Ngày cưới được định vào một tuần sau, và Alex đến cửa nhà Trimble vào đúng mười giờ vào buổi sáng đã định sẵn để cưới Annie làm vợ hợp pháp của mình. Kế hoạch nghe rất đơn giản: Một cuộc hôn nhân vội, vài tháng trông coi Annie rồi anh lại trả cô về với bố mẹ. Chuyện gì có thể không ổn nào? Với Alex, câu trả lời cho câu hỏi đó là mọi thứ. Ngay lúc bước vào nhà, anh bắt đầu nhen nhóm những hồ nghi, về tất cả. Như đứa trẻ tò mò bị đuổi lên gác khi có khách, Annie ngồi trên chiếu nghỉ nhìn ra phòng chờ, gương mặt nhỏ nhắn bị giam trong chấn song gỗ gụ, đôi mắt mở to bối rối khi quan sát những gì đang diễn ra phía dưới. Mục sư Reverend Widlow, người làm lễ cưới, đã đến trước Alex vài giây và đang được người hầu dẫn vào phòng khách. Hai người đàn ông được thuê đang xách một trong những chiếc rương của Annie xuống dưới. Mấy cô hầu gái hối hả chạy đi chạy lại. Ai cũng thấy rằng sắp có chuyện gì bất thường xảy ra. Khi Alex bước vào phòng chờ, Annie hoàn toàn bất động, mặt cắt không còn giọt máu. Cũng dễ đoán ra rằng cô nghĩ anh là Douglas. Vì biết trí tuệ hạn chế, anh không nghĩ ra cách nào để cô dẹp bỏ ý niệm ấy. Như mọi người vẫn thích nhắc anh nhớ thì anh là “bản sao” của em trai mình. Với Alex, nét giống nhau không nói lên điều gì, nhưng với một Annie chắc chắn nhớ mọi thứ về Douglas trong bóng mờ ác mộng thì sự khác biệt giữa hai người có vẻ như thật mịt mùng. Lo ngại làm Annie hoảng sợ, Alex khựng lại. Dù cách xa đến sáu mét, anh vẫn cảm nhận được nỗi khiếp nhược của cô. Luồng điện lửng trên không trung giữa hai người làm da gà nổi dọc sống lưng anh. Thực cao ngoài mét chín, anh hơn hầu hết những người đàn ông khác một cái đầu. Vì nhiều lý do khác nhau, không ít lần anh ước mình thấp hơn, nhưng chưa bao giờ anh muốn nhiều như lúc này. Trước lúc bước vào, anh đã bỏ mũ ra, nên giờ không thể giật tung nó ra để mình trông thấp hơn. Xét qua ánh mắt kinh hãi tột độ của Annie thì chùng vai xuống cũng chẳng giúp được gì nhiều. Anh là người to lớn. Anh không làm được gì để che giấu sự thật ấy. Với một cô gái có thể hoảng sợ vì bất kì lý do gì như Annie, đây rõ ràng là một đòn phản lại anh. Nếu cô giao tiếp được, anh đã có thể trấn an cô. Và rồi, tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó cố truyền đạt bằng mắt những điều không thể diễn tả bằng lời, chẳng hạn như anh không giống em trai mình nhiều đến vậy. Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hại cô hay cho phép bất kỳ ai làm vậy. “Chào Annie”, anh nói khẽ. Khi anh nói, cô chuyển sự chú ý về miệng anh, vẻ bối rối hoàn toàn lướt qua gương mặt cô. Tim Alex rụng rời, vì anh đã hy vọng chí ít cô cũng có thể hiểu vài từ. Biết cô không hiểu, anh thọc hai tay vào túi quần và nắm chặt. Cách cô chằm chặp nhìn anh có cảm giác như mình là quái vật. Một con quái vật to sụ. Anh hé môi và mong đó là một nụ cười có vẻ hiền hòa, nhưng mặt anh đơ cứng đến nỗi anh sợ rằng trong giống cái nhăn mặt hơn. Quả quyết rằng cô có thể nhận ra anh không phải Douglas nếu nhìn mình rõ hơn nên anh tiến gần thêm một chút. Vì lý do nào đó, anh đã không hình dung rằng cô nhỏ bé đến vậy. Bờ vai hẹp, hai bàn chân tí xíu, chân tay mảnh dẻ. Anh đoán với quần áo đầy đủ cô cũng chỉ chạm vạch bốn lăm cân. Những năm qua, anh đã gặp nhiều phụ nữ có thể mô tả là thanh nhã, nhưng ngay cả tính từ ấy dường như cũng quá thô cứng với Annie. Cô gợi anh nhớ tới một món đồ pha lê được thổi thủ công. Khuôn mặt hình trái tim với những nét chạm tinh tế và gần tới mức hoàn hảo như anh từng thấy. Chiếc mũi gọn, thẳng, nhỏ nhắn, xuyên xuống giữa hai vệt lông mày cong đen, thanh tú. Khi anh đến gần hơn, cô khẽ chuyển mình. Dựa vào vẻ căng thẳng của cô, anh chắc rằng cô sẽ định lao đi nếu anh có bất kỳ động thái đột ngột nào. Một nụ cười cố giấu tỏa nhiệt khắp ngực khi anh thấy cô hơi nhấc một bên gối lên. Từ điểm nhìn của mình thì cô ăn mặc rất chỉnh tề. Nhưng từ dưới nhìn lên, thì lại khác. Cũng giống như bao chiếc quần ống túm khác, cái của cô cũng hổng đũng, vậy mà cô lại chẳng mặc chiếc váy lót dài nào để che mắt anh nhìn. Anh dứt sự chú ý của mình trở lại gương mặt cô. Cái nóng rát nhích dần lên cổ anh. Xoáy vào mắt cô, anh cố xác định liệu cô có để ý chỗ ánh nhìn của anh vẩn vơ đến không. Đôi mắt ấy. To đáng ngạc nhiên và có màu của bầu trời trong ngày hè nóng không gợn chút mây, chúng ngây thơ vô cùng. Là một người thực tế đến xương tủy, Alex không bao giờ tin vào mọi thứ tào lao mà bọn đàn ông xổ ra lúc tán tỉnh. Khi nhìn vào mắt một phụ nữ, anh chỉ chạm đến mức gần chìm đắm khi đang mướt mát mồ hôi trong nhục dục. Nhưng đôi mắt của Annie thì khác. Chính xác là anh không cảm thấy rằng mình đang đắm chìm. Nhưng gần như thế. Gần hết sức. Giống như con cá bị mấu móc xuyên cả hai mang, đôi mắt to xanh biếc của cô đang nuốt trọn lấy anh. Cô chỉ là một sinh vật bé nhỏ bất lực. Và cực kỳ dễ tổn thương. Rõ ràng việc cưới cô chỉ là cách đỡ tệ hơn trong hai lựa chọn. Nhưng dù thế, anh ghét làm công cụ khiến cô thêm đau đớn. Đó cũng giống như việc có chú nai tơ đang run rẩy trong tầm ngắm và anh kéo cò súng. Lúc nhìn kỹ cô, anh để ý thấy có cái gì xanh xanh trên chấn song bên tay phải cô. Anh ngạc nhiên thấy cô quấn dây ruy băng buộc tóc quanh cột lan can tạo thành đường xoắn ốc hoàn hảo, trông giống như trụ đèn ba màu ở hiệu cắt tóc hay một thanh kẹo bạc hà. Anh tự hỏi không biết cô có thích mấy thỏi kẹo không và ghi nhớ phải mua cho cô mấy cái trong lần tới vào thị trấn. Kẹo ngọt cho cô gái ngọt ngào... “Alex, chàng trai tốt của ta.” Lời chào hỏi bất ngờ làm Alex giật nảy mình. Anh quay ra và thấy ông James Trimble đang từ phòng khách đi ra. Với lý do của cuộc tụ họp, anh không hiểu tại sao người đàn ông này lại rạng rỡ đến vậy. Như Alex thấy thì chẳng có điều gì đáng để ăn mừng cả. “Ông James”, anh điềm tĩnh nói. Thế theo cách chào lịch sự, Alex biết mình phải nói thêm gì đó nhưng anh không thể nặn ra được một lời phải phép nào. Anh có thể nói gì đây? Rằng anh rất vui khi được gặp ông ấy à? Nói thẳng là không. Suốt mấy tuần rồi, anh càng ngày càng ít mến cha Annie hơn sau mỗi cuộc gặp mặt liên tiếp. Trong bao năm, anh đã rất ngưỡng mộ người đàn ông này. Giờ, biết rõ hơn, anh thấy ông ấy thật sự là một kẻ lãnh đạm, ích kỷ, đáng ghét. Và đó đã là điểm tốt của ông ta rồi. Tiến đến bên Alex, ông Trimble móc ngón cái xuống ve áo khoác, đung đưa trên gót, và nói, “Thật là một buổi sáng đẹp trời cho cưới hỏi phải không? Đúng vậy, tuyệt hảo”. Khi Alex không góp lời, nụ cười của ông tắt hẳn và với sở trường nói nước đôi của một chính trị gia đích thực, ông chữa lại, “Có lẽ hơi nóng một chút. Nhưng ít nhất ta có thể hy vọng là không mưa. Nhưng thế cũng không phải ta không thể tận dụng một cơn mưa rào dễ chịu.” Theo Alex, dù có giỏi tưởng tượng đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải nói sáng nay không phải một buổi sáng đẹp trời. Cho đến giờ, nó còn là một tuần tồi tệ. Anh sắp ép duyên một cô gái. Dù Annie có rõ điều ấy hay không nhưng anh thì hiểu thấu. Hằng đêm, anh nằm thao thức nhìn lên trần nhà và tự nhủ rằng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rằng anh đang làm điều đúng đắn. Nhưng có phải thế không? Đó là câu hỏi mà Alex không thể trả lời với chút ít chắc chắn nào, không nếu không có quả cầu pha lê để tư vấn hay một nhà tiên tri nói trước được tương lai. Nói thế không có nghĩa là anh tin vào mấy thứ bói toán vớ vẩn đó. Anh liếc bộ đồ của ông bố vợ tương lai bằng ánh mắt gay gắt. Không chút đếm xỉa đến sự kiện quan trọng này nên ông Trimble mặc một chiếc áo vets rộng thùng thình màu nâu nhạt, bên trong là sơ mi trắng được hồ mỏng và một chiếc áo len bông dài đỏ cổ chữ V. Chiếc cà vạt hợp bộ còn có màu hồng đậm hơn. Rõ ràng đây là thường phục, thích hợp khi tiếp khách ngoài vườn hơn là trong lễ cưới, kể cả là một đám cưới qua loa thế này. Trái ngược, Alex sáng nay ăn mặc rất cầu kỳ, khác hẳn với bản tính. Anh cuối cùng cũng chọn được bộ cắt may màu xám đậm và một chiếc áo sơ mi trắng được hồ dày, vạt áo trước được chau chuốt cứng nhắc đến mức như muốn nứt ra mỗi lúc anh di chuyển. Chúa ghét mùi sơn bóng áo, thứ mùi hòa quyện giữa mùi sáp và mùi dầu cá táng phủ đầy cánh mũi và ngoan cố dính vị đắng xuống tận cuống lưỡi, vì thế anh không khỏi phẫn nộ trước vẻ thiếu trang trọng của người đàn ông kia. Ông James vỗ vào cánh tay Alex, miệng lại cười toe toét. “Làm chú rể nên chộn rộn hả? Vào phòng khách đi. Tôi có trị liệu đấy.” Ông ghé lại gần hơn, nháy mắt đầy bí ẩn. “Món đặc biệt của tôi, brandy đào, loại rượu anh chưa bao giờ được thử.” Lúc bị kéo về phía phòng khách, Alex ngoái lại nhìn Annie. Đôi mắt to biếc xanh của cô vẫn dán chặt lấy anh. Anh lại mỉm cười tươi rói mong trấn an được cô. Trước khi đọc được phản ứng của cô, anh đã bị ông James dẫn qua lối mái vòm để đến căn phòng khác. Brandy và những kẻ đần độn khoa trương. Vài phút sau, Alex quả quyết đó là thứ hỗn hợp vô cùng đáng tởm. Cả ông Trimble lẫn gã mục sư có vẻ đều không nhìn nhận rõ tầm quan trọng của sự kiện mình sắp tiến hành. Alex chẳng thể nghĩ được gì khác. Đúng, anh có hảo ý nhưng chúng sẽ không giảm tác động của tất cả việc này lên Annie. Ngay sau khi trò cưới treo khôi hài này hạ màn, cô sẽ bị kẻ khiến mình khiếp hãi tống lên xe ngựa chở lên cách xa ngôi nhà duy nhất mà cô biết. Càng nghĩ về chuyện này, Alex càng thấy bà quản gia Maddy nói đúng, rằng cả cuộc dàn xếp này là có tội với Chúa và tất cả những gì thiêng liêng. Uống nốt cốc rượu, gã giáo sĩ rút đồng hồ trong túi ra. Một người cao lớn bệ vệ có mái tóc đen thưa dần ăn nhập tuyệt đối với màu bộ đồ đang mặc, ông ta làm Alex nghĩ đến tang tóc. Anh hiểu ra lý do khi thấy ông ta mặc áo cổ đen thay vì màu trắng thông thường. “Nào ông James?”, gã nói. “Chúng ta sẽ bắt đầu chứ? Như tôi đã nói hôm đầu tuần, lịch của tôi kín hết. Tôi cố len việc này vào, nhưng chỉ vừa đủ thời gian. Chiều nay tôi còn phải làm hai lễ rửa tội và một đám cưới, cộng thêm cả đám ma sáng nay không có trong kế hoạch.” Gã cười khan một tiếng. “Thật rắc rối với những giáo dân hấp hối. Họ không khi nào chọn một thời điểm thuận tiện.” Cơ bắt đầu giật dưới mắt Alex, đây chỉ là phản ứng thần kinh lúc giận dữ, một trong những biểu hiện bên ngoài anh đã không học được cách kiểm soát trong những năm qua. Anh nhận ra, với hai người đàn ông kia, đám cưới này không gì hơn ngoài một việc vặt phiền nhiễu, một việc phải làm đầy phiền toái và phải giải quyết càng ít ồn ào càng tốt. “Nói đến chuyện kín lịch thì không ai hiểu hơn tôi đâu.” Ông James đặt cốc rượu đã cạn một nửa lên mặt lò sưởi. “Kìa, Alex. Rượu đã cho anh đủ men dũng khí để nói hai từ khủng khiếp nhất trong tiếng Anh chưa?” Ông cười hô hố rồi nháy mắt với gã mục sư. “Tôi chưa từng thấy anh chàng độc thân nào có thể nói ‘Con đồng ý’ mà không có chút do dự, cả tôi cũng thế.” Alex siết chặt cốc rượu trong tay và nghiến răng ngăn mình không nói điều gì để phải hối hận. Lúc ông James vào lối vòm réo vợ, Alex đăm chiêu nhìn lò sưởi. Gã mục sư tử tế này có được báo lý do của đám cưới đột ngột này không? Với vẻ tự tin của ông James, Alex kinh tởm ngờ rằng ông bố vợ tương lai của mình chắc hẳn đã đảm bảo gã mục sư hợp tác bằng cách biếu xén một khoảng đáng kể cho nhà thờ. Cửa sổ kính màu và gác chuông cầu kỳ chắc chắn không hề rẻ. Ý nghĩ đó làm Alex thấy ớn. Có tiền mua tiên cũng được; anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng những tu sĩ lẽ ra phải đứng ngoài nạn đi cửa sau này chứ. Ở đâu đó sau nhà, mùi bếp núc lan vào phòng khách... quế, vani, và men bột nhào... trộn đến buồn nôn với vị brandy ngọt khó chịu. Trong lúc chuếnh choáng, anh đã chắc rằng mấy bông hồng trên tấm thảm len đang di chuyển. Anh chớp mắt, thèm khát có được tác dụng mạnh mẽ từ rượu, nhưng nghi ngại bụng sẽ dậy sóng nếu uống nốt. Annie... Cô ấy hẳn không phải là đứa con gái được yêu chiều. Mà giống một bí mật được khéo giữ hơn, một bí mật sắp được những đôi tay khéo léo lén chuyển vội từ nhà này sang nhà khác. Và trong một vài tuần sau khi sinh con, cô ấy sẽ lại được lén chuyển lẹ về, anh từ nhắc mình vậy. Ý nghĩ ấy và chút brandy còn lại đã cổ vũ cho quyết tâm đang rã rời của anh. Cách đây một tuần, anh đã vì lợi ích của Annie và đứa bé để quyết định. Tất cả những lý do để anh tiến đến quyết định đó vẫn vẹn nguyên. Anh không thể để cháu trai hay cháu gái của mình bị gán là không thể nhận nuôi và phải lớn lên trong trại mồ côi. Anh hoàn toàn không thể. *** Khi bà Edie Trimble vào phòng khách, lôi theo con gái phía sau, Alex siết chặt tay quanh chiếc cốc rỗng làm thứ đồ pha lê đó như muốn vỡ vụn. Bằng đôi mắt vĩ đại trên gương mặt xanh lét, Annie liếc nhìn anh đầu tiên, và đến gã mục sư rồi cuối cùng mới nhìn cha mình. Rõ ràng là cô không quen đứng trước mặt khách, nhất là đứng trước kẻ giống hệt tên hãm hiếp mình. Điên cuồng cạy lỏng ngón tay mẹ đang nắm chặt lấy eo mình, cô chôn chặt gót chân, dồn hết trọng lượng dù nhẹ bẫng để lẩn tránh. Bà Edie thưởng cho nỗ lực của Annie bằng cách bấm các ngón tay của mình vào cẳng tay Annie và lắc mạnh cô. “Thôi nào!”, bà gần như rít lên. Annie chùn lại, giơ cánh tay kia che lấy mặt. Alex thấy rõ ràng là nếu không có ai khác trong phòng, bà Edie chắc hẳn đã tát con. Anh đưa mắt nhìn những lằn ngón tay đỏ rần mà bà để lại trên cánh tay con gái mình. Bằng động tác chính xác, anh đặt cốc lên mặt lò sưởi rồi quay sang gã mục sư. “Làm cho xong việc đi nào”, Alex nói, không giấu nổi nỗi chán chường. Xuất hiện hoàn hảo trong chiếc áo thắt eo màu hồng và chiếc váy đỏ ăn rơ với y phục của chồng, bà Edie giật mình liếc nhìn anh. Alex nhìn vào ánh mắt của bà. Anh không quan tâm nếu bà ta đoán được anh đang nghĩ gì. Chỉ bởi vì anh chưa bao giờ thượng cẳng tay hạ cẳng chân với đàn bà và không có ý định khơi mào với bà ta, không có nghĩa là anh bỏ qua việc suy xét điều đó. Lúc sải chân đến chỗ gã mục sư, anh nhìn chiếc váy yếm dài xanh đã sờn của Annie thật lâu. Người có của như nhà Trimble chắc chắn có khả năng cho con cái ăn vận cái gì đó đẹp hơn, đặc biệt là trong ngày cưới của nó. Dù có lố bịch hay không thì đây vẫn là một đám cưới. Hai mũi giày đen của cô đã mòn vẹt đến lớp da thô. Đôi tất trắng sọc từ trong chiếc váy yếm dài bằng váy nữ sinh thò ra từ cẳng chân xuống, dính đầy những vết ố xanh. Anh thấy mấy đứa trẻ mồ côi còn diện đẹp hơn thế. Lúc anh tiến đến gần, Annie lại bắt đầu vùng vẫy thoát khỏi tay mẹ. Anh dừng cách chỗ ban đầu định đứng vài bước. Với những lọn tóc sậm rối tung ôm lấy mặt và ăn mặc như thế này trông cô giống một đứa trẻ hơn là một phụ nữ. Một đứa trẻ đang hoảng loạn. Không muốn cái nhìn chằm chằm của mình làm cô sợ, Alex kéo ánh mắt ra rồi tập trung sự chú ý vào gã mục sư khi y đã mở quyển kinh và đang lật nhanh để tìm đúng trang. Anh để ý thấy bộ trang phục đen của y đã cũ nát, đứng sát đó, anh thấy nặng mùi mồ hôi két lại bốc ra từ chiếc áo khóa vải lằn của y. Lại cộng thêm buổi sáng nóng bức, mùi khó chịu đó càng áp đảo. Như thế cũng đủ làm bụng Alex nhộn nhạo, nhưng anh không có mang thai. Anh phóng cái nhìn âu lo về phía Annie. Rõ là hoang mang vì bị anh nhìn chằm chặp, cô cúi đầu, giấu mặt sau làn tóc dày màu sậm. Alex tự hỏi không biết cô đang nghĩ gì, liệu có một chút ý niệm mơ hồ nào về chuyện sắp diễn ra không. Khi mẹ buông cổ tay mình ra, cô ngoái lại khát khao nhìn ra cánh cửa. Nhưng rồi rõ ràng là e ngại phải thử thách cơn giận của mẹ, cô bắt đầu ngọ nguậy không yên, dí mũi đôi giày cao quá mắt cá chân lên sợi vải trên tấm thảm nhà có họa tiết hoa hồng, lo lắng giật cúc trên váy. Anh đã phải nhoẻn miệng cười khi cô bất ngờ đan tay vào nhau, quay lòng bàn tay ra, rồi duỗi cánh tay bẻ khớp kêu răng rắc. Bản thân là người hay bẻ khớp ngón tay nên anh hiểu cảm giác khớp kêu dễ chịu thế nào khi người ta lo lắng. “Annie, thôi nào!”, bà Edie rầy la. “Kệ cô ấy đi”, Alex khẽ xen vào. Bà Edie nhướng đôi lông mày rất giống của con gái lên gần chân tóc. “Xin ngài nhắc lại cho?” “Cô ấy đâu làm tổn hại gì.” Liếc nhìn gã mục sư, anh nói, “Ngài Widlow, vì hoàn cảnh thế này, mong ngài bỏ qua những phần không cần thiết và vào việc chính luôn đi”. Quá sẵn sàng gia ơn, gã mục sư tìm được trang sách và đánh dấu bằng sợi ruy băng đỏ tả tơi. Cười nhạt vu vơ, y ho cho mượt giọng và bắt đầu buổi lễ bằng chất giọng ê a nhẹ nhàng. Cuối cùng khi đến giây phút Annie nói “Con đồng ý”, bà Edie Trimble lấy cả hai tay ôm lấy mặt con gái, mạnh bạo giục cô gật đầu. Gã mục sư ngừng lại không bao lâu rồi vội vàng kết thúc buổi lễ ngắn ngủi. Bỏ qua quyền được hôn cô dâu, Alex tránh xa cô và theo bố mẹ vợ cùng gã mục sư đến chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, trên bàn giấy, tờ hôn thú đang chờ được chú ý. Nghuệch ngoạc ký tên mình vào đúng chỗ xong, Alex lùi lại cho Annie bước vào để cô không thấy bị đe dọa. Được những người có mặt chứng kiến một cách thích đáng, dấu chữ thập được cha hỗ trợ viết của cô lấp đủ chỗ cô phải ký tên mình. Chỉ đơn giản như thế, họ đã cưới nhau. Alex gần như không tin vào điều ấy. Phớt lờ gương mặt rạng rỡ của gã mục sư và bố mẹ Annie, anh đăm đăm nhìn cô dâu của mình. Vẫn lởn vởn bên cạnh mẹ, cô đứng đầu ngoặt sang một bên, dáng điệu chán ngán này đang bắt đầu khác dần vào tâm trí anh thậm chí còn thắt lấy trái tim anh. Rõ ràng anh thấy cô đang trở nên mệt mỏi, với tình trạng như cô, điều này thật không tốt chút nào. Anh bắt gặp ánh nhìn của bà Edie. “Tất cả sẽ sẵn sàng sau buổi lễ, tôi đã bảo phụ xe đỗ xe ngựa của mình ở phía trước và đảm nhận việc chất hòm rương lên. Nếu chúng ta đến Montgomery Hall luôn thì Annie sẽ gần như có cả ngày để thích nghi trước khi bà phải để cô ấy ở đó một mình đêm nay.” Bà Edie cắn môi dưới rồi liếc chồng vẻ không yên. Đứng sát sau Alex, ông James Trimble húng hắng đầy lo âu. “Ôi Chúa ơi, tôi quên chưa nói rằng hai chúng tôi đã thay đổi kế hoạch à?” Alex ném tia nhìn vào ông ta. “Thay đổi kế hoạch gì?” “Chà, anh thấy đấy, Alex, tôi quên không kiểm tra kịch khi chúng ta sắp xếp cử hành lễ cưới vào sáng nay.” Ông ta liếc nhìn gã mục sư. “Tôi chắc anh đã rút ra từ cuộc nói chuyện lúc này của chúng ta là Cha Reverend Widlow kín lịch cả tuần, nên chúng tôi không thể xếp lịch lại vào thời gian khác được.” “Chính xác thì ngài đang nói gì vậy, ngài Trimble?” “Chiều nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc trưa. Tôi e là bà Edie sẽ rất bận rộn. Anh sẽ phải xoay sở mà không có bà ấy đến sáng mai.” “Xoay xở mà không có bà ấy sao?” Alex biết mình đang cao giọng, nhưng dường như anh không dằn được. “Việc xoay sở không có bà ấy với tôi không phải vấn đề, ông James ạ, ông biết quá rõ mà. Nếu hôm nay bà Edie bận, tôi sẽ để Annie ở đây đến sáng mai. Khi chuyển qua bên nhà Montgomery, cô ấy phải có mẹ bên cạnh. Chúng ta đã đồng thuận về điều này rồi mà.” Ông James kéo mạnh tai, rồi liếc xuống sàn, lên tường, bất cứ chỗ nào trừ Alex. “À, anh thấy đấy, vấn đề hơi phức tạp hơn thế một chút. Có vài khách ở thị trấn khác đến và tôi đã mời họ ngủ lại. Phòng của Annie phải đùng đến rồi.” Ông giơ hai tay ra điều bất lực. “Tôi nghĩ con bé sẽ ở chỗ anh.” Im lặng bao trùm khắp căn phòng, một sự im lặng căng thẳng và kinh khủng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng tích tắc đều đều từ chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Lúc đầu thấy ông James hồi sáng, Alex đã nghĩ trang phục của ông ta quá suồng sã. Nhưng không. Ông ta đã ăn diện hoàn hảo cho buổi tiệc vườn mà mình đã lên kế hoạch tổ chức. Hiển nhiên là buổi tiệc trong vườn còn được ông ta ưu tiên hơn cả con gái mình. Hình như tất cả mọi thứ đều được ưu tiên hơn Annie, Alex suy nghĩ đầy gay gắt. Những đám tang. Những bữa tiệc vườn. Những vị khách ở qua đêm. Lão già chết giẫm. Alex không mong đợi một đám cưới tuyệt đẹp với đủ thứ trang hoàng. Chính ý tưởng đó đã thật lố lăng. Nhưng với anh có một nguyên tắc đạo đức liên quan ở đây, thứ mà ông James Trimble đã bỏ qua. Sự tôn trọng. Khi nói đến con gái mình thì sự tôn trọng ấy giống như một món hàng mà ông ta khan hiếm trầm trọng. “Để tôi là rõ điều ngài nói nhé”, Alex khẽ nói, “Bà Eide không thể cùng đi với Annie và giúp cô ấy ổn định ở Montgomery Hall, và tôi cũng không thể để cô ấy lại đây?” Ông James gật đầu, trông có vẻ buồn bã. “Không phải cứ như tôi cố tình dàn xếp việc kiểu này đâu, anh Montgomery ạ. Chỉ là một trong những...”, ông ta lại húng hắng, “trở ngại bất ngờ không thể tránh”. Một trở ngại bất ngờ không tránh được. Alex đã từ lâu chắc chắn cho rằng James Trimble là kẻ ích kỷ và lãnh đạm, nhưng điều này còn vượt quá mức anh trông đợi. Trong anh có niềm thôi thúc mạnh mẽ phải tóm chặt ve áo của tên khoa trương nhỏ con đáng khinh kia và lắc cho hắn lòi mắt ra. Nếu không phải hành động đó khiến Annie sợ thì anh đã làm rồi. Quay sang bà Edie, Alex cố gắng nói với giọng khá bình tĩnh, “Bà đã hứa với tôi là sẽ cùng Annie đến Montgomery Hall để giúp tôi làm cô ấy thích nghi mà, bà Trimble. Chắc chắn bà đến được, nếu chỉ mất vài giờ.” Bà Eide liếc nhìn Annie với vẻ tội lỗi, rồi nhìn sang chồng và bắt đầu vặn vẹo hai bàn tay. “Tôi biết là mình đã hứa như vậy, ngài Montgomery ạ, nhưng đó là trước khi tôi biết có bữa tiệc vườn này. Ông James cần tôi ở nhà để làm chủ tiệc. Bữa tiệc trưa này cực kỳ quan trọng. Với sự nghiệp chính trị của ông ấy, anh hiểu mà. Tôi đơn giản chỉ...” Bà ta bỏ lửng rồi nuốt xuống. “Vâng, cả nhà sắp đầy chật khách nên có lẽ tôi không thể vắng mặt lấy hai giờ.” “Bà trông đợi tôi làm gì đây, thưa bà? Túm tóc con gái bà rồi lôi cô ấy ra khỏi đây à?” Ông James nhìn đầy vẻ tự lự vào mái đầu đang cúi xuống của Annie. “Tôi biết rồi. Bà Edie, chạy lên lầu tìm cồn thuốc phiện xuống đây.” “Cồn thuốc phiện?” Alex nghiến chặt răng hàm. Sau khoảng yên lặng nhức nhối, cuối cùng anh cất tiếng, “Tôi sẽ không để cô ấy bị đánh thuốc đâu. Chúa ơi, cô ấy đang mang thai. Làm thế có thể có hại cho đứa bé.” “Vớ vẩn! Chỉ làm con bé mơ màng thôi, không hơn.” Rõ ràng không thoải mái với bầu không khí căng thẳng đang tăng dần lên, gã mục sư chọn ngay lúc này chìa một tay ra chỗ ông James. “Chắc chắn tôi phải đi rồi, ngài Trimble. Đám tang mà, ngài biết đấy.” Quay sang chỗ Alex, gã nói thêm, “Thật vinh hạnh cho tôi, thưa ngài Montgomery. Tôi chúc ngài và cô dâu của mình hạnh phúc”. Alex đang giận sôi nên chẳng đáp lời. Luôn ý thức về thể diện, ông James vội vã xin phép được tiễn gã mục sư ra phòng chờ. Khi hai người đàn ông đó đi khỏi, Alex chờ đợi bà Edie trả lời câu hỏi của mình. “Sao ạ?”, cuối cùng anh khơi gợi. “Đấy là kế hoạch của bà sao, bà Trimble? Rằng chúng ta sẽ đánh thuốc cô ấy? Hay tôi đơn giản chỉ lôi cô ấy đi?” “Ngài không cần thiết phải lôi con bé đi đâu cả. Cũng không phải viện đến cồn thuốc phiện. Đích thân tôi sẽ trông cho con bé thoải mái ngồi trên xe ngựa. Sau đó, quãng đường đến nhà ngài cũng ngắn thôi. Khi về, ngài có thể giao con bé cho bảo mẫu chăm sóc. Chiều mai tôi sẽ đến như kế hoạch ban đầu. Ngài đang cư xử cứ như đây là mối phiền phức to tướng với mình vậy.” Alex thấy rằng cố gắng nói lý với mấy người này cũng vô ích. “Giằng co với một cô gái quá kích động không phải là bất cứ điều phiền toái nào với tôi. Tôi thừa khả năng xử lý cô ấy. Điều duy nhất tôi bận tâm là cô ấy sẽ cảm thấy thế nào về chuyện đó.” Bà ta cắn chặt môi dưới, trông thật khốn khổ. “Ông James rất... kỹ tính”, bà thì thầm, rõ là sợ chồng nghe được. “Ông ấy cứ nằng nặc bắt tôi ở nhà vì cuộc gặp mặt này, nên tôi không thể làm trái ý muốn của ông ấy. Nếu tôi làm thế... thì ông ấy sẽ nổi trận lôi đình!” Và đây sẽ là thảm họa? Chắc hẳn Alex sẽ hả hê nếu thấy ông Trimble phát điên đến vỡ mạch máu. Mất hết kiên nhẫn, anh ra hiệu về phía cửa. “Phu xe của tôi đang chờ. Tôi sẽ rất cảm kích nếu bà có thể giúp tôi đưa con gái của bà lên xe ngựa. Cô ấy trông rất mệt mỏi vì thế tôi muốn đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.” “Chắc chắn rồi.” Nói xong, bà Edie quàng tay lên vai Annie và dẫn cô ra khỏi phòng. Alex đi sau, băn khoăn theo từng bước chân rằng không biết người đàn bà này định đưa cô ấy lên xe như thế nào mà không phải giằng co. Lúc họ bước ra từ phòng khách thì ông James vừa nói lời chào tạm biệt gã mục sư và giờ vẫn đang đứng ở phòng chờ. Khẽ lầm bầm, ông lao vào thư phòng lấy thứ gì đó rồi trở ra đứng dưới hiên cùng Alex và hai mẹ con bà Edie. “Tôi thật sự hy vọng anh hiểu việc sắp xếp ngủ lại đêm nay”, ông nói với Alex. “Tôi khẳng định là không phải cố tình đâu. Lúc lên lịch cho đám cưới diễn ra sáng nay, tôi quên béng bữa tiệc trưa.” Nếu không có chuyện ông ta hứa dành phòng Annie cho một trong số những vị khách của mình thì có thể anh đã tin rằng ông thẩm phán phạm phải một sai lầm chấp nhận được. Vì đám cưới mà con gái ông bị chiếm phòng ngủ. Alex hiểu rồi, tốt thôi. Có lẽ hơi quá rõ là đằng khác. Và vì điều đó làm anh giận sôi lên nên anh không muốn thảo luận với lão già đáng khinh này. Bước xuống bậc thềm, anh mở cửa xe ngựa rồi đứng sang bên. Anh ngạc nhiên khi thấy bà Trimble dẫn Annie xuống rồi đến chỗ xe mà không gặp sự cố gì. Liếc nhìn cô đang quan sát chỗ xe ngựa xa lạ với con mắt mở to đầy tò mò, Alex chắc rằng biết đâu cô ấy quá ngốc nghếch đến độ không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Túm váy lên, bà Edie Trimble làm ra vẻ như sắp bước vào xe ngựa. Ngạc nhiên, Alex vội vã lên trước giúp bà một tay. Hành động bất ngờ của Alex làm Annie lảo đảo lùi lại, suýt vấp vào bậc cửa đằng sau. Phản xạ nhanh nhạy của anh cứu cô khỏi một cú ngã đau điếng. Túm lấy cánh tay cô, anh giữ vững đến khi cô lấy lại được thăng bằng. Ngay sau đó, cô co người tránh khỏi anh. Biết rõ nỗi sợ hãi của cô và các lý do nên Alex không buông tay. Quay lại giúp bà Trimble, anh nói, “Cuối cùng thì bà cũng quyết định đi rồi chứ?” “Chúa ơi, không.” Bà Edie ngồi phịch xuống ghế trước, rồi đưa người qua trước nhìn qua vai Alex. Vỗ vỗ vào chỗ cạnh mình, bà nói, “Lại đây nào Annie. Chúng ta sắp được đi chơi. Không phải sẽ rất vui sao?” Cảm giác ứ nghẹn siết quanh cô Alex. Bà Edie Trimble không thể nào lại đang định đánh lừa cô ấy. Làm như thế thật ác độc khôn tả xiết. Nhưng lúc Alex đứng đó quan sát, thì rõ ràng đấy chính là điều bà Edie làm. Vờ cùng đi với hai người họ, bà ta dụ Annie vào xe, chờ cho Alex vào và ngồi xuống, rồi sau đó bà chuồn ra bằng cửa đối diện. Dù hoàn toàn ngờ nghệch nhưng dường như Annie nhận ra tình huống gay go của mình đủ nhanh. Cô nhìn Alex rồi cố lao theo sau mẹ. Không còn sự lựa chọn nào, ít nhất chẳng có lựa chọn nào ngay lập tức hiện ra trong đầu, Alex lấy cánh tay chặn trước cô rồi giật mạnh đóng cửa lại. Khi anh vội vã cài then chốt thì ông James Trimble đóng và khóa cánh cửa đằng sau hai người. Như con cừu non bị lùa vào dốc hẹp, Annie bị sập bẫy, gọn ghẽ và với mức om sòm tối thiểu như mẹ cô đã hứa. Ông Trimble gập một cánh tay đặt lên mép cửa sổ xe đang mở, khuôn mặt dồn nếp vì cười. “Anh thấy chưa, Alex? Không có gì hết.” Liếc nhìn Annie điên dại rung tay nắm cửa, Alex muốn đấm một cú vào mõm cha cô vô cùng. Nếu không nghe thấy tiếng chốt cửa lách cách thì anh đã đấm thật rồi. Với ra chỗ Annie, anh chốt lại cửa để cô không tẩu thoát ngon lành. Lúc Alex ngồi trở lại ghế, ông James nói thêm, “Nếu mọi cách đều vô dụng thì luôn có cái này”. Qua cửa sổ, ông ta ấn một dải da được gập ba vào tay Alex. “Thường thì chỉ cần thấy vật này thôi cũng đủ để bắt con bé vào khuôn phép. Một thi hai thoảng nó có ngang bướng thì cứ mạnh dạn dùng.” Chết lặng người, Alex đã cầm sợi dây da đó trước khi nhận ra nó là cái gì. Một dải dây da mài dao cạo. Annie nhận ra vật anh đang cầm gần cùng lúc với anh. Cô thôi không cố mở cửa nữa mà co người ngồi vào ghế. Anh không chắc mình có thể quên được nét mặt cô lúc ấy. không chỉ là sợ hãi. Chẳng dễ chịu nhưng anh cũng đoán trước. Không, điều làm tim anh vỡ tan là lòng tin bị bóp nát mà anh thấy phản chiếu từ đôi mắt cô. Giống bất kỳ đứa trẻ nào, cô đã tin cha mẹ mình, để rồi vừa bị cả hai phản bội. Bất ngờ, cỗ xe tròng trành. Sự chuyển động đó là tất cả những gì cần thiết để đẩy Annie rơi vào hoảng loạn tột độ. Cô lại lao ra cửa, những ngón tay mảnh khảnh điên cuồng cào vào ổ khóa. Trước khi tóm được chốt, cô đã bị Alex chặn lại. Lúc vòng tay quanh thân thể cô, Alex nhận ra cô thật sự nhỏ bé đến thế nào. Trong công việc thường ngày của mình, anh thường xuyên phải vật lộn với những con ngựa ương ngạnh nặng gấp mình sáu lần, và phải dốc kiệt sức lực để kiểm soát chúng. Với cô gái này, anh không muốn kìm kẹp cô với sức ép quá lớn hay ôm cô quá mạnh. Annie thì không có cảm giác ăn năn ấy. Với sự linh hoạt của một vận động viên uốn dẻo, bằng cách nào đó cô xoay sở tuột ra được khỏi cái ôm của anh, không phải một lần mà liên tục, vặn vẹo và gập người ở những chỗ mà cho đến giờ Alex không tin là con người làm được. Thời niên thiếu, anh cũng có lần cố bắt một con lợn bôi mỡ trong hội chợ của hạt. Cố giữ chặt cô gái này đúng là rất bực mình. Chứ chưa nhắc đến chuyện bẽ mặt. Chúa ơi, cô ấy chỉ bằng nửa anh thôi. Cuối cùng, Alex nhận rõ mình không còn cách nào ngoài chơi trò đấu vật, lợi dụng bất cứ cơ hội nào xuất hiện. Xe ngựa đang di chuyển quá nhanh nên không thể trông chờ vào may mắn. Nếu xoay sở mở cửa ra được và cố nhảy xuống, cô sẽ làm mình bị thương nặng. Hầu như không che được mặt mình khỏi bị móng tay cô cào xé, Alex dùng một tay tóm chặt cả hai cổ tay cô, một cánh tay ôm quanh vùng dưới ngực cô và không một chút khó khăn xoay cho cô ngồi giữa cặp đùi đang giạng ra của anh, ép lưng cô vào ngực anh. Đặt chéo một chân lên cả hai chân cô, anh nhanh chóng hãm được những cú thúc liên hồi từ hai gót giày cô vào cẳng chân mình. Không kịp thời cứu nguy hoàn toàn cho cặp xương cẳng, nhưng giờ anh cũng cảm tạ chút may mắn nhỏ nhoi ấy. Anh chắc cô gái này phải có đến mười hai khuỷu tay, nửa số đó là đầu gối. Trong suốt cuộc vật lộn, âm thanh duy nhất mà Annie phát ra là tiếng thở nông hổn hển. Alex gần như không để ý sự im lặng của cô cho đến khi khuất phục được cô, thậm chí sau đó anh còn không nghĩ về việc đó quá nhiều. Anh còn bận ngồi sụp xuống ghế và chật vật lấy hơi. Bốp! Âm thanh ấy vỡ vụn trong não anh. Đau, ngay giữa rãnh cằm, lan ra hàm rồi bùng lên đến thái dương. Mắt nổ đom đóm. Ngay lúc bị cú đòn làm choáng váng, anh chớp mắt, nỗ lực trong tuyệt vọng để nhìn được. “Cái quái...” Lờ mờ, anh thấy Annie rụt cằm rồi khom vai lại. Chớp choáng, anh chuyển sang bên để khi chồm lên lần nữa, đầu cô sẽ an toàn chạm trúng vai anh. Con nhỏ tinh ranh này! Anh cũng từng lãnh vài quả đấm của mấy gã to khỏe mà còn thấy đỡ chao đảo hơn. Lập lờ giữa giận dữ và kinh ngạc, Alex há hốc miệng ra nhìn cô, còn không thể tin là cô dám. Bị đánh cho rụng rời! Bởi một cô gái nhỏ con. Chúa ơi. Anh có thể dễ dàng bẻ cổ cô bằng một cú đòn đúng chỗ. Cô ấy không hiểu sao? Hiển nhiên không. Nhận ra mục tiêu của mình thay đổi, cô hất đầu sang một bên, xử tai anh. “Á! Con nhỏ...” Ai nói là dái tai không có cảm giác nào? “Annie, đừng...” Bốp! Cơn đau buốt sắc lẻm xuyên dọc má anh. Anh ngoặc cằm vào vai cô để giảm thiểu việc cô ngọ nguậy. Một bên thái dương cô ngay lập tức đập vào một bên sọ anh, anh chắc cô còn khó chịu hơn mình. “Annie... Oa, nào, nào, cưng. Tôi không làm em đau đâu. Dừng lại ngay đi.” Rốp.. Rốp... Rốp! Alex nghiến chặt răng, bắt đầu cảm giác não mình như những viên bi trong túi bị ai đó xóc mạnh. Anh cắn chặt dằn câu chửi thề. Dù cô có hiểu hay không thì việc dùng lời thô tục trước mặt phụ nữ là trái với bản chất của anh. Cứ như nhận ra rằng cố thụi anh liên tiếp bằng đầu cũng vô dụng nên cô căng người với nỗ lực quả cảm cuối cùng để thoát ra khỏi vòng kìm kẹp. Rồi cô run lên, sức rung lan cả sang anh và truyền tải nỗi kinh hãi của cô còn thuyết phục hơn lời nói. Alex nhắm mắt lại, ngập trong mức cân bình giữa nỗi hối hận và cảm giác tội lỗi. Sau những gì Douglas làm thì bắt cô phải chịu đựng điều này thật vô đạo đức. Cha mẹ cô phải bị xử bắn, cả anh nữa. “Tôi sẽ không làm đau em đâu, bé à. Bình tĩnh nào.” Cô lại run lên. Rồi rũ ra. Anh ước mình biết cách nào đó để làm vơi bớt nỗi sợ hãi nơi cô. Nhưng chẳng nghĩ ra điều gì để nói hay làm cả. Không gì hết. Vài phút sau, những cái lắc lư nhịp nhàng của cỗ xe dường như đã ru cô ngủ. Đoán chừng như vậy là an toàn, Alex liều mình ngồi thẳng lên. Tưởng lại bị cô lấy đầu nện cho mấy cú nữa, nhưng không có gì xảy ra. Chăm chú nhìn đôi vai mỏng manh trễ nải của cô, anh cho rằng lúc sức lực kiệt quệ đã giành phần thắng. Quan sát phía sau mái đầu đang gục xuống của cô, anh thấy rõ đường cong ngọt ngào trên cổ lộ ra dưới làn tóc đen rẽ đôi của cô. Làn da nơi ấy trông mềm như lụa. Nhớ lại lúc cô ngồi trên chiếu nghỉ, anh khẽ mỉm cười. Bất chấp nét mơ hồ bối rối hiện rõ trong đôi mắt to xanh biếc, cô có một gương mặt nhỏ đáng yêu. Một vỏ bọc xinh đẹp, đó chính là Annie. Không có cách nào để đánh giá chính xác xem cô sáng dạ đến đâu, nhưng anh đoán trí não cô chỉ bằng đứa trẻ sáu tuổi, và không phải là một đứa sáu tuổi thông minh, chỉ vậy thôi. Thật là phí hoài. Phí hoài vô cùng. Được sự yên lặng của cô làm cho bình tĩnh trở lại và đầu óc mải miết suy nghĩ, anh nới lỏng vòng tay một chút. Thấy có cơ hội trốn chạy, cô bất ngờ giật mạnh và cuồng loạn quay người trong tay anh. Anh vật lộn để lập lại quyền kiểm soát. Trong lúc hành động, anh chuyển tay lên nắm vào hai bên sườn và bất ngờ chạm phải một bên ngực cô. Dù đã bỏ tay khỏi một lúc lâu nhưng cái ấn tượng thoáng qua thứ mềm mại đầy nữ tính đã in khắc vào lòng bàn tay anh. Nuột nà từ cổ xuống, Douglas một lần đã nói về cô như vậy, và giờ khi tay anh quàng khắp thân thể cô, Alex hoàn toàn đồng tình dù có hơi miễn cưỡng. Annie Trimble có thể thiếu trầm trọng trí não, nhưng tạo hóa đã đền bù đầy hào phóng cho thiếu sót ấy. Ẩn dưới chiếc váy kì dị mà cô đang mặc là đường cong cơ thể quyến rũ không mắt nào thấy được. Thế nhưng, lại lồ lộ với mỗi cái động chạm mạnh. Tương xứng với kích thước của mình, hai bầu ngực cô không nhỏ như anh đã nghĩ ban đầu, và dù đang mang thai, vòng eo của cô vẫn thon thả và được cặp hông tròn vừa phải làm nổi bật lên. Từ những gì thấy lúc ở phòng chờ anh cho rằng, một chiếc áo lót và chiếc quần ống túm là những đồ trong duy nhất cô đang mặc. Chỉ trừ, tất nhiên là, đôi tất. Trong lúc giằng co, anh cảm nhận được chiếc nịt tất quấn quanh đùi cô. Bắp đùi mềm mượt và ấm nóng. Cổ anh thắt lại, mồ hôi lóng lánh túa ra trên lông mày. Chúa ơi. Chỉ có một kẻ bệnh hoạn đê tiện mới suy nghĩ như thế về cô gái như Annie. Quá ghê tởm bản thân, anh cố nhớ lại lần qua đêm gần nhất với gái bán hoa trên thị trấn. Từ mùa xuân đến mùa thu, anh không có nhiều thời gian cho mấy thứ kiểu đó. Thường thì anh cũng chẳng nhận ra sự thiếu hụt. Nhưng không phải với cô gái đang dính chặt vào anh như nhãn với chai này. Rõ ràng vẫn còn hy vọng mình có thể thoát thân, Annie lại quằn người. Alex gần như rên lên. Giữa họ đến một con bọ chét cũng không đủ chỗ để ngọ nguậy. Anh tự nhắc mình rằng điều phải làm bây giờ là nhìn ra cửa sổ, thưởng ngoạn khung cảnh đang lướt qua, và tập trung vào thứ khác. Cây cối. Núi non. Bất kỳ thứ gì. Đơn giản chỉ là tâm trí kiểm soát thể xác. Ngay khi đưa cô về Montgomery Hall, anh sẽ giao cho Perkins, cô bảo mẫu anh đã thuê. Và từ lúc ấy trở đi, anh sẽ cố gặp cô càng ít càng tốt. Xa mặt cách lòng, như tục ngữ có nói.