Giác ngộ

Chương 124 : Nhốt vào lao ngục.

"Hay cho câu ngậm máu phun người." Từ hư không truyền tới một giọng nói. Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đồng dạng quay trái quay phải, hòng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này. Chưa kịp nhốn nháo bao lâu, bên cạnh Đoàn Lễ liền đã xuất hiện một thân ảnh màu đen, từ đầu đến chân đều che kín mít. Người nọ tuy không rõ danh tính là gì, nhưng hắn ta vẫn tỏ ra rất thành kính, cúi người chắp tay hướng Đoàn Lễ hành lễ: "Đoàn chưởng môn, tại hạ mạo muội chen vào chuyện này, chứng cứ Vân công tử là kẻ sát nhân, nằm trong tay tại hạ!" Con ngươi co rút, Trắc Từ, Đoàn Lễ, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, mang theo vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc. "Ta không giết người!" Lời này nói ra rất chắc chắn, khiến cho bất cứ kẻ nào cũng đều phải câm nín. Đoàn Lễ trong tâm khẽ động, lập tức nhíu mày nhìn hắc y nhân: "Trước tiên xin hỏi cao danh quý tính của các hạ là?" Hỏi ra câu này, là bởi vì Đoàn Lễ vẫn chưa tin vào hắc y nhân. Nhưng, giây tiếp theo khi người nọ bỏ mũ trùm xuống, nhìn thấy khuôn mặt kia, Trắc Từ lẫn Đoàn Lễ liền giật mình. "Biểu đệ!" Kinh hô một tiếng, tựa hồ kính động đến hồ đồ. Đoàn Lễ liền muốn túm lấy vai người kia, quan sát từ đầu đến chân xem có chỗ nào tổn hại hay không. Trong ngữ âm không khống chế được tràn ngập vui sướng, quan tâm. Chỉ là, lúc tay vừa duỗi ra, còn chưa chạm vào người nọ, đối phương liền đã lui về phía sau né tránh: "Đoàn chưởng môn, tại hạ trước giờ, chưa từng có biểu ca, cũng không bao giờ có biểu ca. Ngài nhận lầm người rồi!" Biết người nọ có lẽ không muốn khơi lại chuyện cũ, Đoàn Lễ cũng đành thôi. Che miệng ho khù khụ hai tiếng, trở về thái độ như bình thường: "Có lẽ là nhận lầm người." "Nói chuyện chính. Tần Lạc, ngươi nói chứng cứ ở trong tay mình? Là chứng cứ gì?" Nhận thấy không khí đột nhiên trở nên càng nặng nề, Trắc Từ bèn thận trọng quay đầu hỏi Tần Lạc. Mà khi nghe cái tên này, Vân Ngạo Phong không tránh khỏi nhíu mày kinh nghi. Tần Lạc, lúc trước ở Ma Vực, hắn nhớ vị Đế Tôn kia có kêu một cái tên như vậy. Mặc dù cảm thấy ngờ ngợ, nhưng Vân Ngạo Phong lại tự chấn an bản thân ở trong lòng: Chắc chắn chỉ là trùng tên thôi! Hắn chuyển tầm mắt sang một chỗ, nhìn thấy nét mặt của Vân Tuân Vũ cũng hơi lộ vẻ sốt sắng, nghi hoặc. Nào ngờ, vừa tự chấn an xong, Tần Lạc lại thả xuống một quả bom, đem hết thảy suy nghĩ của hắn đều đánh tan, nổ tung bùng. "Vị công tử này, còn nhớ lần trước ở Ma Vực không? Ta chính là người gọi Tần Lạc hôm đó, không biết độc trong người công tử đã giải hết chưa? Có phải rất đau khổ không?" Khi nói ra những lời này, Tần Lạc đột nhiên áp thấp giọng, trầm thấp lạnh lẽo, mang theo hàn khí bức người. Từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ như đây là một lời quan tâm. Nhưng đối với Vân Ngạo Phong, là người trong cuộc hắn hiểu rất rõ, Tần Lạc là đang muốn gây khó dễ cho mình. Song, lời hắn nói không hề có thiện ý, mà trong đó phảng phất ẩn chứa vô vàn sự phẫn nộ. Đây chính là, trong bông bọc kim. Vả lại, Vân Ngạo Phong đã hiểu rõ người ra tay muốn giết Vân Tuân Vũ hôm đó là ai. Chỉ là, hắn vẫn không tài nào hiểu được mục đích của người đó là gì. "Đa tạ Tần Lạc công tử quan tâm, độc của ta đã giải hết rồi!" Mặc dù cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn gắng gượng nặn ra một nụ cười vô cùng thân thiện. Cũng không có bối rối, trái lại, lại rất bình thản mà đối đáp. Không phải người trong cuộc, hết thảy đều cho rằng đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường. "Vậy Mạc công tử, ngươi có nhận ra thứ này không?" Tần Lạc lấy ra một miếng ngọc bội màu trắng ngà có đeo dây đỏ, giơ lên trước mặt Vân Ngạo Phong. Hắn hơi giật mình, không hiểu Tần Lạc vì cái gì lại gọi mình bằng Mạc công tử. Nhưng khi phản ứng lại, hắn càng không biết tại sao mình lại giật mình. Ngay lúc nhìn thấy miếng bạch ngọc tinh mỹ kia, hắn liền trở nên kích động. "Đây là ngọc của ta, sao lại ở chỗ của ngươi?" Vừa nói, Vân Ngạo Phong cũng đồng thời giật lấy miếng ngọc, giống như đem thứ rẻ tiền này quy thành báo vật mà nâng niu. Đây... là miếng ngọc bội mà ca ca đã cho hắn. Từ trước tới giờ, vẫn luôn giữ trên người, trân quý cực kỳ, khó hiểu vì sao Tần Lạc lại lấy được nó. "Mọi người cũng nghe rồi đấy, hắn thừa nhận đây là ngọc của mình. Còn nữa, tối năm ngày trước, ta cũng tận mắt chứng kiến hắn ta giết người! Về sau ta đến hiện trường, vô tình nhặt được miếng ngọc bội này!" Thừa cơ, Tần Lạc liền đổ một xô nước bẩn lên người Vân Ngạo Phong. Chuyện đã đến mức này rồi, Đoàn Lễ và Trắc Từ cũng không thể qua loa nới lỏng được, hai người đồng dạng liếc mắt nhìn hắn, bất ngờ lại nghe Đàm Quân Thư nói: "Một miếng ngọc mà thôi, ngoài chợ đâu đâu cũng có bán. Vậy xin hỏi, dựa vào cái gì liền muốn hắt nước bẩn vào người hắn?" "Đoàn chưởng môn, ngài không thể vì bênh vực môn hạ đệ tử của mình mà đánh mất thanh danh Phái Hướng Linh được. Chúng ta tuy rằng nằm dưới trướng Chu chưởng môn, ngài ấy lại không có mặt ở đây, nhưng những lời ta nói, đều là thật!" Bách Xuyên lúc này vô cùng mạnh miệng, bởi vì sao? Vì người gọi là Tần Lạc này, cũng đứng về phía hắn ta. Vì vậy, tiến một tấc liền muốn tiến thêm một thước. Đoàn Lễ có vẻ khó xử, nhưng vẫn quay qua nói với Vân Ngạo Phong: "Vân sư điệt, vậy ngươi đành chịu một chút thiệt thòi. Tạm thời nhốt ngươi vào lao ngục trước, đợi khi mọi chuyện được sáng tỏ thì sẽ thả ngươi!" "Sư huynh, trăm nghe không bằng một thấy. Chi bằng chúng ta cứ tự thân điều tra đi, nếu như hắn thật sự làm những chuyện này, khi đó kết tội hắn vẫn chưa muộn!" Trắc Từ sau khi nghe Đoàn Lễ nói, liền buông lời biệt hộ. Dù sao hai người cũng là sư đồ, hắn còn bất chấp nguy hiểm giúp mình luyện cấm đan, cứ trơ mắt nhìn hắn vô cớ bị giải vào lao ngục, Trắc Từ cũng cảm thấy thật không cam tâm.