Giấc Mộng Ngày Xuân
Chương 18
Mùa nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên làm gì vào lúc này, nếu như gật đầu một cái thì chẳng phải cô quá trơ chẽn ư? Nhưng nếu từ chối thì những ngày sau này của mẹ con Cúc sẽ thế nào? Còn ai khác có thể đứng ra giúp đỡ cho hai cô được bây giờ? Liệu anh ấy có đổi ý không... Lời đã nói ra rất rõ ràng và dứt khoát, anh áo lông cừu vẫn không ngừng quan sát cô, anh hy vọng cô sẽ đưa ra câu trả lời của mình. Nhìn cái cách mà Mùa im lặng cũng khiến anh tò mò đến phát điên.
Anh áo lông cừu nghĩ thầm, không biết có phải bản thân mình điên rồ thật hay không nữa? Trên đời này thiếu gì con gái? Một cô gái cũng gọi là có chút nhan sắc này... nhưng ngoài điều đó ra thì cũng ko có gì đặc biệt cả. Chỉ vì cô ấy hao hao giống một người rất quan trọng với anh ư? Hay vì lý do gì???... anh áo lông cừu cũng ko hiểu nổi bản thân mình đang làm gì nữa...
Anh hy vọng cô ấy sẽ đu bám anh? Hoặc nịnh hót... hoặc dựa dẫm... tất cả giả thiết anh đưa ra, tự bản thân anh đều thấy ko hợp ly, bởi Mùa ko cố ý tiếp cận anh, vì bất đắc dĩ cô ấy mới làm như thế. Vậy là YÊU sao? Là anh đã thích cô gái người Việt này à? Không phải chứ??? Vẻ ngoài im lặng nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, anh áo lông cừu cũng đang tự dằn vặt mình với một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Bỗng nhiên Mùa cất lời phá tan bầu không khí căng thẳng, nhưng dường như câu nói của cô ko mấy liên quan đến đáp án mà anh áo lông cừu hy vọng.
Anh tên là gì nhỉ? Tôi chưa một lần gọi tên của anh!!
À... à... cứ gọi tôi là Hiểu.
Hiểu?
Đúng. Hiểu trong chữ Hiểu biết ấy...
Mà này.. đang suy nghĩ cho câu trả lời lại quay sang hỏi tên là thế nào??
Thì tôi ko biết nên mới hỏi như thế!
Biết rồi thì trả lời đi!
Anh có vẻ tò mò quá nhỉ.
Tôi sắp không kiên nhẫn được nữa rồi, nếu em không nói e là không còn cơ hội cho em nữa đâu?
Rốt cuộc là anh muốn tôi cho anh điều kiện như thế nào? Anh cũng thấy rồi đấy, tôi chẳng có gì cả, ngoài tấm thân này và hai bàn tay trắng. Anh nói xem tôi có gì để trao đổi cho anh?
Em vừa tự nói ra đấy thôi... em có cái gì thì trao đổi cái đó..
"Tấm thân này và hai bàn tay trắng"... câu nói này là tự mình nói ra, nói ra rồi Mùa mới thấy mình ngu quá. Không thể Cô đọng và súc tích hơn được nữa...
Vậy... vậy...
Ý em thế nào...
Vậy anh muốn là... muốn tôi "hầu hạ" anh sao?
Như thế nào là "hầu hạ"?
Hiểu nhấn mạnh.
Thì anh đòi hỏi và tôi đá..p... đáp ứng...
Em sai rồi. Trong chuyện này không thể nói là ai hầu hạ ai, hoặc ai đòi hỏi đối phương đáp ứng cả.
Người lớn cả rồi!
Đó là nhu cầu, là bản năng tự nhiên thôi, cùng hòa hợp và cùng thỏa mãn. Đó mới là thứ thiết yếu. Cái đấy mà không tự nhiên thì cảm xúc sẽ thất bại!!
Tôi.. tôi...
Hiểu quá thẳng thắn làm cho Mùa thấy ngượng ngùng. Lâu nay cô quen gọi tên anh ấy trong đầu là "Anh áo lông cừu", giờ gọi là Hiểu cứ cảm thấy không quen. Nhưng thôi, quen hay không quen bây giờ đã ko còn quan trọng nữa, chuyện chính bây giờ là làm thế nào để đối mặt với câu hỏi khó của Hiểu.
Ý anh nói là Một lần hay Hai lần?
Là mãi mãi!
Mùa tròn mắt. Như vậy là sao, anh ấy muốn cô cả đời này phải ở bên và... ba chấm...với anh ấy sao??
Như.. như...thế có đúng không? Mãi mãi là bao giờ?
Mùa nói vu vơ.
Em nghĩ một hai lần là xong vấn đề được à? Cúc đã đẻ được đâu?
Hơn nữa..tôi cũng sợ!
Kỳ ghê, anh ấy mà cũng biết sợ à? Bỗng nhiên Mùa thấy buồn cười.
Anh thì sợ cái gì chứ?
Vẻ mặt Hiểu lúc này tựa như đứa trẻ, ngây ngô quá chừng.
Tôi sợ.. nghiện!
Anh nói ai nghiện?
Mùa hiểu nhầm ý tứ trong lời nói của Hiểu nên cô vội thanh minh, cô tưởng anh ấy nói cô bị nghiện.
Không phải ý đó, ý tôi là... tôi sợ... với em rồi... một lần, hai lần... tôi nghiện em thì làm thế nào?
Ai sẽ giúp tôi!
Thì ra là thế, trời ơi, cứ tưởng anh ấy thế nào.. sự thật thà này cũng đáng yêu quá thể. Qua lời nói ấy,...có khi nào Hiểu vẫn còn "trai tân" không nhỉ? Mùa tủm tỉm cười, cô nghĩ đến chuyện Hiểu cao lớn thế kia... và cái chuyện tế nhị đó, sao lúc khác anh ấy cương nghị và quyết đoán như vậy, khi nói đến chuyện này lại tỏ vẻ ủy mị thế.
Anh không sợ tôi sao?
Vì sao tôi phải sợ em trong khi em đang ở nhà của tôi?
Quá khứ của tôi!. Anh hiểu được con người tôi được mấy phần? Chuyện nam nữ đó tôi có thể trao đổi với anh, nhưng...
Nhưng thế nào?
Nếu như anh biết quá khứ của tôi... liệu anh có còn muốn...
Mùa ngập ngừng.
Câu nói của cô lại càng làm cho Hiểu tăng sự tò mò lên gấp bội, quá khứ của cô ấy thế nào? Đúng vậy, anh không biết trước đây cô ấy sống thế nào, đời sống tình cảm ra sao...
Quá khứ của em thế nào?
Nếu như tôi nói tôi đã từng có gia đình...
Gia đình?
Đúng vậy!
Ai mà chẳng có gia đình!!!
Ý tôi không phải thế... ý tôi là có chồng cơ...
Hiểu ngay lập tức đoán được ý tứ trong câu nói của Mùa.
Có chồng thì sao? Quan trọng là bây giờ em đang ở với tôi.
À... hình như ko đúng.
Hiểu như chợt nhớ ra điều gì.
Có gì mà ko đúng? Anh đâu có sống ở Việt Nam mà biết tôi thế nào?
Tôi ban đầu có thỏa thuận với bên môi giới là tìm cô gái chưa có chồng. Em nói xem... tôi có thể tin em được không?
Mùa chột dạ, quả nhiên chị Vân biết cô chưa có chồng nên đã lừa cô sang đây.
Nhưng tôi cũng có thể có người yêu mà!
Người yêu không phải là chồng!
Anh thì biết cái gì? Người yêu thì cũng có thể làm chuyện vợ chồng!!!
Mùa nhấn mạnh câu đó khiến Hiểu ngạc nhiên.
Ý em là...?
Nếu tôi không còn trong trắng... liệu anh có chấp nhận tôi không?
Biết trước thì thôi biết sau, đằng nào thì cũng xấu, kẻo sau này Hiểu có biết lại trách móc... lúc ấy mất công giải thích thì mệt người.
"Cũ người mới ta"!
Hiểu quả quyết.
Thế tóm lại em có đồng ý không?
1 năm, 2 năm còn được. Mãi mãi... e là khó đấy anh ạ!
Vì sao?
Anh định bắt tôi làm nô lệ cả đời cho anh... chỉ vì chút ân huệ mà anh ban cho à?
Tôi đâu có nói em làm nô lệ?
Không nô lệ thì là gì?
Đã lên giường với tôi thì là bình đẳng, ko phải nô lệ.
Bình đẳng ư? Cái bình đẳng ấy tôi phải dùng thân xác này để đánh đổi với anh...
Mệt mỏi với em quá!
Tôi nói lại lần cuối, một là em lựa chọn, hai là hai người tự xoay sở lấy.
Mùa đắn đo một lát rồi nhìn Hiểu...
Tôi đồng ý!!!
Hiểu tròn mắt, không ngờ Mùa lại đồng ý nhanh như vậy, ánh mắt anh nhìn vui vẻ khác lạ nhưng ngay lập tức anh làm bộ nghiêm nghị.
Coi như em biết điều, bởi ngoài tôi ra, bây giờ chẳng ai có thể giúp được em và bạn của em...
Mùa nghe xong không nói gì. Cô tự nhủ, "Tôi cũng là vì bất đắc dĩ nên mới phải trao đổi với anh.. dù có hơi thích thích anh một chút... nhưng chưa đến mức muốn lên giường cùng anh đâu. Xấu xa"...
Em nhìn tôi cái gì? Em đã đồng ý rồi thì từ ngày mai... à không, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ là người tình của tôi!
Tôi biết... nhưng là ban đêm thôi, tôi không muốn ai biết chuyện này!
Tốt! Tôi cũng hy vọng em giữ mồm giữ miệng.
Ngoài Cúc ra, chỉ có anh là hiểu đc chúng tôi nói gì, nếu anh ko nói ra thì chắc ko ai biết...
Mùa đáp trả khiến Hiểu cứng họng... Hiểu xoay người vặn chốt cửa phòng, buông tất cả rèm cửa xuống, tắt đèn sáng. Không gian bây giờ mờ mờ ảo ảo... Nhanh chóng thế này ư? Mùa hơi bất ngờ, cô lùi lại phía sau mấy bước, Hiểu cứ thế tiến đến gần cô, Mùa càng lùi Hiểu càng tiến. Rồi vô thức cô ngã ngửa xuống giường, vừa khéo, Hiểu thuận đà nằm phủ luôn lên người cô, hai cánh tay đồng thời ghì chặt tay Mùa.
Em rất biết cách dụ dỗ tôi!!!
Anh nói láo, là anh ép tôi!
Tất cả ko còn quan trọng nữa... dù sao, bây giờ hai chúng ta sẽ là một..
Mùa nhắm mắt lại, cô ngượng ngùng, lúng túng khi bản thân sắp... %$# với Hiểu. Sự lúng túng ấy càng làm cho Hiểu thấy thích thú, anh cười thầm và nổi ý muốn trêu đùa cô một chút.
Mở mắt ra và hôn tôi đi...
Không.. tôi sẽ nhắm mắt thế này mãi..
Vậy tôi sẽ hôn em đó!
Tôi... tôi...
Hai hàm răng Mùa cắn chặt lại, môi mím mím, cô muốn chống đối.
Một là em hôn tôi, hai là tôi làm luôn!
Khoan... khoan đã..
Gì thế?
Tôi hôn... tôi hôn...
Nhưng mà... tôi sợ có em bé lắm, anh làm gì thì làm, nếu như có em bé là tôi ko đồng ý đâu?
Ai nói tôi muốn em đẻ em bé?
Vậy... vậy... anh đừng động vào tôi nữa!
Ngốc ạ! Ko muốn có em bé thì thiếu gì cách, còn động là việc của tôi...
Hiểu không nhiều lời nữa, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, khuôn mặt người con gái trước mặt khiến anh say đắm biết bao. Anh thực sự đâu có muốn trêu đùa cô, sự hấp dẫn này là bản thân anh thực sự muốn có được khi ở bên cô ấy,... là nghiêm túc!
Hiểu ghé mặt xuống và tìm bờ môi của Mùa, cô vẫn mím chặt môi, anh hết cách chỉ có thể chạm môi thật nhẹ và nhanh chóng hôn lên má, hôn vào tai cô, kích thích dây thần kinh sau gáy. Hơi nóng phả vào gáy khiến Mùa dễ chịu, hương thơm nam tính từ người đàn ông này tỏa ra khiến Mùa thích thú, cảm giác ngượng ngùng khi nãy vơi đi một nửa. Sự kích thích từ sâu thẳm trong người cô đã làm Mùa thả lỏng và đón nhận.
Hiểu ghì người Mùa lúc chặt, lúc buông lơi, hơi thở anh gấp gáp, toàn thân chuyển động nhịp nhàng trên người Mùa. Bộ phận "nam tính" nhất của anh đang hừng hực khí thế qua lớp áo ngủ, không ngừng cọ sát vào người Mùa mỗi lúc cô cô giãy. Má cô hơi ửng hồng, thậm chí hơi nóng vì sự kích thích ấy, có lẽ trong bóng tối mờ mờ này Hiểu ko nhìn ra được.
Hiểu đưa tay vào trong người Mùa, anh gấp gáp tìm kiếm điểm nhạy cảm trên khuôn ngực của cô, cảm giác mềm mịn và căng cứng khiến anh thỏa mãn thực sự. Bản năng đàn ông thôi thúc anh nhanh chóng cởi bỏ lớp áo quần trên người cô ấy, từng thứ một dần buông lơi, tấm thân nõn nà... Hiểu khẽ nhìn ngắm một cái và nhanh chóng nhập cuộc, hai cơ thể đang chìm đắm vào nhau, Mùa bị anh ấy làm cho mê mẩn, cô thụ động nằm im đến bất động, mặc cho Hiểu dày vò...
Em có thể hôn tôi được không?
Hiểu thều thào...
Mùa vẫn nhắm mắt, phải chi cô vẫn còn ngại? Anh ko chờ đợi nữa, tấm thân này anh cũng nhìn thấy cả rồi, Hiểu chủ động đặt môi mình lên bờ môi cô ấy, anh khéo léo để lôi cô nhập cuộc. Hiểu cắn nhẹ môi dưới của Mùa, nụ hôn của anh ngọt ngào đến mê người, Mùa không ích kỷ nữa, rõ là bản thân đã thỏa hiệp.... Cô vòng tay lên ôm cổ anh, Hiểu thích thú ghì chặt cô hơn nữa, khúc "nam tính" kia lại không ngừng chọc ghẹo, tìm kiếm ở phía dưới. Mùa hôn lại Hiểu, nụ hôn này có lẽ cũng là cô muốn dành cho anh!
Hiểu đón nhận, anh đáp lại nụ hôn ấy bằng những động tác xoa, nắn đầy kích thích. Anh đã xác định được nơi cần thám hiểm, một tay Hiểu đưa xuống dưới kéo chân Mùa co lên, anh ấn thân dưới của mình tiến vào trong đó. Bên trong Mùa cũng nhiệt tình đón nhận sự thăm quan của anh, trải đường ẩm ướt và trơn láng để người anh em đi lại được dễ dàng.
Em thực sự đã cho hắn rồi à?
Hiểu bất giác ngừng lại hỏi.
Mùa gật đầu. Đây đâu phải là lỗi của cô, dù sao Mùa cũng đã thông báo từ trước.
Từ bây giờ, em đừng nghĩ đến hắn nữa!
Tại sao?
Vì em là của tôi. Tôi có thể chấp nhận mọi chuyện trước đây của em, vì nó ko liên quan đến tôi.
Nhưng từ bây giờ, em chỉ được nghĩ về tôi... và dành cho tôi!!
Trong đầu Hiểu xuất hiện một chút tự ái, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng qua đi, anh lại tiến vào sâu hơn và dùng lực hơn, mỗi khúc tiến vào trong Hiểu lại đẩy thật dứt khoát như một lời cảnh báo "Từ bây giờ, em chính là của tôi.. bất kỳ ai cũng không được động vào"!!! Màn mây mưa hoan lạc kéo dài đến 1h sáng thì dừng lại, cả hai đều mệt rã rời. Mùa e thẹn nhanh chóng mặc đồ và trở về nơi ở của mình. Hiểu mỉm cười, thầm nghĩ trong đầu "Cô gái này thật thú vị"!!!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
59 chương
59 chương
73 chương
60 chương