Giác ngộ

Chương 119 : Rốt cuộc ta sai ở đâu?

Vân Tuân Vũ tựa hồ có chút hốt hoảng, bạch y đều bị nhuốm máu đỏ, nhưng máu này lại không phải của y. "Chủ nhân!" Tiểu Cửu dường như không kịp suy nghĩ gì, trong lòng ngực đột nhiên trầm nặng, thoáng cái đã ở ngay bên cạnh Vân Ngạo Phong. Y đưa tay đỡ lấy cơ thể của hắn, bàn tay ôm lấy chỗ vết thương trên bụng hắn. Dường như y cho rằng, làm như vậy thì máu sẽ không chảy nữa. Lúc này, Vân Tuân Vũ cũng đã hồi thần lại, đáy mắt rất nhỏ hiện lên hoảng sợ lạnh lẽo. Y luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào mới tốt. "Đều tại ngươi, tất cả đều vì ngươi mà hắn bị như vậy!" Tiểu Cửu cắn răng rít ra từng chữ, ánh mắt hung ác trực thẳng nhìn Vân Tuân Vũ. Đều tại người này, chủ nhân mới thành ra như vậy! Mặc dù là trong tình huống nào, Tiểu Cửu vẫn luôn thời thời khắc khắc dõi theo sự an nguy của Vân Ngạo Phong. Chủ nhân thích người này như thế nào, y đều biết, chỉ là y luôn cất nó dưới đáy lòng, phủ nhận sự thật. Cho đến hai ngày trước, Vân Ngạo Phong xuống núi lịch luyện. Tầm quan sát của y thường xuyên bị gián đoạn, rồi họ đến Thê Tam thành, y triệt để không trông thấy chủ nhân nữa, có cái gì đó ngăn cản thần thức của y. Mặc dù có thể thông qua Yêu Thạch để biết được an nguy của chủ nhân. Nhưng không tận mắt chứng kiến, y lại cứ canh cánh trong lòng, lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên. Tiểu Cửu chờ đợi ngày tương ngộ chủ nhân mấy ngàn năm, khi gặp lại, trong lòng y như có sóng dữ cuộn trào, vui đến khôn tả. Không ai có thể hiểu được cảm giác gặp lại sau một kiếp là như thế nào! Yêu Vương cao thượng, trước nay không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ chết. Mà điều y sợ hãi nhất, đó là chủ nhân lại một lần nữa rời đi, và sẽ không bao giờ quay trở về. Khi biết được Vân Ngạo Phong đang gặp nguy hiểm, Tiểu Cửu liền mặc kệ tất cả mà chạy đến đây. Nhưng cảnh tượng mà y nhìn thấy, lại cận kề với sự sợ hãi của y. Mộng Dư, Trúc Thiên Hải Nguyệt, Mạc Cẩm Ngọc, tất cả đều điên hết rồi. Vì thứ gọi là tình, vì một chữ này mà bất chấp mạng sống của mình, không chút tiếc nuối hay hối hận. Vân Tuân Vũ biểu cảm vẫn lãnh đạm như ngày nào, thực chất thì trong lòng đã sớm co thắt đau đớn. Y đau, nhưng y cũng hận, cũng tức giận. Y là con người, không phải khúc gỗ. Y cũng có cảm xúc, nhưng không có ai hiểu được tâm trạng của y lúc này. Mặc cho Tiểu Cửu có gào thét chất vấn như thế nào, thì Vân Tuân Vũ cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Tạo sao người sai lại là y? Hậu đạo khúc chiết, có phải hay không là ý trời sắp đặt? Vết thương trên bụng Vân Ngạo Phong vốn dĩ không phải rất sâu, nhưng trên thân chuỷ thủ này có thoa chất độc. Nếu không phải thể chất của hắn khác người thường, có lẽ không thể trụ được một kiếm này. Ngón tay của Vân Ngạo Phong khẽ động, từ trong mê man tỉnh lại. Vừa mở mắt, đã thấy ngay hai gương mặt quen thuộc. Hắn không có phản ứng gì, chỉ hơi mỉm cười nhìn Vân Tuân Vũ. Thấy hắn giống như muốn nói cái gì, Tiểu Cửu liền hung ác liếc y một cái, sau đó lo lắng mà nhìn người trong vòng tay: "Chủ nhân, ngươi bị trúng độc rồi, đừng nói gì cả, ta đưa ngươi về chữa thương!" Vừa dứt lời, Tiểu Cửu liền toan bế hắn lên. Nhưng Vân Ngạo Phong lại kháng cự: "Ta không sao. Một chút độc vặt, không gây ra thương tích gì lớn." Nói nói, hắn liền đưa tay rút ra thanh chuỷ thủ vẫn còn cắm trên bụng, máu cũng theo đó mà chảy ra càng nhiều. Vân Tuân Vũ từ đầu chí cuối im lặng, lúc này rốt cuộc nhíu chặt mày, thất thần nhìn vết thương của hắn, muốn nói lại thôi. "Ca ca, huynh vừa rồi không có bị thương chứ?" Vân Ngạo Phong cựa mình muốn đứng dậy. Hắn không mấy để ý đến thương tích trên người, mặc dù đau nhưng vẫn cố tỏ ra rất ổn. "Vì y mà ngươi bị thương, cần gì phải quan tâm y như vậy?" Tiểu Cửu lại bắt đầu khó chịu, nhăn mày không chút hảo cảm đối với Vân Tuân Vũ. Chủ nhân bởi vì người này mà bị thương, nhưng y rõ ràng lại chẳng mảy may lo lắng cho chủ nhân. Vân Ngạo Phong liếc nhìn Tiểu Cửu, mặt hắn lúc này nhìn vào trắng bệch, tiều tụy hốc hác, căn bản không giống như một người còn sống. Tiểu Cửu nhăn mặt mấy lần, cuối cùng vẫn là cúi đầu, im lặng lắng nghe đối thoại của hai người. Rất lâu sau, mới nghe Vân Tuân Vũ lên tiếng: "Được rồi, không cần giả vờ quan tâm ta như vậy! Nếu không có vấn đề gì thì ta đi trước." Vừa nghe y nói, Tiểu Cửu vốn ngoan ngoãn cúi đầu lúc này lại ngẩng phắt lên, trừng mắt nhìn Vân Tuân Vũ: "Ngươi! Hắn vì ngươi trên người mới lưu thương tích. Không một lời cảm ơn, ngươi còn ăn nói như vậy?" Vân Ngạo Phong dường như bị chấn động nhẹ, ca ca vì sao cứ phải giữ thái độ đó? Rốt cuộc là hắn đã làm cái gì sai? Nhìn thấy Vân Tuân Vũ xoay người rời đi, Vân Ngạo Phong theo bản năng túm lấy vạt áo của y, thành khẩn nói: "Ca ca, huynh nói cho đệ biết, rốt cuộc là đệ đã làm sai điều gì? Huynh nói, ta nhất định sửa." Chỉ là, y tựa hồ rất chán ghét mà hất tay hắn ra, đạm thanh nói: "Ta tự tai nghe hết tất thảy, ngươi không cần trang, cũng không có gì để nói cả!" Y rõ ràng là không muốn nói những lời này, nhưng không hiểu sao khi thoát ra miệng lại toàn lời cay đắng. Rõ ràng là trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo. Thất thần nhìn bóng lưng y rời xa, Vân Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm đau như cắt. Ca ca... ngay cả cho hắn một lời giải thích cũng không, vì sao vậy? Y... là chán ghét hắn rồi sao? "Ca ca, tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy? Ta rốt cuộc làm gì sai?" Hét lên một tiếng, Vân Ngạo Phong liền muốn đuổi theo. Nhưng khi hắn vừa chạy được hai bước, trước mắt bỗng tối sầm, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng rất đau, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức. Tiểu Cửu bế hắn lên, y rất lo lắng chủ nhân sẽ xảy ra chuyện. Chỉ muốn lúc này đem người về chữa khỏi, bảo hộ hắn một đời. Nhưng bên tai lại truyền đến một giọng nói bi phẫn: "Mộc Du Tử, ngươi tránh xa ta ra. Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi!" Tiểu Cửu không rõ giữa hai người này xảy ra chuyện gì. Nhưng trong lòng y có một dự cảm không lành. "Dư. Ngươi đừng như vậy, ta sẽ đi." Đối lập với Vô Ly, Mộc Du Tử lại rất điềm nhiên nở nụ cười. Vô Ly bây giờ tạm thời không nguy hiểm gì, bảo hắn đi cũng được, còn có thể âm thầm bảo vệ y mà. Nhưng Vô Ly lại giống như người điên đồng dạng, điên cuồng lui về phía sau, tới trước vực. Y hét lớn một tiếng: "Không, ngươi tốt nhất nên chết đi. Ngươi đi chết đi!" Dứt lời, y liền đã xoay người, trước cái nhìn hoảng hốt của Mộc Du Tử và Tiểu Cửu, y nhảy xuống. "Hải Nguyệt, ngươi đừng dại dột, quay lại đây!" Ở cùng nhau nhiều năm, Tiểu Cửu đương nhiên hiểu rõ tính cách của Mộc Du Tử. Chỉ là, y rốt cuộc đã muộn một bước. Mộc Du Tử cũng lao xuống vực rồi! Sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, cuối cùng con người vẫn không thể định nghĩa được chữ tình, luôn luôn là đối tượng bị nó làm lu mờ lý trí, lún sâu vào điên cuồng tuyệt vọng mà không hề hay biết.