Giai Nhân Là Trộm
Chương 119 : PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (6)
"Thế nào?"
Thấy đại phu đi ra, Tà Thiên Viêm dò hỏi.
"Thưa giáo chủ, Lam công tử mất máu quá nhiều, miệng vết bị nhiễm trùng, không có một tháng sợ là không thể khỏi hẳn."
Tà Thiên Viêm gật gật đầu.
"Chữa khỏi cho hắn."
"Dạ."
"Tiểu Cửu, đem chuyện hôm nay nói lại lần nữa, bổn tọa muốn biết."
Tà Thiên Viêm ngồi ở trên ghế, thản nhiên nói với Tiểu Cửu.
"Thưa giáo chủ, hôm nay......"
Tiểu Cửu đem chuyện hôm nay hắn nghe được và nhìn thấy, toàn bộ nói ra. Tà Thiên Viêm chỉ gõ gõ mặt bàn, bình tĩnh nghe.
"Đem phần bánh còn lại ra đây."
Tiểu Cửu lập tức đem phần còn lại của bánh quế hoa lấy ra, trình lên Tà Thiên Viêm. Tà Thiên Viêm có chút đăm chiêu tiếp nhận.
"Được rồi chăm sóc hắn, có chuyện gì bẩm báo."
Tà Thiên Viêm chậm rãi rời khỏi Lam Viện.
Trong phòng nghị sự của Tổng đàn Ma giáo, Tà Thiên Viêm ngồi ở ghế chủ vị phía trên, phía dưới là hai nam tử. Một người vẻ mặt lạnh lùng khí độ bất phàm, một người có một đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách, xinh đẹp vạn phần.
"Dịch Tâm, chuyện này giao cho ngươi đi làm, còn nữa xem gần đây Võ Lâm Minh đang dự định làm gì."
Hữu hộ pháp Ma giáo Khúc Dịch Tâm đứng dậy lĩnh lệnh, cầm lấy bánh hoa quế trên bàn.
"Huyễn Không, việc chèn ép Võ Lâm Minh cứ tiếp tục, không cần có điều gì cố kỵ."
"Dạ!"
Úy Huyễn Không lạnh lùng đứng dậy nói. Người này là Tả hộ pháp Ma giáo, mà người giang hồ gọi là " sát thần mặt lạnh ".
Ba ngày sau.
Ở một nơi trong Thúy Trúc Viện, Trần Thần nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
"Còn có cái gì muốn nói sao?"
"Giáo chủ, nể tình Trần Thần hầu hạ ngài lâu như vậy mà thương tình, cầu ngài đừng thương tổn người nhà của ta."
Trần Thần mặt đã như tờ giấy trắng, nhưng hắn không hối hận vì những chuyện đã làm với Lam Tuyết. Hắn chỉ hận những kẻ đó đã thất bại, không hủy hoại được Lam Tuyết.
"Cùng bổn tọa nói điều kiện, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Tà Thiên Viêm hừ lạnh một tiếng.
"Dịch Tâm, giao cho ngươi xử lý."
"Dạ giáo chủ."
Trần Thần nhìn Tà Thiên Viêm rời đi, rốt cục tuyệt vọng ngã xuống đất.
Khúc Dịch Tâm bĩu môi, không có nửa phần thương tình.
"Người đâu, đem vị Thần công tử kéo ra ngoài phạt trượng."
Lại qua nửa tháng.
Khúc Dịch Tâm ôm một chồng văn kiện, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa tiến vào phòng nghị sự của Tổng đàn ma giáo.
Khúc dịch tâm ngượng ngùng cúi đầu, đều do hắn quá hưng phấn, cho nên quên hôm nay đúng là ngày thảo luận đánh chiếm căn cứ địa phía Đông của Võ Lâm Minh.
"Giáo chủ, thuộc hạ sai rồi."
"Hừ, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi đã phải trực tiếp đi Hình đường lĩnh phạt rồi."
"Dạ."
Khúc Dịch Tâm tìm được đường sống, cũng không dám chần chờ, trực tiếp đem tư liệu điều tra giao đến cho Tà Thiên Viêm.
"Khởi bẩm giáo chủ, vài lần hành động trước bị thất bại là vì tổng đàn có gian tế."
"Biết gian tế là cao thủ phương nào không?"
Hắn tin tưởng năng lực làm việc của Khúc Dịch Tâm
"Thưa giáo chủ, đây là người bình thường."
"Người này lớn mật, dám phản bội bản giáo!"
Tà Thiên Viêm cầm hai tờ giấy trong tay đồng thời đánh mạnh trên mặt bàn.
Khúc Dịch Tâm lắc đầu.
"Cũng không phải, cũng không phải là người phản bội bản giáo, mà người này căn bản chính là do Võ Lâm Minh phái tới. Người này là Lam Tuyết ở Thúy Trúc Viện, Lam công tử."
Tà Thiên Viêm sửng sốt.
"Tin tức chuẩn xác không?"
Tà Thiên Viêm theo bản năng mở miệng hỏi, lập tức liền có chút hối hận. Chứng cớ trước mắt, huống chi Khúc Dịch Tâm làm việc sẽ không sai sót.
Khúc Dịch Tâm cũng hơi hơi sửng sốt.
"Tuyệt đối chuẩn xác."
Lập tức đem tư liệu về Lam Tuyết bày ra trước mặt Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm càng xem càng kinh hãi. Nghĩ đến Lam Tuyết, hắn không khỏi phẫn hận, rõ ràng chính là kỷ nam còn giả vờ ngây thơ sợ sệt.
"Chuyện này không cần nói ra ngoài, bổn tọa sẽ tự thân giải quyết."
Khúc Dịch Tâm tự giác lui về phía sau một bước, rùng mình một cái, xem ra Tiểu Tuyết sẽ thảm.
"Huyễn Không tiếp tục nói kế hoạch vừa rồi."
Tà Thiên Viêm rất nhanh khôi phục tốt tâm tình, đem tâm tư hoàn toàn đặt ở việc chèn ép Võ Lâm Minh.
Đại chiến thắng lợi, Tà Thiên Viêm bài tiệc rượu chúc mừng. Qua ba tuần rượu, Tà Thiên Viêm được dìu đến Thúy Trúc Viện.
"Đi Lam viện."
Tà Thiên Viêm lảo đảo phân phó.
Cách đó không xa Khúc Dịch Tâm lỗ tai vừa động, ra vẻ mỏi mệt nói:
"Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta trở về nghỉ ngơi, chờ ngươi tìm được Phượng Tiêu Tương lại đến khoe khoang với ta."
Úy Huyễn Không sắc mặt lạnh lùng, hừ một tiếng liền xoay người rời đi. Mắt hồ ly đảo một vòng, Khúc Dịch Tâm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đi theo phía sau Tà Thiên Viêm.
Lặng lẽ đi theo Tà Thiên Viêm vào Lam Viện, Khúc Dịch Tâm quan sát một chút, xoay người nhảy lên phía trên xà nhà, phải ẩn mình cho kĩ càng miễn cho bị phát hiện thì nguy.
Đẩy người hầu dìu mình ra Tà Thiên Viêm tiến vào trong phòng, Tiểu Cửu quỳ xuống thỉnh an.
"Tham kiến giáo chủ."
Lam Tuyết nghe được Tiểu Cửu thỉnh an, liền làm theo. Lúc này đây tuyệt đối không thể cùng Tà Thiên Viêm đối nghịch, nếu không chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.
Tà Thiên Viêm cười châm chọc. Quyết định thay đổi sách lược sao?
Rút roi da bên hông ra, vung lên quật ở trên người Lam Tuyết. Lam Tuyết trừ bỏ chịu đựng vẫn là chịu đựng. Cho đến khi Tà Thiên Viêm cảm thấy mỏi tay, mới ném roi đi, kéo Lam Tuyết ném lên trên giường. Không có bất cứ thương tiếc nào, Tà Thiên Viêm điên cuồng tàn sát bừa bãi thân thể Lam Tuyết.
Từ đó về sau, Tà Thiên Viêm thường xuyên đến Lam Viện, đem Lam Tuyết tra tấn đến động dậy không được mới thôi. Cũng bởi vì vậy tin tức truyền về cho Võ Lâm Minh cũng trở nên gián đoạn.
Cứ như vậy trôi qua ba năm, ngay khi Lam Tuyết sắp bị Võ Lâm Minh quên đi thì đột nhiên nhận được một mệnh lệnh, cũng nhờ đó mà gặp được đại ca Hàn Vận.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
66 chương
17 chương
83 chương
10 chương