Giai Kỳ Như Mộng
Chương 48
Đi ra khỏi sân bay vừa mới mở máy điện thoại, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giang Tây, giọng nói lo lắng mà hoảng hốt: “Giai Kỳ, cô ở đâu thế, anh trai tôi đột nhiên hôn mê, chúng tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng sợ, một sự hoảng sợ hoang mang chưa từng có.
Hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, lập tức qua đó.
May mà không phải giờ cao điểm, đường không hề đông xe, Giai Kỳ đến nhanh bệnh viện, Giang Tây ra đón cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói: “Bác sỹ nói tình hình rất không tốt, mẹ tôi cũng đã đến rồi.”
Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm.
Giai Kỳ chạy thẳng đến phòng bệnh, đi qua hành lang dài dài, hai bên là vô số những cánh cửa phòng bệnh, cô ra sức chạy về phía trước, Giang Tây đuổi theo cô ở phía sau: “Ở ICU *”
Nguyễn Chính Đông đang ở trong ICU, chỉ có thể cách tấm cửa kính, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá và bác sỹ.
“Hôm qua cô không quay lại, anh ấy cả ngày không nói gì. Sang nay tỉnh dậy, anh ấy nói không thoải mái lắm. Anh ấy chưa từng nói không thoải mái, từ trước đến nay anh ấy có đau hơn nữa cũng nhẫn nhịn. Tôi gọi điện cho bác sỹ, kết quả là vẫn chưa gọi được, anh ấy đã ngã xuống.”
Giai Kỳ vừa đau đớn vừa hối hận. Nếu không phải là cô, nếu không phải là cô do dự một ngày như thế, có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của cô.
Là do cô yếu đuối, mới xảy ra chuyện như thế này.
Chân cô mềm đi, dựa vào tường, dường như chỉ có như thế, mới có thể đứng vững.
Thư ký Trương đi đến, nói nhỏ với Giang Tây mấy câu, Giang Tây quay mặt lại nói với cô: “Mẹ muốn gặp cô.”
Giai Kỳ trong lòng đau như cắt, bởi vị sự hoảng sợ và hoảng hốt chưa từng có, cơ thể hơi tê dại, đờ đẫn đi theo, đến tận một phòng khách.
Tầm mắt của cô mơ hồ, nhìn thấy người trên ghế sô pha, không biết phải nói gì, chỉ cúi thấp đầu không nói.”
Giọng nói của mẹ Nguyễn Chính Đông hơi khàn, thần sắc mệt mỏi mà tiều tụy, giây phút đó, bà chỉ là một người mẹ bình thường.
Bà nói: “Ta có nhắc đến cháu với cha Đông Tử, nói rằng cháu rất tốt với Đông Tử.” Ngừng lại một lúc, bà nói: “Hôm đó Đông Tử gọi điện cho cha nó, ông ấy không đồng ý quan hệ của hai đứa. Chủ yếu là suy nghĩ đến bệnh của Đông Tử, mà cháu còn trẻ, chỉ sợ làm lỡ dở cháu.”
Cuối cùng cô rơi lệ, nói: “Không phải.”
Nấc nghẹn, nói: “Là cháu không tốt, không thể về kịp, làm cho anh ấy lo lắng.”
Nói nhiều hơn nữa đều là vô ích, cô muốn bản thân mình chết đi cho xong.
“Tình hình trước mắt, cháu có thể quay lại, bác đã rất mừng rồi.”
Cô âm thầm rơi lệ, Nguyễn phu nhân hiểu rõ, đều biết rõ mọi thứ trong lòng.
“Cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, hơn nữa lương thiện. Có cháu ở đây, ta yên tâm rồi.” Bà nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ Giai Kỳ: “Bác sỹ nói nó sẽ tỉnh lại, hy vọng cháu có thể làm cho nó yên tâm.”
Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy vào buổi tối, dưới sự kiên trì của bản thân anh, ra khỏi ICU, chuyển đến khu phòng bệnh đặc biệt.
Sắc mặt anh không hề tốt, bởi vì dùng thuốc giảm đau, tinh thần rất kém, nhìn thấy cô vẫn gắng sức cười, giọng nói dường như hơi khàn:
“Em đã quay về?”
Anh nói rất chậm, dường như nói từng chữ một, muốn dừng lại một lúc.
Chỉ có mấy ngày không gặp, anh dường như gầy hẳn đi, nằm ở đó, lại trong càng gầy hơn.
Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, bởi vì cứ truyền liên tục, tay của anh rất lạnh, cô dùng hai bàn tay nâng lên, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay mình lầm ấm lên.
Anh nói: “Em đừng lo lắng, anh chỉ ngất một lát thôi.” Anh nói rất chậm, có lẽ bởi vì đau, những vẫn cười: “Còn mất mặt hơn cả lần trước, lần trước ngã trong phòng tắm, lần này ngã trong phòng khách, bị vướng chân vào thảm.”
Nguyễn phu nhân nói: “Con chính là không nghe lời, nếu chịu ngoan ngoan ở bệnh viện, làm sao có nhiều chuyện như thế chứ, bây giờ không ở cũng phải ở.”
“Mẹ, con vẫn ổn mà.” Anh chầm chậm nói: “Không tin con đứng dậy, chạy vài vòng cho mẹ xem?”
Nguyễn phu nhân quở trách: “Vẫn còn lắm lời hả.”
“Sao mẹ lại đến thế?” Anh dừng lại một lúc lại hỏi: “Không kinh động đến cha con chứ? Nếu kinh động đến ông ấy, tội của con lớn rồi.’
“Con ốm đến mức này, mẹ có thể không đến sao? Tây Tử lo lắng đến mức cứ khóc trong điện thoại, may mà hai ngày hôm nay mẹ khảo sát ở Giang Tô, cho nên có thể đến. Cha con vẫn chưa biết đó. Con ấy, toàn làm chúng ta lo lắng thôi.”
Nguyễn Chính Đông dường như rất mệt mỏi, nói chuyện với mẹ một lúc, rồi ngủ thiếp đi.
Giai Kỳ không dám động đậy, vẫn là Giang Tây đi đến, nhẹ nhàng gỡ tay Nguyễn Chính Đông ra khỏi bàn tay cô rồi đặt xuống.
Cô lại vẫn không dám động, cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ bản thân mình sẽ khóc.
Lúc lâu sau ngẩng đầu lên, mới thấy Giang Tây đang nhìn mình, đáy mắt rõ ràng có nước.
Còn cô ngay cả khóc cũng không dám.
Cô chỉ sợ bỗng nhiên anh rời xa, lúc cô vừa mới hiểu ra, lúc cô vừa mới cảm thấy, tất cả đều vẫn có thể bắt đầu lại, anh lại như thế, quyết định rời xa cô.
Cô không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Cô không dám động đậy.
Chỉ sợ làm anh tỉnh dậy, nhưng lại càng sợ hãi hơn một cảm giác khiếp sợ khó có thể nói thành lời
Cô không thể động đậy, giống như một con kiến nhỏ bé, trong bóng tối vô tận, cuộn tròn thành một đám nhỏ bé nhất, chỉ là hy vọng, có thể có một tia sáng.
Nhưng ánh sáng lại vĩnh viễn không thể chiếu xuống cô.
Cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như thế, sợ đến mức cứ run lên.
Nguyễn phu nhận phải vội về Nam Kinh, bời vì sự sắp đặt của lộ trình, ngày hôm sau có hoạt động đối ngoại.
Giang Tây và Giai Kỳ đưa bà rời khỏi bệnh viện.
Trước khi lên xe, bà nắm tay Giai Kỳ một lúc, giọng nói đau buồn mà trịnh trọng: “Giai Kỳ, cảm ơn cháu.”
Trong lòng Giai Kỳ đau đớn, dường như hơi thất lễ: “Cô.”
Bà nắm chặt lấy tay Giai Kỳ, nắm chặt rất lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng vỗ vỗ, lên xe rời đi.
Sắc mặt Giang Tây vô cùng tiều tụy, Giai Kỳ khuyên cô ấy về nhà nghỉ ngơi, cô lại nói: “Tôi đói rồi, cô cũng chưa ăn gì phải không, cô có thể đi ăn chút gì với tôi không.”
Giang Tây thật ra rất giống với anh trai mình, cô ấy là muốn cô đi ăn chút gì đó, nhưng lại dùng cách nói khéo léo quanh co đó.
Giang Tây từ trước đến nay cũng rất kén ăn như Nguyễn Chính Đông, đặc biệt là thích đồ ăn ngon, từ trước đến nay không hề có lỗi với bản thân mình, hôm nay dường như lại không để ý lắm, tùy tiện tìm một nhà hàng trên đường, liền ngồi xuống gọi món.
Giai Kỳ cứ sợ cô sẽ nói gì đó, bản thân mình sẽ không biết đối đáp thế nào, ai ngờ rằng ngay cả nói chuyện cô cũng không nói, chỉ âm thầm ăn cơm.
Giang Tây ăn rất nhiều, cô cứ ăn, âm thầm không nói, nhưng Giai Kỳ dường như cũng chẳng ăn được cái gì.
Cuối cùng, Giang Tây mới nói: “No quá.”
Giai Kỳ nói: “Tôi có một người bạn, đã từng nói, ăn no sẽ không buồn nữa.”
Giang Tây than một tiếng: “Người bạn đó của cô nói không đúng, nếu thật sự buồn, cho dù có ăn no hơn nữa, cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn.”
Giai Kỳ nói: “Đúng thế, nhưng có thể ăn no tôi vẫn cố gắng ăn no, bởi vì nếu đói, tôi sẽ càng buồn hơn. Cha tôi đã từng dạy tôi, cho dù có khổ hơn nữa khó hơn nữa, cũng phải cố gắng đối xử tốt với bản thân.”
Giang Tây nói: “Nhưng cô dường như chưa ăn gì cả.”
Cô nói: “Tôi đã cố gắng rồi, chỉ là không ăn nổi.”
Giang Tây nhìn cô chăm chú: “Thật ra tối qua tôi thật sự cho rằng, cô sẽ không quay lại.”
Giai Kỳ nói: “Tôi đã đồng ý với anh trai cô, tôi bảo anh ấy đợi tôi, làm sao tôi có thể không quay lại chứ.”
Giang Tây nói: “Tôi thật sự rất khâm phục cô, trước đây tôi không hiểu, rốt cục cô tốt ở điểm nào, bây giờ thì tôi đã biết, đó chính là nỗ lực. Người khác có lẽ sẽ không nỗ lực giống như cô, cô luôn nỗ lực đối xử tốt với người khác, cô cũng luôn nỗi lực đối xử tốt với bản thân mình. Cô hy vọng người khác hạnh phúc, cô cũng hy vọng bản thân mình hạnh phúc, cô có thể dao động, cô có thể yếu đuối, cô cũng có thể làm kẻ đào ngũ, nhưng mỗi lần cô vẫn dũng cảm quay trở lại, kiên cường đối mặt. Lúc cô cảm thấy nên hy sinh, cô sẽ không do dự gì hy sinh bản thân mình, cô nỗ lực hết sức mình, hơn nữa không hề tính toán gì hết. Đối mặt với khó khăn cô cũng có thể khóc, nhưng càng nhiều hơn là cô ngấm ngầm chịu đựng sự đau khổ. Chính vì như thế, họ mới thích cô, bởi vì cô sống rất tự nhiên, cô chỉ là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường, cô có máu có thịt có khuyết điểm, nhưng vẫn sống, làm cho người ta cảm thấy, đó mới là đang sống.”
Giai Kỳ nói: “Cô đừng khen tôi như thế, tôi không tốt như vậy đâu.”
Giang Tây nói: “Cô tốt ở chính là ở chỗ cô không tốt như vậy.”
Cô ấy nói: “Anh trai tôi thật may mắn, có được cô.”
“Mặc dù tình hình trước mắt của anh ấy rất không tốt, nhưng tôi tin, hai người nhất định sẽ có thể ở bên nhau. Bởi vì anh ấy rất dũng cảm, cô cũng rất dũng cảm. Nếu sau này hai người gặp phải bất cứ trở ngại nào, tôi cũng sẽ cảm thấy yên lòng, bởi vì cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ không sợ hãi.”
Giai Kỳ nhẹ nhàng nói: “Không, tôi sợ hãi, lần đầu tiên tôi gặp mẹ cô tôi vô cùng sợ hãi.”
Bây giờ cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, sự sợ hãi đó thậm chí là hoảng sợ.
Hoảng sợ sự việc mà cô không thể đối mặt.
Giang Tây cố gắng chuyển đều tài, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Nói cho cô một bí mật nhé, bí mật mà ngay cả anh trai tôi cũng không biết, thật ra tôi chụp trộm cô một bức anh, đưa cho cha tôi xem.”
Giai Kỳ nhìn cô ấy.
Cô cố ý nói thoải mái hơn: “Tôi chọn một bức đẹp nhất, thật đấy, chính là hôm đó anh trai tôi chụp, chính là bức cô và Giáp Cốt Văn nghịch nước ở trên bãi cỏ. Chụp cô rất hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người. Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng là bị ép thôi, anh ấy và cha cãi nhau trong điện thoại, cãi nhau xong cha tôi bảo thư ký gọi đến, nói, không cho ông gặp người, thì cũng phải cho ông xem ảnh. Anh trai tôi không làm, tôi không có cách nào, đành vụng trộm đưa cho họ một bức.”
Giai Kỳ không biết phải nói gì mới được, Giang Tây nói: “Thật ra cha tôi thương anh ấy nhất, ông toàn không công bằng, đừng thấy rằng bề ngoài ông ấy nghiêm khắc với anh ấy, thật ra đối với anh trai tôi ông ấy còn mềm lòng hơn cả mẹ. Mỗi lần ông tức giận với anh, đều giống như là sấm chớp mùa hè, ầm ầm đùng đùng, nhưng chưa chắc đã mưa thật. Cô yên tâm, tương lai rất tươi sáng, chỉ cần giải quyết được ông ấy, mẹ tôi sẽ không thể ngăn cản gì.”
Giang Tây cố sức nói vui lên, dường như tương lại còn có rất nhiều rất nhiều việc phải giải quyết, cô không thể dừng lại, chỉ sợ bản thân mình dừng lại, sẽ rơi lệ.
Còn Giai Kỳ nghe chăm chú, bất kể cô ấy nói gì, cô đều cười, cô đều gật đầu..
Tương lai, còn có một tương lai rất dài lâu, cô đều ở bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô nhất định có thể, bất kể xảy ra chuyện gì, họ đều có thể, ở bên nhau.
Chú thích : *ICU: phòng điều trị khẩn cấp
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
37 chương
11 chương
69 chương
15 chương
559 chương