Kể từ đó, trên đỉnh tuyết sơn quanh năm rét buốt, có một gã điên luôn luôn túc trực quanh một ngôi mộ tuyết được đắp cao, hắn không ngừng trò chuyện, cũng không ngừng nói cười với ngôi mộ ấy, hệt như khung cảnh thê lương đó lại chính là thế giới tuyệt đẹp của riêng hắn và người hắn yêu…
Hắn là kẻ điên, nhưng có ai biết rằng, có đôi lúc ánh mắt sâu thẳm của hắn tối lại, những giọt nước mắt ấm nóng tràn ra, hắn nói – ta nhớ ngươi lắm…. ta sợ nếu không có ta sẽ không ai canh chừng cho ngươi ngủ…. nhưng ta… rất muốn đến cùng ngươi …để mãi mãi về sau… cho đến thiên thu vạn kiếp…. ta sẽ cùng ngươi hạnh phúc… trong giấc mộng ngàn năm…..
~Hoàn~
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
20 chương
46 chương
173 chương
18 chương