Giai Nhân Là Trộm
Chương 6 : Phồn hoa
Ngay khi khóm hoa phát ra tiếng động bọn thuộc hạ của Lưu công tử rất nhanh đã nhảy vào đình.
Chỉ tiếc đã muộn, Hàn Vận sớm không còn ở đó, chỉ còn thi thể đẫm máu kia ngã vào khóm hoa.
Không chút nào để ý ở phía sau, người của Lưu công tử đang náo động. Hàn Vận đã đi vào cửa hàng bán binh khí kia, trả tiền và nhận lấy chủy thủ, đồng thời mua thêm một ít dây xích cùng móc câu, cũng như đi mua một số vật cần thiết.
Hàn Vận cưỡi trên một con ngựa vừa mua đi ra khỏi trấn, thẳng tiến kinh thành, trong miệng ngậm một cọng cỏ nghêu ngao một tiểu khúc, thật ung dung tự tại.
Lại không biết ngay sau khi mình mới rời đi không lâu, toàn trấn Bình An bắt đầu giới nghiêm, truy bắt hung thủ giết chết Lưu Hùng. Đáng tiếc những người đó nhất định thất vọng, đừng nói hiện tại Hàn Vận đã rời khỏi trấn Bình An, dù Hàn Vận vẫn còn lưu lại trấn bộ khoái cũng khó bắt được.
Qua nửa tháng, Hàn Vận rốt cục đã tới ngoại ô kinh thành.
Nhìn thành quách cao ngất trước mắt, Hàn Vận xoay người xuống ngựa. Kinh thành, ta đến đây!
Trải qua kiểm tra, Hàn Vận thuận lợi tiến vào kinh thành. Nhìn phố lớn ngõ nhỏ phồn hoa trước mắt đúng là kích thích tâm Hàn Vận.
Đường cái náo nhiệt, ở trên đường là những mỹ nữ diễm lệ, kiệu quan to quý nhân dập dìu, bốn phía đều có thể thấy được những phủ viện, những biển hiệu sơn son mạ vàng, chứng tỏ sự phồn vinh của kinh thành.
Đôi mắt phượng của Hàn Vận không ngừng nhìn quét những vật phẩm trên đường lớn. Đó là bình hoa cổ, kia là tranh chữ danh nhân, châu báu trang sức, tròng mắt Hàn Vận thiếu chút nữa rớt ra ngoài, giống như muốn gôm hết mấy thứ kia lại cho mình.
Dẫn ngựa đi vào một quán trà, lựa chọn một chỗ trên lầu hai gần cửa sổ, Hàn Vận kêu lên một ít đồ ăn, ngồi nhìn phong cảnh.
Đừng tưởng Hàn Vận chỉ là nhìn phong cảnh chung quanh, kì thực là đang nghiên cứu địa hình kinh thành.
“Tiểu nhị tính tiền.”
Hàn Vận hô lên. Khi mới tới nơi này Hàn Vận cũng kêu không ra hai chữ ‘Tiểu nhị’, nhưng trải qua nhiều lần rèn luyện cảm thấy hai chữ ‘Tiểu nhị’ này so với ‘Phục vụ’ dễ gọi hơn.
“Khách quan, tổng cộng ba lượng bạc.”
Hàn Vận sửng sốt trả bạc, nơi này không hổ là thủ đô. Giá cả cũng cao hơn so với mấy thành trấn nhỏ ta đã đi qua.
Rời quán trà, Hàn Vận lại đi dạo ở trên đường. Một thân phong trần bám bụi cho dù có dung mạo tuyệt thế cũng bị che mất, cho nên người đi trên đường không có ai chú ý.
Thấy trời sắp tối, Hàn Vận tìm một khách điếm xa hoa trọ lại.
Hàn Vận là người dù ở bất cứ tình huống nào cũng sẽ không bạc đãi chính mình, về phần vấn đề tiền tài cũng chưa từng lo lắng, dù không có thì có thể ‘kiếm’ là được!
“Khách quan, ngài là muốn ngủ hay là ở trọ?”
Tiểu nhị ân cần tiếp đãi khách.
“Ở trọ, cho ta một gian phòng tốt nhất.”
Hàn Vận vẫy vẫy ống tay áo, phủi bụi trên người.
“Được rồi, khách quan mời ngài lên lầu.”
Tiểu nhị một bên dẫn đường một bên lớn tiếng thét to:
“Một phòng tốt nhất cho khách trọ.”
Đến lầu hai, lập tức có người tiếp đãi, dẫn Hàn Vận vào phòng chữ Thiên tốt nhất.
“Khách quan, ngài có cái gì cần giao phó thì cứ lớn tiếng gọi, tiểu nhân ở ngay bên ngoài.”
Tiểu nhị thu xếp tốt liền cáo lui rời đi.
Đi đường nhiều ngày trên người Hàn Vận phỏng chừng có thể lấy ra vài cân đất, hiện tại Hàn Vận chỉ muốn tắm rửa.
Không hổ danh là phòng tốt nhất, trong phòng có hẳn bồn tắm nước nóng lưu động. Xem ra khách điếm này là dạng cao cấp hơn so với những quán trọ Hàn Vận đã ở trước đó, trong những phòng trọ kia dù có bồn tắm nhưng khi tắm rửa còn phải nấu nước bên ngoài mang vào.
Cởi quần áo trên người để một bên, Hàn Vận bước vào bồn nước ấm áp. Đúng là bồn tắm tuyệt hảo!
Ngâm mình, Hàn Vận thiếu chút nữa ngủ quên, bởi vì nước là lưu động cho nên cũng không lạnh.
Nhìn nhìn sắc trời, Hàn Vận ngáp một cái, lau khô thân thể xong, thay áo ngủ thoải mái nằm lên giường rất nhanh liền ngủ. Trước khi sắp sửa ngủ Hàn Vận còn không quên gọi tiểu nhị đem quần áo vừa cởi ra trên người đi giặt giũ. Tuy rằng quần áo không đáng giá, nhưng dù sao cũng là Vương đại tẩu tự tay làm không thể dễ dàng vứt bỏ.
Hàn Vận rốt cuộc cũng ngủ một giấc ngon nhất trong mấy ngày qua, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, giường mềm mại thoải mái khiến Hàn Vận không muốn đứng lên.
Đáng tiếc Hàn Vận vẫn không thể nằm lâu, dù sao đã đói bụng.
Thay một thân hoa phục, đây là bộ y phục Hàn Vận mua trước khi tới kinh thành, vẫn chưa có mặc, hôm nay có việc muốn làm nên không thể keo kiệt.
“Tiểu nhị, chuẩn bị điểm tâm.”
Hàn Vận mở cửa phòng kêu.
“Được.....”
Tiểu nhị biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận, đây là người đêm qua đến ở trọ sao? Chỉ có một buổi tối biến hóa cũng quá lớn đi!
Nếu nói đêm qua tiểu nhị còn cho rằng vị khách này là loại dân quê, hiện tại Hàn Vận chính là công tử nhà giàu xuất môn đi du ngoạn.
Hàn Vận nhún nhún vai, đối với người khác kinh diễm vẻ ngoài của mình đã thành thói quen. Bởi vậy mới lười quan tâm bề ngoài của mình, dù sao hai ba ngày bị người quấy rầy tuyệt không tốt để vui chơi.
Ăn điểm tâm xong, Hàn Vận tìm tiểu nhị, bắt đầu hỏi thăm về chuyện trong kinh thành.
“Còn có người có quyền uy hơn so với Hoàng Thượng sao?”
Nghe tiểu nhị vẻ mặt sùng bái nói thao thao về những nhân vật nổi tiếng ở kinh thành Hàn Vận nhịn không được hỏi.
“Suỵt, lời này cũng không thể nói lung tung, tuy rằng mọi người đều biết, nhưng vẫn là không nên nói bừa bãi, đừng nói Hoàng Thượng nghe thấy không tốt, để Vương gia nghe được chúng ta cũng chịu không nổi.”
Tiểu nhị vẻ mặt lo sợ nói.
Hàn Vận chớp mắt tỏ vẻ mặt không tin,
“Này, Hủ Vương gia thực sự năng lực lớn như vậy?”
Tiểu nhị thấy Hàn Vận không tin hắn, lập tức thẳng thắn nói
“Cái này ngài không biết đâu, Hủ Vương gia là người ra sao, đó là cháu của Hoàng Thượng, trong tay nắm một phần ba binh quyền Hiên Viên quốc. Hoàng Thượng lại không có con, tương lai ngôi vị Hoàng đế còn không phải của Hủ Vương gia sao. Hơn nữa Vương gia tuổi trẻ có tài, bộ dạng phong hoa tuyệt đại, không biết bị bao nhiêu khuê nữ tiểu thư hâm mộ.”
Gặp tiểu nhị vẻ mặt sùng bái, Hàn Vận trong lòng hừ lạnh, nếu Hủ Vương gia thực sự bản lĩnh lớn như vậy vì sao không tự mình làm Hoàng Thượng, còn giả vờ như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
32 chương
23 chương
14 chương
34 chương