Phòng tân hôn của cô dâu và chú rể nằm ở toà tháp cao nhất trong toà lâu đài nguy nga tráng lệ. Đây là căn phòng mà khách sạn đã đặc biệt chuẩn bị cho đôi phu thê. Vì ở trên toà tháp nên không có thang máy, chỉ có thang bộ. Tuy căn phòng nằm ở phía trên rất cao nhưng Khương Viễn Tước đã tự mình bế Thịnh Hi từ dưới đại sảnh lên đến toà tháp cao nhất. Cô cứ đòi hắn thả mình xuống bởi vì sợ hắn mỏi. Thật ra, Thịnh Hi khá nhẹ nhưng chiếc váy cưới hôm nay của cô lại rất to và nặng nên làm Viễn Tước phải vất vả đôi chút. Nhưng gương mặt anh tuấn vẫn cười rất tươi. Lên đến phòng tân hôn, Thịnh Hi lo lắng nhìn người đàn ông đang đổ mồ hôi kia, lấy khăn giấy lau cho hắn. "Anh xem đổ ra bao nhiêu mồ hôi, còn bảo không mệt." Bên ngoài trời lạnh như thế mà hắn còn đổ mồ hôi chứng tỏ đang rất mệt. "Được bế em, đương nhiên là không mệt." Khương Viễn Tước cong miệng nói. Không biết là đang nói thật hay đang dối lòng nữa. Nói rồi, người đàn ông lại ôm lấy cô, ngã nhào xuống giường. Thịnh Hi lại hốt hoảng chặn hắn lại. "Viễn Tước, khoan đã." Váy cưới còn chưa cởi, người còn chưa tắm. Chưa gì mà người đàn ông này đã nổi dục rồi. "Còn không phải tại em hành hạ anh mấy ngày không gặp mặt sao? Thịnh Hi, đêm nay là đêm động phòng, em trốn không thoát đâu." Giọng của hắn khàn khàn vang lên, cánh tay ôm chặt lấy cô. Thịnh Hi cũng biết mình trốn không thoát, ngón tay vẽ vẽ mấy vòng tròn lên ngực hắn, nhỏ giọng nói. "Anh cũng phải để em đi tắm cái đã chứ?" "Được rồi, vậy anh vào pha nước cho em." Vì sợ cô cả ngày đã mệt mỏi, Khương Viễn Tước mới chịu buông ra, đi vào phòng tắm đã được rải đầy hoa hồng pha nước cho cô. Sau đó lại trở ra giúp Thịnh Hi cởi váy cưới nặng nề ra. Cô tháo được bộ váy ra giống như cởi bỏ được gánh nặng. Chiếc váy này đẹp thật nhưng lại hành hạ cô cả ngày. Khương Viễn Tước muốn tắm cùng cô nhưng Thịnh Hi đã nhanh chân hơn đi vào nhà tắm khoá cửa lại. Nếu để hắn tắm chung, chắc chắn sẽ ăn cô luôn tại đây chứ chẳng cần đợi đến lên giường. Hai người lần lượt tắm xong, người đàn ông kia nhanh chóng tha cô lên giường lần hai. Nhưng lần này vẫn bị Thịnh Hi ngăn lại. "Thịnh Hi, làm sao vậy?" Người đàn ông không vui dính chặt trên người cô. Thịnh Hi tự nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. "Có phải là anh nên xoá thứ gì đó không?" Khương Viễn Tước nhất thời chưa hiểu ra ý tứ của cô, khó hiểu lên tiếng. "Ý em là gì?" Đột nhiên cô giận dỗi đấm lên ngực hắn mấy cái. "Mấy cái video mà anh quay lén em không phải là nên xoá đi sao?" Khương Viễn Tước lại nhớ đến những thủ đoạn đê tiện trước kia hắn dùng để uy hiếp cô. Hắn thừa nhận bản thân không đúng nhưng nếu thời gian có quay ngược lại từ đầu hắn vẫn sẽ làm như thế. "Anh đã xoá những thứ đó lâu rồi. Bởi vì anh không muốn bất cẩn để ai nhìn thấy thứ đó. Cơ thể của em chỉ được phép để đôi mắt anh chiêm ngưỡng mà thôi." Hắn bộ dạng bá đạo mở miệng. Ngay từ khi cô đến Lâu Đài Trắng, hắn đã xoá hết những video đó rồi. Trước lời nói bá đạo của hắn, Thịnh Hi không biết nên giận hay nên mềm lòng. Cô chưa kịp phản ứng thì Khương Viễn Tước đã lên tiếng. "Thịnh Hi, trước kia em là chị của anh, anh cũng biết em chán ghét sự có mặt của anh. Anh không có cách nào để em có thể quay lại nhìn anh, chú ý đến anh. Chỉ có thể dùng loại thủ đoạn đê tiện này để níu giữ em. Có phải em cảm thấy tình cảm anh dành cho em thật quá đê tiện, biến thái hay không?" Lời nói cuồng si của người đàn ông làm trái tim Thịnh Hi bối rối. Lần đầu tiên cô nghe thấy hắn nói ra những điều này. Bàn tay cô khẽ vuốt ve gương mặt anh tuấn của người đàn ông, cô cảm thấy đau lòng hơn là giận. Người con gái lắc đầu vòng tay qua cổ hắn, nhẹ hôn lên cánh môi mỏng như một câu trả lời. Rồi lại quay qua thì thầm bên tai người đàn ông. "Ông xã, em yêu anh." Tình cảm của hắn có biến thái đê tiện đi chăng nữa cô vẫn sẽ đón nhận nó. Bởi vì cô yêu hắn. Người đàn ông bất động vài giây. "Thịnh Hi..." Khương Viễn Tước lao đến gọi tên cô, hung hăng cắn mút đôi môi anh đào. Hai từ ông xã của cô thật khiến hắn kích động. Thân thể cao lớn đè cô xuống ga giường trắng muốt. Tham lam hôn lên toàn bộ thân thể cô. "Thịnh Hi, anh cũng yêu em, rất yêu em..." Cô giống như một con thỏ nhỏ bị hắn kẹp chặt ở dưới, cuồng loạn xâm chiếm. Người đàn ông rất nhanh đem phân thân của mình nhấn sâu vào hang động ướt át. "A..." Hơi thở Thịnh Hi trở nên gấp gáp, bàn tay cô nắm chặt lấy ga giường chịu đựng từng đợt tấn công của hắn. Đôi môi mỏng liên tục quấn quýt lấy cánh môi mềm. Hơi thở trầm đục di chuyển trên cổ Thịnh Hi, hôn mút cần cổ thanh mảnh. Mùi hoa cam Neroli quyến rũ quanh khứu giác Khương Viễn Tước khiến dục vọng hắn càng tăng cao. Thịnh Hi từ hôm nay đã chính thức trở thành vợ của hắn, trái tim và thân thể cô đều cởi mở đón mời người đàn ông. Đêm nay cô muốn trao cho hắn tất cả. "Um...!Viễn Tước..." Đôi môi cô bị hắn ma sát dữ dội, ngăn chặn những tiếng rên rỉ của Thịnh Hi. Thân thể cứng rắn mạnh mẽ đòi hỏi cô, cuồng nhiệt sáp nhập vào nơi non mềm đỏ ửng. Người phụ nữ bên dưới bị hắn hành hạ mà thổn thức, trái tim cô dần mê mụi tràn ngập ái tình. Đôi chân thon dài quấn lấy bờ hông tinh tráng, nhiệt tình mời gọi người đàn ông. "Thịnh Hi, em cứ như thế này...!Sẽ khiến anh phát điên mất...!A..." Người đàn ông gầm gừ. Hắn càng ngày càng phát cuồng ra vào cơ thể cô. "Uh...a..." Thịnh Hi kêu lên những âm thanh yêu kiều, thổn thức vì hắn động tình quá mức mãnh liệt. Cơ thể cô như bữa tiệc nhục dục mời gọi hắn phạm tội. Chỉ có Thịnh Hi mới đem lại cho hắn cảm giác dục tiên dục tử thế này. Cũng chỉ có cô mới lấp đầy khoái cảm và trái tim hắn. Hắn yêu cô, yêu cô điên cuồng. Khương Viễn Tước vùi đầu vào hõm cổ cô, tận hưởng bên trong cơ thể mềm mại ấm áp co thắt ôm chặt lấy hắn. Cả đêm hắn cùng cô đắm chìm vào bể tình mật ngọt. Đem cô ra hung hăng chiếm dữ. Thịnh Hi biết rằng cả đời này của cô chỉ thuộc về mình hắn. Bên ngoài tuyết rơi phủ trắng xoá cả một bầu trời. .... ... Sau đêm tân hôn, Thịnh Hi và hắn bay đến một hòn đảo tư nhân để hưởng tuần trăng mật. Tuy là ra đảo hưởng tuần trăng mật nhưng trong ba ngày đầu tiên, Thịnh Hi không hề được nhìn thấy biển một giây nào. Khương Viễn Tước không nói đùa. Hắn thực sự không để cô xuống giường nửa bước. Đúng ba ngày ba đêm quấn lấy cô hoan ái triền miên không dứt. Người đàn ông mê đắm cơ thể vợ mình, suốt ngày chỉ muốn dính lấy cô. Một người thuần thục trên giường như Khương Viễn Tước, hắn đã chạm qua bao nhiêu cơ thể phụ nữ, cũng đã thử qua đủ loại hình thức tình dục độc đáo kích thích. Nhưng đối với Thịnh Hi hắn lại tôn thờ tư thế tình dục truyền thống. Hắn có thể chủ động dẫn dắt cô, làm cô cũng thoải mái như hắn. Khương Viễn Tước chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, chỉ cần được ôm cô vào lòng, kết nối cùng cơ thể cô, hắn cũng đã tràn ngập khoái cảm. Khoái cảm này chỉ có thể xuất phát từ cảm xúc của trái tim kết hợp với sự ham muốn trong cơ thể tạo thành. Nếu không có tình yêu, thì khi cơn khoái cảm qua đi sẽ chỉ để lại một cảm giác trống rỗng sau đó là dần nhàm chán. Đến ngày thứ tư, Thịnh Hi mở mắt tỉnh lại sau giấc ngủ sâu nhưng lại không thấy hắn nằm bên cạnh. Cô chậm rãi nhích cái thân thể đã sớm rã rời của mình ngồi dậy, liền nhìn thấy một cái giá vẽ tranh dựng ngay trước giường. Thịnh Hi ngạc nhiên nghiêng đầu qua để nhìn rõ người phía sau giá vẽ. Khương Viễn Tước trần chuồng không mặc quần áo đang ngồi vẽ tranh. Cơ thể hắn như một bức tượng vị thần hy lạp bằng đồng rắn chắc và hoàn mỹ. Cô muốn đứng dậy xem hắn đang vẽ gì nhưng người đàn ông đã lên tiếng. "Thịnh Hi, nằm im nào." Thịnh Hi ngạc nhiên, nghe lời hắn nằm xuống. Chợt nhận ra hắn đang vẽ mình. "Anh đang vẽ em sao?" "Phải, ngoan nằm yên một chút." Khương Viễn Tước vừa trả lời vừa chăm chú vào những nét vẽ của chính mình. Hắn đã thức dậy từ sớm, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Thịnh Hi khi say giấc, không kiềm được mà muốn hoạ tranh. Thịnh Hi cũng rất ngoan ngoãn nằm yên để hắn vẽ, không làm phiền người đàn ông đang tập trung cao độ kia. Ở nhà mỗi khi Viễn Tước vẽ cô đều biết ý không đi vào làm phiền hắn. Nằm một hồi, Viễn Tước mới cho phép cô ngồi dậy nhưng mà hắn lại cản cô đang muốn bò tới. "Chưa xong nên chưa được nhìn đâu. Khi nào hoàn thiện anh sẽ cho em xem." Thịnh Hi đành cắn môi tiếc nuối. Chiều hôm nay, rốt cuộc Khương Viễn Tước mới chịu cho cô ra ngoài biển. Nhưng khi vừa nhìn thấy Thịnh Hi mặc bikini đi ra ngoài, mặt hắn đã đen lại. Thân hình quyến rũ của Thịnh Hi đã thu hút những cặp mắt của toàn bộ đàn ông ngoại quốc có mặt trên bãi biển. Khương Viễn Tước mặt mày đen như than, không vui lôi cô xuống biển với mình để tránh ánh mắt lang sói của bọn người kia. Thịnh Hi vốn dĩ đang nằm dài trên ghế đọc sách tận hưởng gió biển buổi chiều thì đột nhiên bị hắn nhấc bổng, bế ra biển. Mặt mày người đàn ông hầm hầm làm cô không nhịn được cảm thấy kỳ lạ hỏi. "Anh làm sao thế?" "Thịnh Hi, ngày mai đừng mặc bộ này nữa." Hắn nhìn xuống rãnh ngực mê hồn của cô hiện ra trước mắt. Có chút bực bội nói. Thịnh Hi chớp mắt không hiểu lý do. "Tại sao vậy? Chẳng lẽ em mặc cái này xấu lắm sao?" Gu thời trang của cô tốt lắm nha. Thịnh Hi đã đặc biệt chọn vài kiểu bikini độc đáo để mặc trong tuần trăng mật. "Không xấu nhưng quá hở." Đôi lông mày kiếm nhíu lại thành một đường. Không những hở rãnh ngực mà còn hở chân ngực. Hơn nữa còn để lộ cả vòng ba tròn trịa của cô. Đây khác gì vũ khí chí mạng với đàn ông. Thịnh Hi ngửi thấy mùi dấm chua nồng nặc từ lời nói của Khương Viễn Tước. Cô liền bật cười vòng tay ôm hắn dưới mặt biển nhấp nhô, giọng nói cô mềm mại như rắn nước bò vào lỗ tai hắn. "Là em cố tình mặc cho anh xem mà. Sao anh lại không thích chứ?" Thịnh Hi rút ra một điều. Muốn đối phó với hắn phải ngọt ngào dỗ dành không được cứng rắn. Không phải Khương Viễn Tước không thích, ngược lại thật khiến hắn trong lòng rung động một trận. Đường cong tuyệt đẹp của cơ thể cô cứ quyến rũ đôi mắt hắn. Chỉ là hắn không muốn kẻ nào khác nhìn thấy ngoại trừ mình. "Vậy thì lần sau chỉ được mặc cho anh xem thôi. Không được phép cho người khác nhìn thế này nữa." Người đàn ông thấp giọng nói, ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi mềm mại. Thịnh Hi cũng nhiệt tình đáp lại, hôn hắn mấy cái, thuận ý đáp. "Em biết rồi, lần sau em sẽ chọn bộ kín đáo hơn." Hai người ở dưới nước hôn nhau thật lâu. Rồi lại chơi đùa cùng nhau. Viễn Tước như con cá lớn đang săn bắt con mồi bơi theo cô. Thịnh Hi mỗi lần muốn bơi cách xa hắn thì đều bị người đàn ông túm lại ôm hôn. Bất chợt Thịnh Hi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu hồng. "Anh nhìn xem, hoàng hôn rồi kìa." Cả hai người ôm nhau dưới nước nhìn mặt trời đang lặn dần xuống biển. Thịnh Hi từng không thích hoàng hôn nhưng giờ đây khi ở bên hắn, cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp đẽ. Khương Viễn Tước hôn lên đôi má hồng của cô, thâm tình nói. "Bà xã, anh yêu em.".