Độ ấy là giữa tháng 10 nhưng thời tiết ở bên Trung Quốc đã lạnh lắm. Càng đi xa Việt Nam bao nhiêu thì nhiệt độ lại càng giảm bấy nhiêu. Không biết họ đã đi và dừng nghỉ bao nhiêu lần... Mùa chỉ biết rằng, mỗi lần nghỉ chân được thoát ra khỏi thùng xe thì phía trước mắt luôn là rừng núi hoặc sông ngòi... Đặc điểm chung là quanh đó ko có dân cư sinh sống, hoặc có lần xe dừng ở một phiên chợ nào đó dọc đường.. nhưng chỉ là mấy người ngồi ở đầu xe mua bán đồ ăn mà thôi. Không có một cơ hội nào cho hai cô gái trốn thoát được cả. Không ánh mặt trời, không biết giờ giấc, ngày cũng như đêm sống mãi với bóng tối cũng thành quen... ăn đồ khô và uống nước lọc sống qua ngày, quần áo ko thay tháo gì cả. Mùa cảm thấy bản thân dơ dáy và hoang dã kiểu gì đó, nhưng hoàn cảnh bắt buộc khiến cô phải thích nghi. Rồi một ngày, chiếc xe tải sau 3 ngày 2 đêm đi liên tục ko nghỉ đã dừng chân để nghỉ ngơi. Lần này là nghỉ thật, ko đi thêm nữa. Điều đó có nghĩa là hai cô gái sắp bị giao cho chủ mới. Xe không chạy nữa nhưng họ sợ hai cô gái bỏ trốn nên ko cho các cô xuống đường. Đợi đến khi trời tối mới thả xuống cho đi vệ sinh và hít thở không khí. Đêm nay họ đặc biệt cho hai cô ăn uống tử tế, có nước trái cây, có sữa bò, có bánh bao và một chút đồ ngọt. Bị nhốt ko khác gì những con vật suốt mấy ngày qua, được ăn ngon là điều mà hai cô gái thấy hài lòng nhất. Họ quên đi sĩ diện, quên đi tức giận ăn lấy ăn để... bù đắp lại sự mệt mỏi, đói khát suốt chặng đường. Ăn uống xong xuôi, họ ko bị nhốt vào xe nữa, tuy nhiên đi đứng chỗ nào đều có người canh chừng. Trong lúc hai cô gái ngồi cạnh nhau bên mỏm đá cạnh gốc cây cổ thụ thì nghe đc câu chuyện của mấy tên đệ tử. Này! Hay là.. tranh thủ lúc họ chưa tới.. anh em mình làm tí không? Nghe bảo là gái tơ chưa có chồng đấy! Thôi thôi.. ông bị điên à... đi đường dài mệt bỏ cha đi được.. gái gú gì nữa.. Ừ công nhận là có mệt thật, nhưng mà thiếu hơi đàn bà mấy ngày nay cứ thấy bứt rứt khó chịu thế nào ấy! Tôi chịu thôi... ông thích thì làm tí... không nhanh là bên kia họ đến nhận người... ko kịp đâu.. mà khẩu vị của ông cũng mặn vl ra đấy! Sao lại nói mặn? Quá mặn đi ấy chứ! Lần nào vận chuyển người qua đây ông cũng phải "nếm" một tí là sao nhỉ? Trong khi mấy ngày giời chúng nó có tắm táp sạch sẽ gì đâu? Giờ mà đâm đầu vào thì khác gì mở nắp hũ mắm?? Kinh đ" chịu được... Hè hè... méo mó có hơn không... Nghe nói vậy Mùa hơi sợ sợ... cô sợ mấy tên kia lại giở trò đồi bại giống như Cúc bị đêm hôm trước khi còn ở Việt Nam. Nhưng nghe tên kia nói cô mới để ý, quả đúng là 3 ngày ko tắm gội, thay tháo quần áo... một số chỗ cũng có "mùi" thật! Mùa ghé mũi rồi ngửi ngửi khắp nơi trên người. Nói vậy thôi chứ tên đàn em kia cũng ko làm gì hai cô cả, bởi sắp đến giờ "giao hàng" rồi, sợ ko kịp. Như ngại chuyện gì đó, hắn nói với hai cô: Quần áo sạch ở trên xe kia à? Lấy mà thay ra cho sạch sẽ đi, có mấy chai nước đây này, mang theo mà rửa mặt mũi cho sáng sủa... Tên kia định nói là rửa ráy cho thơm tho... nhưng ngại ko dám nói nên nói khéo là rửa mặt... có lẽ hắn cũng sợ bên nhận hàng chê bẩn hay gì đó nên nhắc khéo hai cô. Mùa và Cúc ngoan ngoãn đi lấy đồ sạch để thay tháo, chải truốt gọn gàng, mặc bộ đồ sạch nhìn thần sắc của hai cô khá lên rất nhiều. Vừa thay đồ một lát thì có một chiếc xe tải nhìn hơi cũ chạy đến. Chỉ có một người đàn ông duy nhất, trong bóng tối, ánh sáng từ đèn pha ô tô chiếu ngược cũng đủ làm cho Mùa quan sát được diện mạo của anh ta. Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi hoặc hơn kém một vài tuổi, trời rét, anh ta mặc chiếc áo lông cừu màu trắng.. mới tháng 10, Ở Việt Nam hãy còn nắng nóng nhưng bên này thời tiết đã rất lạnh. Có khi còn lạnh hơn cả mùa đông ở Việt Nam. Từ trong xe bước xuống, anh ta đi đến gần chỗ người đàn ông đeo kính râm, đưa lên trước mặt một valy nhỏ. Bên trong là tiền. Mùa ngầm hiểu rằng họ đang giao dịch, có lẽ số tiền kia mà người đàn ông ấy đem tới chính là tiền bán thân của hai cô gái. Đáng tiếc là, thân xác là của các cô... nhưng các cô lại ko có quyền sử dụng những đồng tiền ấy! Ko biết là bao nhiêu tiền bởi họ giao dịch bằng tiếng Trung, Mùa ko hiểu gì cả, nhưng xem ra tên đeo kính râm cũng là một người khá "Sành sỏi". Mấy người đàn em của tên đeo kính râm có lẽ ko biết tiếng Trung nên im re chờ đại ca bàn chuyện. Không biết họ đã nói những gì, nhưng cuộc giao dịch diễn ra rất nhanh, tên đeo kính râm đưa valy cho đàn em ý bảo cất giữ cẩn thận, rồi hắn hất hàm ra lệnh cho người canh gác trói tay và nhét giẻ vào mồm hai cô lại. Người đàn ông mặc áo lông cừu tiến lại gần hai cô và quan sát. Anh ta nhìn một lượt cả hai người, có lẽ bị nhốt mấy ngày và di chuyển đường xa nên da dẻ ai nhìn cũng xanh xao, thiếu sức sống. Khi anh ta dừng ánh mắt lại trên khuôn mặt của Mùa, có cảm giác gì đó đau nhói trong tim. Đó là một đôi mắt rất sáng và đẹp, hàng lông mi dài và rủ xuống mỗi khi chớp mắt... ánh mắt biết nói ấy khiến anh ta khựng lại mấy giây. Rất nhanh sau đó anh ta trở lại với thần thái ban đầu, quay lại gật đầu với tên đeo kính râm ý nói hàng rất ưng ý rồi lanh lẹ trèo lên xe ngồi vào ghế lái. Người đàn em của tên đeo kính râm lần lượt tống hai cô gái ngồi vào thùng xe của anh áo lông cừu. Họ nói chuyện gì đó với nhau rồi tạm biệt, chiếc xe nổ máy và bắt đầu di chuyển. Thế là một lần nữa chui vào thùng xe, lần này còn đi bao xa nữa đây... hai cô gái trẻ bắt đầu hoang mang với những suy nghĩ tiêu cực mà bản thân nghĩ ra. Lần này nhanh hơn các cô gái nghĩ, chỉ khoảng 1 giờ đồng hồ, Mùa đoán thế, xe dừng lại. Họ chọn giao dịch vào trời tối để tránh gây chú ý, chiếc xe của anh áo lông cừu dừng lại, chỉ có một mình anh ta mà ko hề sợ hai cô gái bày trò bỏ trốn. Anh ấy mở thùng xe và dắt hai cô vào một căn nhà có kiến trúc kiểu cung đình ngày xưa, nhìn hao hao giống mấy ngôi nhà trong tivi mà mỗi lần Mùa xem phim Trung thấy được. Xung quanh ngôi nhà là hệ thống tường rào cao và chắc chắn, đây là một mảnh đất khá rộng. Khoảng cách từ ngôi nhà đến tường rào rất xa. Bởi vậy, nếu có la hét thì người bên ngoài chưa chắc đã nghe thấy được, chưa kể đến khoảng cách từ ngôi nhà này đến ngôi nhà khác cũng rất xa. Nắm được điểm này, anh áo lông cừu liền lấy giẻ khô từ miệng hai cô ra, mở cửa phòng rồi ra hiệu cho hai cô vào trong đó. Ngoài trời rất lạnh, trong nhà đã để sẵn một chậu than hồng để sưởi. Ko biết cuộc đời sẽ trôi dạt về đâu, nhưng thoáng nhìn thì Mùa thấy anh ấy ko giống người xấu cho lắm... nên có chút yên tâm. Vào trong nhà ấm cúng hơn hẳn, có nước uống để dùng, giường có chăn có mền sạch đẹp. Đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon... Mùa tự nhủ. Bên ngoài thì căn nhà có kiến trúc cung đình, bên trong lại bày biện theo kiểu hiện đại, phòng nào ra phòng ấy, có nhà vệ sinh và nhà tắm khép kín rất sạch sẽ. Đó là căn nhà nhỏ cho hai cô ở mà thôi, anh áo lông cừu ở trong một căn nhà khác lớn hơn cách đó không xa lắm. Nhìn đồng hồ treo tường lúc ấy đã là 10h đêm, tiếng gió ngoài kia lùa vào khe cửa kêu vi vu, buổi đêm ở đây lạnh thật. Cúc sửa soạn quần áo và nhanh chóng đi vào trong nhà tắm. Đã 3 ngày rồi còn gì... hai cô chưa được sử dụng nước một cách thoải mái đến thế. Đêm đầu tiên ngủ lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thế nhưng, cả mấy ngày trời ròng rã, vật vã trên xe nên Mùa và Cúc đều mệt mỏi lắm. Tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, thoải mái đâu đấy rồi hai cô ngả lưng xuống giường. Giữa nhà, chậu than hồng vẫn đỏ rực, ngoài trời kia, đêm mỗi lúc một khuya, tiết trời lại thêm lạnh giá. Một giấc ngủ chưa bao giờ lại ngon lành đến thế, hai cô gái ngủ li bì đến 10h sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, chậu than ở giữa nhà đã đầy ắp và rực hồng từ bao giờ. Mùa bước xuống giường vươn vai mấy cái đầy khoan khoái, Cúc cũng lả lướt dậy theo. Ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa làm không gian ấm áp hơn đêm qua rất nhiều. Mùa mở cửa nhà ra, bên ngoài không có ai canh gác cả, cô đi tham quan một vòng quanh căn nhà nhỏ mà tối qua cùng với Cúc đã ngủ ở đây. Phía sân sau trồng rất nhiều hoa hồng và một số loại hoa khác nữa rất đẹp mà cô ko biết tên. Ngoài cổng vào ko có ai canh gác nhưng cổng đã đóng kín, phía căn nhà lớn có tiếng dao thớt lịch kịch. Cô tò mò đi lên, một người phụ nữ khoảng ngoài 50 tuổi đang hăng say nấu nướng. Thấy Mùa, bà ta liền nhoẻn miệng cười và nói một câu gì đó toàn tiếng Trung. Mùa ko hiểu gì cả, nhưng qua nét mặt và thái độ ấy cô có thể hiểu rằng đó là chuyện tốt, có lẽ bà ấy chào buổi sáng mà thôi... hoặc đại loại thế. Ko biết tiếng Trung chính là 1 rào cản ngôn ngữ rất lớn, bởi vậy Mùa lễ phép gật đầu và im lặng ko nói gì cả, thay vào đó cô cũng nhoẻn miệng cười thật tươi. Không biết xưng hô thế nào, Mùa tạm ấn định trong đầu gọi người phụ nữ đó là Bà Bếp, nhìn hình ảnh bà ấy làm việc mới thân thiện và dễ mến làm sao. Cô và Cúc là bị đưa đến đây, nếu họ yêu cầu gì thì các cô sẽ phục tùng... bởi vậy, ko ai nói gì thì cứ quay lại nơi ở và chờ đợi thôi. Lát sau, bà bếp quay lại, trên tay bà bưng một khay nhỏ có để hai tô mỳ nóng hổi, khói bay nghi ngút. Bà bếp đặt lên bàn, hai tay ra hiệu rồi lại nói tiếng Trung, có hai bát thế này... chắc bà ấy chuẩn bị cho hai cô rồi. Mùa cảm ơn bằng tiếng Việt Nam và cúi đầu đáp lễ. Chưa bao giờ cô đc thưởng thức món mì ngon đến thế, Cúc cũng thấy vậy, vừa ăn cô ấy vừa khen ngon. Cả buổi ko có việc gì làm, Mùa lên phụ bà bếp nhặt rau, có chỗ làm ko đúng, bà ấy cầm lên và làm mẫu cho Mùa học theo. Cúc cũng nhanh tay bắt chước, tuy ko hiểu đôi bên nói gì, nhưng qua thái độ có thể thấy đc bà bếp cũng quý hai cô gái Việt mới đến này lắm. Do ko biết tiếng nên các cô ko thể dò la dc chút thông tin gì về chủ của căn nhà này. Anh áo lông cừu đưa hai cô về đây từ đêm đó vẫn chưa xuất hiện, ko biết anh ta làm nghề gì, căn nhà lớn, chỉ có bà bếp nấu nướng dọn dẹp và một bác bảo vệ, trông coi căn nhà. Phía sau căn nhà lớn của anh áo lông cừu có một cái lán lợp mái tôn, có lẽ là nơi anh để xe ô tô, chung quanh trồng nhiều cây cổ thụ lấy bóng mát. Hai cô cứ lầm lũi sống bình thản trong căn nhà ấy như vậy, cơm no, mặc ấm, ko bị ai sai khiến... thiết nghĩ bị bán qua đây mà cũng sướng đáo để! Ko bị hành hạ như các cô vẫn nghĩ, chủ thì mất tăm đi đâu cả hơn một tháng trời ko về, bởi vậy Mùa và Cúc quên cả ý định bỏ trốn. Ko phải các cô ko nhớ nhà, ko muốn về nhà, mà hiện tại hai cô ko có đủ điều kiện để về. Quan hệ thì ko có, người quen càng ko, tiền ko có một xu, ra ngoài kia lớ ngớ còn bị bắt nạt... Chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi mà thôi! Hơn một tháng kể từ ngày Mùa và Cúc đến nơi này, thời tiết ngày một băng giá, tuyết rơi đầy sân, tuyết phủ trắng trên các mái nhà, các cây cổ thụ trong vườn nhà đều trắng một màu tuyết. Rét vô cùng. Mùa chưa bao giờ nếm trải sự lạnh giá đến thế, trong nhà vẫn luôn có chậu than hồng để sưởi ấm. Trời càng lạnh Cúc càng có nhu cầu ăn uống nhiều hơn, mới đầu đến đây cô ấy có chút ko quen với đồ ăn và gia vị chế biến... nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Cúc ăn nhiều gấp 2 lần Mùa, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, da dẻ Cúc căng mịn, trắng hồng lên trông thấy. Nhìn sự thay đổi của Cúc, Mùa cũng tự soi xét lại ngoại hình của mình, giống như Cúc, Mùa thấy mình đúng là trắng trẻo lên rất nhiều. Nhưng cô ko ăn uống tốt như Cúc nên thân hình vẫn vậy, ko thay đổi là bao. Có lẽ là do tiết trời lạnh giá, ở trong nhà kín, ko phải lam lũ như ở quê nhà nên da dẻ đẹp hơn... cũng là điều dễ hiểu. Một buổi đêm, mưa tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, vạn vật một màu trắng đến ghê người, Mùa không ngủ được. Cô nằm nhắm mắt và nghe tiếng tuyết rơi, rồi từ xa vọng lại tiếng ô tô chạy lì trên băng tuyết. Rồi tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, chiếc xe ô tô chạy gần đến căn nhà lớn, nơi anh áo lông cừu ở thì dừng lại. Tiếng người nói với giọng điệu hối hả, tuy ko hiểu họ nói gì nhưng qua thái độ có thể thấy tình thế rất cấp bách và khẩn trương. Mùa tò mò, đi ra khỏi giường, cô lén mở hé cánh cửa sổ và quan sát. Ba người đàn ông đang khiêng một cái băng ca, trên đó là một người đàn ông trên mình băng bó chằng chịt khăn vải màn màu trắng. Có những chỗ màu đỏ loang lổ... khả năng cao là máu... Họ vừa di chuyển vừa nói chuyện gì đó, khuôn mặt ai cũng hớt ha hớt hải.. Mùa căng mắt ra nhìn kỹ thì... bất ngờ hơn, người nằm trên băng ca... chính là anh áo lông cừu!