Mưa ngày một lớn, dòng người dần tản ra theo từng nhóm nhỏ. Vinh Kiến Nhạc đưa mẹ ruột Hồng Mộ rời khỏi, bà cụ bước chân sớm đã tập tễnh, nét mặt khô kiệt. Cầm chặt tay Vinh Kiến Nhạc, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng lau nước mắt. Người đã mất, có nói gì đi nữa cũng chỉ vô ích. Vinh Hưởng đứng trước bia mộ, giống như xa cách với toàn bộ thế giới. Vinh Nhung lạnh cóng tới mức run lẩy bẩy, chậm rãi đến gần anh, “Anh ơi …… Về thôi.” Vinh Hưởng không lên tiếng, chỉ quay đầu lại nhìn cô. Vinh Nhung đón nhận ánh mắt của anh, hơi rũ mắt xuống. Vì sao trong mắt của anh ấy, lại manghàm ý của sự tha thứ? “Như thế nào?” Vinh Hưởng cười lạnh, vừa nói vừa bước lên phía trước. Trong lòng Vinh Nhung chợt dâng lên lạnh lẽo, không ý thức được mà đi theo bước chân anh. Vóc dáng cao lớn của anh lúc này lại lộ ra sự cô đơn, bước chân nặng nề chậm chạp. Vinh Nhung cách anh mất bước chân, không dám tùy tiện tiến lại gần. Anh lúc này, quanh người đều lộ ra cảm giác xa lạ khiến cô đề phòng. Cô sợ, sợ giờ phút này anh sẽ nhìn cô. Vinh Hưởng đi phía trước, bước chân nặng nề xuyên qua màn mưa bàng bạc, nước mưa tí tách nhỏ xuống từ tóc anh. Vinh Nhung bị lạnh đến nỗi răng va lập cập, hai tay ôm chặt lấy cơ thể để giữ ấm. Không biết đi được bao lâu, nghĩa trang hoang vu dường như chỉ còn lại hai người họ. Bên tai trống rỗng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi “Ào ào”, không khí vùng ngoại ô thoang thoảng mùi bùn đất dưới trận mưa. Vinh Hưởng ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa chảy xuống theo khuôn mặt anh, chảy vào trong miệng mặn chát. Anh dừng chân, âm thanh bình tĩnh ngoài dự đoán, “Vì sao lừa anh?” Lòng Vinh Nhung như thắt lại, cắn chặt hàm răng tới phát đau. Anh biết rồi! Là Tống Hải Thanh nói. Trong lòng cô ấm ức chua xót, cái lạnh từ cơ thể lan vào tận tim, cô chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng anh. Bất chợt cảm thấy tự giễu, Tống Hải Thanh là ai chứ? Ích kỷ cực độ, là người phụ nữ bạc bẽo vô tình, bà ta sao có thể bỏ qua cơ hội này để đả kích nhà họ Vinh. Toàn thân ướt lạnh cũng không sánh bằng sự rét buốt trong lòng, bên tai Vinh Hưởng giờ phút này đều là câu nói lúc trước của Hồng Mộ: hai mẹ con họ đều là những người tâm kế gian xảo giống nhau, chờ đến lúc phát hiện ra mình bị lợi dụng, con nhất định sẽ tin lời của mẹ! Vinh Nhung lợi dụng anh, đây là chuyện mà cả đời này anh chưa từng nghĩ đến. Trong cái gia đình tình cảm đạm bạc này, anh cho là, ít nhất bọn họ còn có thể dựa vào nhau. Cô thiếu tình thương, anh có thể mang đến. Anh thiếu ấm áp, cô bù cho anh. Vậy mà hôm nay, tất cả tốt đẹp đều là giả tưởng. Thì ra là …… Mấy chục năm nay anh còn chưa nhìn thấu lòng cô. Vinh Nhung mấp máy môi, nước mưa tràn vào miệng. Cổ họng mặn chát không nói được lên một chữ, chẳng qua là giờ có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Cô bất chợt chạy nhanh về phía anh, dùng toàn bộ sức lực ôm anh từ đằng sau. Mặc kệ ai sẽ thấy, cũng không quan tâm tới thân phận cấm kỵ. Chỉ biết rằng nếu cô không ôm chặt anh, anh có thể sẽ biến mất….. Vinh Nhung chỉ biết lắc đầu, tựa vào lưng anh mà ô ô khóc thành tiếng. Trong lòng Vinh Hưởng tràn đầy tuyệt vọng, bàn tay ướt nhẹp của hai người chạm vào nhau, Vinh Hưởng gỡ từng ngón tay cô ra, sức lực không cho phép kháng cự. Ánh mắt lạnh bạc của anh khiến cho cô sợ hãi, Vinh Hưởng rất tỉnh táo nhìn cô, nhả từng chữ. “Cho nên, bà ta nói đều là sự thật …… Em cố ý dẫn cha tới gặp bà ta? Cố ý giúp bà ta trở về nhà họ Vinh?” Đôi mắt cô trở nên trống rỗng, không còn chút sinh khí nào nhìn anh. Trong lòng Vinh Hưởng quặn đau, tiếng mưa rơi hòa lẫn với hô hấp trầm nặng, chờ rất lâu cũng không nghe được một câu phủ nhận hoặc một lời giải thích gượng ép từ cô. Lòng của Vinh Hưởng dần chìm xuống, ở nơi các linh hồn an nghỉ như thế này, tim của anh từng chút từng chút bị cô xé nát, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ không thể vãn hồi. Tầm mắt của Vinh Nhung bị nước mưa làm cho mơ hồ, đôi môi tái nhợt run rẩy, lời muốn nói quanh co trong miệng cuối cùng cũng không chịu được mà vỡ tan, “Xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi ……” Cô liên tục nói lời xin lỗi, cuối cùng hóa thành những tiếng lẩm bẩm trong nức nở. Khóe miệng Vinh Hưởng lộ ra một tia giễu cợt, thật xin lỗi? Ba chữ vạn năng đó, chính là sự châm chọc tốt nhất đối với tấm chân tình ngu ngốc của anh. Anh tiến lại gần cô hơn, cơ thể lạnh lẽo khiến cho cô lui về phía sau một bước. Ánh mắt sắc bén, từng chữ rõ ràng: “Nói với Tống Hải Thanh, muốn vào được cửa nhà họ Vinh …… kiếp sau!” Anh nâng môi cười khẽ. Ánh mắt kia, đâm vào tim cô khiến máu chảy nhỏ giọt, trong ánh mắt u ám của anh, cô có thể nhìn thấu những bi thương hỗn tạp trong đó. Cũng chính là khoảng cách vạch ra giữa hai người. “Còn cô nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, một giây cũng không muốn.” Anh quyết tuyệt rời đi, nơi nghĩa trang hoang vu, chỉ còn lẻ loi mình cô …… lệ rơi đầy mặt. * Nhà họ Vinh trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, mất đi Hồng Mộ, hình như mất đi cả sự sống. Bà ngoại chưa đi, tâm tình Vinh Hưởng dù có hỏng bét cũng cố gắng đè thấp tinh thần sa sút của mình trước mắt bà. Bên ngoài tươi cười, bên trong lại một mình trầm mặc. Thế giới của anh, cuối cùng chỉ còn lại mình anh. Sau thất đầu của Hồng Mộ, bà Hồngquyết định quay về LA. Sau bữa tối bèn goi Vinh Kiến Nhạc vào thư phòng, Vinh Hưởng biết bà có chuyện muốn nói với Vinh Kiến Nhạc, đang chuẩn bị về phòng. Bà Hồng gọi anh lại, “Tiểu Hưởng, cháu cũng ở lại đi.” Vinh Hưởng không hiểu chuyện gì, sắc mặt Vinh Kiến Nhạc có chút khó coi, hình như đoán được ý đồ của bà Hồng khi cố ý lưu lại Vinh Hưởng. Bà trầm mặc một lúc lâu mới mở lời, “Trong khoảng thời gian Mộ Mộ về Mỹ đã nói với mẹ chuyện của các con.” Sắc mặt Vinh Kiến Nhạc đột biến, ngồi ở trên sofa không dám lên tiếng, khuôn mặt cũng chìm trong sự u ám. “Chuyện Tống Hải Thanh năm đó mẹ cũng biết rõ, cha cô ta …… Là nhà họ Hồng chúng ta có lỗi với cô ta. Nhưng cùng với cô ta làm ra chuyện như vậy, con cũng không đúng. Tính tình Mộ Mộ từ nhỏ đã bướng bỉnh, mọi chuyện đều tự mình làm. Năm đó ……” Bà nhìn Vinh Hưởng, hình như có chút do dự, cuối cùng chỉ đành than thở, “Là cha mẹ chia rẽ nó với Cao Vũ, Cao Vũ lại chết trong tay con. Nó hận con, oán con cũng là chuyện thường tình.” Vinh Kiến Nhạc bị nói đúng tâm sự, trong lòng đau đớn. Mặt giống như không có chút máu, “Mẹ, con đều hiểu. Là con có lỗi với cô ấy, cô ấy không yêu con đều là con tự chuốc lấy.” Bà Hồng nhìn ánh mắt biến đổi của ông ta, cuối cùng dần trở nên bình tĩnh, “Mộ Mộ còn chưa kịp nói với con? Con bé quyết định trở về ……” Vinh Kiến Nhạc chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bà Hồng. Bà vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, chậm chạp nói, “Con bé quyết định trở về, muốn cho con một cơ hội. Đã cùng con kết nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm, con bé muốn cho chính mình một gia đình hoàn chỉnh, một phần, cũng là vì không có đủ dũng khí để yêu. Đáng tiếc, con bé không được hưởng cái phúc này, còn chưa kịp nói điều gì.” Vinh Kiến Nhạc ngẩn ra, tất cả lý trí đều biến mất không sót lại chút nào, hốc mắt cũng trở nên hồng hồng, từng giọt nước mắt rơi xuống, “Cô ấy muốn tha thứ cho con?” Một câu nói mà líu ríu không thành lời cuối cùng vỡ òa, ông cúi thấp đầu. Chỉ yên lặng dùng tay bấm chặt vào đầu gối. Vinh Hưởng buồn rầu, 1 giây trước khi xảy ra tai nạn, Hồng Mộ đã định nói cho anh biết quyết định của bà. Anh còn cho là Hồng Mộ không yêu Vinh Kiến Nhạc, anh không biết rằng giữa cha mẹ mình lại có yêu hận rối rắm như vậy. Chỉ biết rằng Hồng Mộ rất để ý tới chuyện của Vinh Kiến Nhạc với Tống Hải Thanh, nhưng nghĩ rằng Hồng Mộ cũng thầm chán ghét ông ta. Thiếu chút nữa, cả gia đình bọn họ sẽ có cơ hội trở lại như lúc ban đầu. Chỉ kém một bước, là anh có thể hạnh phúc. Vinh Hưởng đột nhiên bật dậy, tay nắm thành quyền, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong ngực, “Con đi ra ngoài một chút.” “Tiểu Hưởng.” Bà Hồng vịn tay ghế sa lon đứng dậy, “Cùng bà trở về.” Vinh Hưởng cùng Vinh Kiến Nhạc đều nhìn về phía bà Hồng. Bà có chút mỏi mệt, nói chuyện cũng yếu ớt mấy phần, “Mẹ đã mất con gái, chỉ còn duy nhất một đứa cháu ngoại. Lúc còn sống, chỉ mong muốn có nó hầu hạ bên gối.” Lúc nói chuyện này bà nhìn Vinh Kiến Nhạc, ý tứ rất rõ ràng. Vinh Kiến Nhạc có chút chật vật, khuôn mặt còn những vệt nước mắt chưa khô giờ lại lộ vẻ kinh ngạc khiến ông nhìn có chút tức cười. Ông hít sâu vài hơi, giọng nói kiên định không chịu thỏa hiệp, “Thật xin lỗi! Con đã không còn Mộ Mộ, không thể mất thêm con trai nữa.” Vẻ mặt bà Hồng khẽ thay đổi, bắt đầu lộ ra dáng vẻ của một vị trưởng bối quản lý việc nhà, “Không phải tôi đang cùng anh thương lượng, đừng quên. Anh được như hôm nay tất cả đều là nhờ nhà họ Hồng, đừng để tôi phải xuống tay với anh.” Vinh Kiến Nhạc tím mặt, đè nén tức giận. Vinh Hưởng nhắm mắt, từ từ đi về phía bà ngoại, ngồi xuống bên cạnh bà. “Bà ngoại, cho con một chút thời gian. Con còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, chờ cho mọi việc kết thúc …… Con sẽ cho người một câu trả lời chắc chắn.” Bà Hồng vẻ mặt ôn hòa, vuốt mu bàn tay anh, “Đừng khiến bà ngoại thất vọng, nơi này không ai cần con. Bà ngoại chính là người thân duy nhất của con.” Ý tứ gạt bỏ trong lời nói quá rõ ràng. Vinh Kiến Nhạc đóng sầm cửa rời đi, Vinh Hưởng có chút nhức đầu. Hồng Mộ mất đi khiến bà Hồng chịu đả kích quá lớn, bà oán giận, là rất bình thường. Vinh Kiến Nhạc mất phong độ như vậy, là vì thực sự quan tâm đến anh sao? Hay là do tự ái của bản thân? Nơi này… Thật sự không có người cần anh. Vinh Hưởng thở dài, lý do cố chấp lúc đầu, bây giờ nhìn lại thấy thật buồn cười. * Bà Hồng rời đi vào ngày thứ hai. Từ đó Vinh Kiến Nhạc bắt đầu thường xuyên không về nhà, trong nhà cũng trở nên hiu quạnh. Vinh Hưởng cố ý quên đi người kia, ngồi một mình ở bàn ăn điểm tâm, một mình đón xe rời đi. Lão Lưu bởi vì tai nạn xe mà biến thành người thực vật, tài xế mới bây giờ rất ít nói chuyện. Vinh Hưởng lạnh mặt ngồi ở sau xe, trong buồng xe cũng không khác gì hầm băng. Tài xế mới chậm chạp không chịu cho xe chạy, Vinh Hưởng tức giận quát: “Làm cái gì thế?” “Tiểu thư…” Vinh Hưởng lắc gương chiếu hậu, thấy người kia đang đứng ở cửa trước thay giày, thu hồi tầm mắt, “Lái xe.” “Vâng.” Chiếc xe đi mất, ngón tay buộc dây giày của Vinh Nhưng dừng lại, cắn cắn môi, lại tiếp tục buộc. Trong miệng đều là vị máu, cũng không xua tan được khổ sở trong lòng. * Anh ấy không muốn nhìn thấy cô sao, thật sự là chán ghét tới cực điểm. Ngay cả phòng ăn cũng không thấy bóng dáng anh, ở nhà cô trốn anh, ở trường học… Anh tránh cô. Không gian nhỏ như vậy, lại không hề chạm mặt nhau, Vinh Nhung nghe người làm nói qua chuyện anh có thể sẽ cùng Hồng lão phu nhân đi L.A, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ. Anh chỉ còn hai tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp, có phải kết quả thi tốt nghiệp trung học cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ thực sự sẽ không gặp nhau nữa? Vinh Nhung ngồi trong phòng, ôm quyển album ảnh vào ngực, bên trong đều là những ký ức đẹp nhất từ thuở nhỏ của hai người. Nếu như thời gian có thể dừng lại ở đó thì tốt biết bao. Cô gập quyển album, đứng ở bên tủ quần áo thật lâu. Yên lặng lấy vali, xếp gọn tất cả đống hành lý lúc đầu cô mang đến đây. Chiếc vali cồng kềnh trượt xuống dưới sàn gỗ vang lên âm thanh chói tai, trên hành lang tĩnh mịch, Vinh Nhung tận lực giảm bớt tiếng động, hơi thở hổn hển kéo chiếc vali. Vinh Hưởng đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, hình như là mới vừa trở về từ bên ngoài. Mặt không đổi sắc. Móng tay Vinh Nhung bấm vào lòng bàn tay tới trắng bệch, quá lâu rồi không có nói chuyện, do khẩn trương nên lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Em… Về nhà.” Anh đi từng bước lại gần, Vinh Nhung theo bản năng dán vào vách tường, bàn tay còn ngây ngốc nắm quai túi. Vinh Hưởng đứng trước mặt cô, tỉ mỉ quan sát, dáng vẻ giống như vô cùng xa lạ. Đưa tay chống vào bên cạnh cô, cười trầm thấp: “Tôi không nghe nhầm chứ?” “…” “Về nhà? Cô đã thương lượng với Tống Hải Thanh chưa?” Anh nói lời lạnh nhạt, như từng dao đâm vào tim cô. “Khó khăn như vậy mới vào được nhà họ Vinh, vai diễn này cũng không dễ dàng như thế, tương lai nếu muốn quay về sẽ khó khăn gấp bội đấy.” Anh cúi người nhìn cô, tư thái mập mờ nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, duy chỉ có ánh mắt là không hề mang chút nhiệt độ. “Lần sau nếu muốn trở lại… Sẽ rất khó khăn. Cho dù có bị người khác chèn ép tôi cũng sẽ không thương tiếc. Nghĩ cho kỹ…” Hơi thở của anh phả trên chóp mũi cô, đôi mắt khiến cho toàn thân cô phiếm lạnh. Trái tim Vinh Nhung đã chết, anh còn nói… Còn nói rằng tất cả đều là diễn trò, ngay cả chuyện thiếu chút nữa bị Tống Hải Thanh đánh cũng trở thành tiết mục của cô? Hốc mắt không chịu nổi tới mức đắng chát, cuối cùng cố kìm nén. Vinh Nhung quật cường nhìn anh, “Em không có cách nào… Nhìn anh rời đi trước.” Thay vì trơ mắt ra nhìn anh rời xa, không bằng để cô trốn đi trước. Trong đáy mắt u tối của Vinh Hưởng, sâu kín lóe lên, cuối cùng hóa thành điệu cười hài hước. “Để làm gì? Chưa diễn đủ sao, đến cuối cùng còn muốn tỏ rõ tình cảm sâu đậm sao?” Nhìn dáng vẻ không tưởng tượng nổi của Vinh Nhung, anh chỉ càng cảm thấy những uất ức trong lòng trở nên rối rắm hơn. Anh cường thế áp chặt cô vào vách tường, nhìn gương mặt cô hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô. “Có muốn tôi cho cô một Good-bye kiss không? Hả?” Vinh Nhung nhìn khuôn mặt anh đang tiến lại gần, không cầm mà khóc lên. “Ba” một tiếng vang lên thanh thúy khiến cô tỉnh táo vài phần, nhìn bàn tay mình vẫn còn đang run rẩy. Bởi vì hành động bất ngờ của cô, những sợi tóc ngang mắt của Vinh Hưởng khẽ rung động, không nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, Vinh Nhung sợ sệt dính sát vào tường, chỉ sợ anh bộc phát. Vinh Hưởng chỉ đứng thẳng dậy, đi về phía phòng của mình. Trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Trước khi tôi đổi ý, cút nhanh một chút.” Vinh Nhung nhìn bóng lưng tịch mịch của anh, nước mắt hung hăng tràn ra. Tầm mắt mơ hồ chỉ còn nhìn thấy bóng dáng anh dần xa, cô ở sau bóng lưng anh nhẹ nhàng nói. “Anh, em thật sự, thật sự yêu anh…”