Cố Tịnh Miên ban đầu đọc được thông tin này cũng rất sốc. Nhưng cô càng lo lắng cho bạn mình hơn, tin tức này có thể hủy hoại cả danh tiếng và sự nghiệp của Thịnh Hi. Đây không phải chỉ là một scandal tình ái thông thường. Tịnh Miên vừa vào phòng ngủ của Thịnh Hi, cô đã ngồi gục mặt vào vai Tịnh Miên mà khóc. Thịnh Hi không khóc lớn tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng như thế càng đau lòng hơn. Cô nàng im lặng một lúc để cô khóc cho khuây khoả rồi mới lên tiếng. "Cậu có thể kể cho mình chuyện gì xảy ra được không?" Thịnh Hi vẫn im lặng nhưng Cố Tịnh Miên cũng không hối thúc cô. "Bức ảnh đó...!Là tối hôm qua. Khương Viễn Tước đã hôn mình." Cô thừa nhận. "Có phải chuyện này không phải chỉ mới bắt đầu từ tối qua đúng không?" Cố Tịnh Miên đã cảm thấy kỳ lạ khi dạo gần đây hai chị em bọn họ trở nên thân thiết hơn, thường xuyên đi cùng nhau. Cô khẽ gật đầu. Cố Tịnh Miên ngữ giọng mềm nhẹ hỏi cô. "Là Khương Viễn Tước bắt ép cậu sao?" Thịnh Hi im lặng vài giây rồi mới trả lời. "Đúng là lúc đầu Viễn Tước bắt ép mình..." "Thịnh Hi cái cách cậu nói giống như cậu đã động lòng vậy?" Cố Tịnh Miên ngạc nhiên trước vẻ chần chừ của cô. Không gian lại chìm vào yên lặng. Thịnh Hi không thể trốn tránh việc này. Cô đã thực sự động lòng với em trai mình. Sự im lặng của Thịnh Hi đã làm Tịnh Miên đoán được câu trả lời. Giọng nói của cô nàng dần trở nên nghiêm trọng. Bản thân cô nàng nhất thời cũng không thể tiếp nhận được chuyện này. "Thịnh Hi, hai người là chị em cùng huyết thống...!Chuyện này không được." "Mình biết chứ, chính vì như thế mà mình mới mệt mỏi thế này." Giọng cô khó khăn vang lên. Nếu Thịnh Hi và hắn không phải chị em thì cô đã không phải đau khổ thế này. Cô cũng chẳng cần phải trốn tránh như thế. Cố Tịnh Miên đã ngồi với cô rất lâu đến tận trưa. Thịnh Hi phải giục cô nàng trở về phòng tranh nếu không Tịnh Miên cứ ở lại mãi vì không yên tâm về cô. Nhưng cô biết Tịnh Miên còn có công việc cho nên cô đã bắt cô nàng phải trở về. ******************** Buổi tối tại biệt thự Kim Tinh, Bạch Kiến Dĩnh ngồi đánh cờ cùng Khương Viễn Tước trong phòng khách. Không gian thanh tĩnh chỉ bị phá vỡ khi Bạch Kiến Dĩnh lên tiếng. "Cậu cần nói gì thì nên nói ra đi. Tôi cũng có lỗ tai mà." Sáng nay, anh ta cũng đã đọc tin tức. Nhớ đến bộ dạng điên cuồng của Khương Viễn Tước đêm hôm đó, anh chợt hiểu ra vì sao hắn đã hỏi anh những câu kỳ lạ như thế. Chiều nay khi đến nhà anh, Khương Viễn Tước cũng không nói gì chỉ lẳng lặng chơi cờ cùng anh. Khương Viễn Tước cầm con cờ trong tay mình khẽ xoay tròn. "Trang báo đó là thuộc công ty MYA?" Bạch Kiến Dĩnh cầm lên một ly rượu vang đỏ khẽ nhấm nháp. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Phải, là công ty truyền thông MYA, thuộc về tập đoàn Bạch thị. Tôi đã cho người xoá bài báo đó rồi nhưng cậu biết đấy tốc độ lan truyền trên mạng thì rất nhanh. Nhiều trang mạng khác sẽ đăng tải lại." Hắn hiểu rõ, công ty này chỉ là một công ty nhỏ nhoi trong hàng chục công ty khác thuộc quyền sở hữu của Bạch thị. Đây đối với Bạch Kiến Dĩnh cũng chỉ là chuyện không đáng bận tâm đến nhưng vì Khương Viễn Tước là anh em của anh nên anh mới có động thái này. "Em chỉ muốn biết, ai là người gửi cho phóng viên tấm hình đó." Hắn đặt con cờ lên bàn, thấp giọng nói. "Đường Vĩ" Bạch Kiến Dĩnh bất chợt gọi một tiếng. Người đàn ông mặc vest đứng phía sau hai người từ đầu đến giờ ngay lập tức tiến lên, cúi thấp đầu. "Vâng, tôi sẽ đi tìm hiểu ngay." Y nói xong liền đi ra ngoài. **************** Thịnh Hi cả ngày hôm qua đã phải ở nhà vì phóng viên bao vây khắp toà nhà khiến cô không vào làm việc được. Nên sáng nay, Thịnh Hi đã phải thức dậy từ rất sớm. Cô nghĩ nếu đi sớm thì chắc đám phóng viên kia sẽ chưa tới. Cô không thể nghỉ làm thêm nữa. Kỳ báo đặc biệt sắp ra rồi, công việc ở toà soạn cũng bận rộn hơn. Cô không thể cứ như vậy mà nghỉ ở nhà làm ảnh hưởng công việc. Khi cha mẹ còn chưa xuống lầu, Thịnh Hi đã tranh thủ rời khỏi Nhật Quang, vì cô biết cha đang rất giận không muốn nhìn thấy cô. Trước khi đến, Thịnh Hi đã gọi điện cho Hoàn Nhã để xác nhận xem phía trước có phóng viên không. Hoàn Nhã hôm nay cũng tranh thủ đến công ty sớm để trông chừng cho cô. Nghe cô nàng nói không thấy phóng viên Thịnh Hi mới xuất phát. Khi gần đến công ty tài xế lái xe rất chậm rãi để cô quan sát. Chắc ăn là không thấy tên phóng viên nào, Thịnh Hi mới mở cửa bước xuống xe. Từ chỗ đỗ xe đến cổng công ty chỉ cách chưa đến mười mét, Thịnh Hi trên mặt đeo kính mát, thẳng lưng bước đến cửa. Nhưng rồi, bất thình lình một thứ gì đó bay đến mặt cô. Nhơ nhớp và tanh tưởi. Là một quả trứng sống! "Đồ biến thái." "Đồ rác rưởi!" Khương Thịnh Hi giống như chết sững ở giữa lề đường. Lại một quả bay đến đập vào đầu cô. Lòng trắng trứng chảy xuống dính vào mặt và tóc cô. Thịnh Hi nghe thấy tiếng chửi rủa của bọn thanh niên nào đó, cả nam và nữ. Những người qua lại trên đường đều xì xào chỉ trỏ cô. Bảo vệ toà nhà phát hiện cô bị ném trứng ngay lập tức chạy ra đuổi bọn người đó đi rồi đưa cô vào bên trong toà nhà. "Khương tiểu thư, cô không sao chứ?" Bảo vệ để cô ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh, lo lắng hỏi cô. Thịnh Hi run tẩy lắc đầu rồi cô ngước mặt lên. Phát hiện những nhân viên trong toà nhà cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, thì thầm bàn tán về cô. Từ nhân viên quầy lễ tân đến nhân viên văn phòng của toà cao ốc. Bất chợt điện thoại của cô rung lên. Thịnh Hi nhìn thấy số của tổng biên tập liền vội vàng nghe máy. "Thịnh Hi, từ bây giờ cô hãy tạm thời ở nhà đi, đừng đến công ty. Mỗi ngày rất nhiều phóng viên đứng trước công ty náo loạn nên hãy ở nhà một thời gian, đợi mọi thứ lắng xuống." Giọng của Tạ Vân Đình vang lên giống như tiếng sét bên tai cô. Thịnh Hi gấp gáp nói vào điện thoại. "Nhưng kỳ báo đặc biệt sắp ra rồi. Giữa lúc bề bộn nhiều việc như thế này sao em có thể ở nhà chứ?" Cô muốn làm việc. Tạp chí thời trang là cả ước mơ của cô. Tạ Vân Đình thấp giọng mở miệng. "Đây là chỉ thị của chủ tịch Nhiếp, tôi cũng không thể làm gì khác." Đây giống như phán quyết tử hình dành cho Thịnh Hi vậy. Cô buông lỏng cánh tay đang giữ chặt điện thoại của mình. Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Cô đã đổ bao nhiêu công sức cho kỳ báo lần này. Vậy mà giờ ở những chặng đường cuối cô không thể tiếp tục. Lại một cuộc gọi khác gọi đến. Lần này là Nhiếp Vân Hạo. "Thịnh Hi, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ anh. Em đừng lo lắng gì cả. Hãy xem như đây là nghỉ phép đi." Mẹ anh từ tối hôm qua đến nay đã rất tức giận, bà không muốn giám đốc sáng tạo của tạp chí Siren là một kẻ không có nhân phẩm như vậy. Vân Hạo đã giải thích, năn nỉ mẹ hết lời nhưng chỉ có thể giúp cô tạm thời chưa bị cắt chức. Nghe thấy những lời của anh, cô đã hiểu chủ tịch Nhiếp muốn cô biến mất. Chiếc ghế mà cô đã nỗ lực để ngồi sắp không còn giữ vững được nữa. Thị phi này của cô chắc chắc đã ảnh hưởng đến danh tiếng của Siren thế nên chủ tịch tức giận cũng không sai. "Cám ơn anh đã giúp em. Không sao đâu, em hiểu chuyện của bản thân làm tổn hại Siren thế nào. Em xứng đáng bị như thế." Cô cắn răng nói với anh. Mặc dù cô cảm thấy thật khổ sở. Thịnh Hi buông điện thoại. Cô vẫn cảm nhận được mọi ánh mắt đang chỉa vào mình, chúng đang dần ăn mòn vào tâm trí cô. Nhìn cô hiện tại không khác gì là một bãi rác trứng thối cả. Cô luôn xuất hiện với dáng vẻ đẹp đẽ nhất, thời thượng nhất nhưng giờ đây chỉ là một kẻ với vẻ ngoài dơ bẩn thị phi đầy mình. Thịnh Hi giống như đang ở trên cao bị đẩy xuống vực thẳm. Cô đang phải trả giá cho những việc tội lỗi mà mình đã gây ra. Thịnh Hi cầm túi xách lên, đeo kính mát rồi rời khỏi đại sảnh của toà nhà, bảo vệ đi theo cô để tránh xảy ra chuyện. Nhưng khi ra ngoài Thịnh Hi lại không thấy xe mình đâu. Bất ngờ có một chiếc xe Rolls Royce thắng lại trước mặt cô. Tài xế vội vàng xuống xe mở cửa sau cho cô. Thịnh Hi nhìn thấy rõ gương mặt người ngồi ở trong. Cô im lặng, bất đắc dĩ ngồi vào. Khi cửa xe đóng lại, Thịnh Hi lạnh lùng lên tiếng. "Sao cậu lại ở đây?" Bộ dạng dính đầy trứng của cô đập vào mắt người đàn ông khiến hắn đau lòng cực điểm. Vì không thể gặp cô nên Khương Viễn Tước chỉ có thể theo dõi cô từ xa, sáng nay khi đi theo cô đến công ty. Khương Viễn Tước đã phải chứng kiến cô khổ sở thế nào, bị người khác khinh miệt chửi rủa ta sao. Hắn đã phải kiềm chế chính mình để không chạy ra ôm cô. Nếu hắn xuất hiện sẽ khiến cô bị người khác chỉ trích nhiều hơn, khó xử hơn. Tai tiếng này sẽ còn lớn hơn nữa. Cô vốn là một người kiêu ngạo như thế nay lại phải cúi thấp đầu, nhìn sắc mặt người khác, sợ hãi người xung quanh. Khương Viễn Tước muốn lấy khăn lau cho cô nhưng Thịnh Hi đã ném xuống đất. "Cậu còn muốn cái gì nữa hả, Khương Viễn Tước?" Thịnh Hi tức giận lên tiếng. Tay người đàn ông dừng ở không trung. Cô ánh mắt căm hận nhìn hắn. "Cậu đã vừa lòng chưa? Tôi bị người khác đối xử như thế cậu đã vừa lòng chưa?!" Thời trang là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô. Vậy mà ước mơ bấy lâu nay lại sắp tan thành mây khói chỉ sau một đêm. "Em xin lỗi." Là lỗi của hắn, hắn không thể bảo vệ tốt cho cô. Thịnh Hi rơi nước mắt nhìn hắn, đau thương nói. "Xin lỗi sao? Cậu hủy hoại người khác rồi muốn xin lỗi sao?" Trong lòng cô giờ đây chỉ toàn là uất ức, Thịnh Hi cứ như thế mà trút vào hắn. "Nếu như cậu vẫn còn chút gì đó là tôn trọng tôi. Tôi xin cậu đừng gặp mặt tôi nữa." Thịnh Hi lạnh lùng nói rồi mở cửa xe đi ra ngoài. Cửa xe đóng lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn một mình hắn. Viễn Tước nhìn dáng vẻ cô độc của người con gái rời đi, trong mắt hắn chỉ toàn là thê lương. ***************** "Tay phóng viên đã đưa tôi địa chỉ email của kẻ đã gửi bức hình đó. Người của tôi theo đó đã dò đến địa chỉ điện thoại của một người." Bạch Kiến Dĩnh ngồi bên cạnh hắn nói. Vốn tối nay sau khi xong việc, anh ta muốn gọi hắn đến nhà nhưng Khương Viễn Tước không bắt máy lại được hạ nhân báo cáo rằng hắn đang uống rượu tại một quán bar ở Bạch Thượng. Cho nên anh đã đích thân đến đây. "Là ai?" Khương Viễn Tước ánh mắt sắc nhọn hỏi. "Là Lưu Duệ Quân, con gái độc nhất của Lưu gia. Cũng là chị dâu của cậu." Phải rồi, đêm đó Lưu Duệ Quân cũng có mặt ở nhà hắn. Cô ta đã nhìn thấy hai người. Là do hắn đã quá bất cẩn. Người đàn ông siết chặt nắm đấm của mình lại. Hắn sẽ không tha cho cô ta. Trong giờ phút này, điện thoại hắn lại reo lên. Một số điện thoại lạ. "Tôi là Nhiếp Vân Hạo. Tôi muốn gặp cậu. Cậu đang ở đâu?!" Giọng của anh ta cực kỳ nôn nóng. Khương Viễn Tước cũng không hề giấu giếm nói cho anh ta biết địa chỉ quán bar. Khoảng 20 phút sau, Nhiếp Vân Hạo đã xuất hiện tại quán. Vừa nhìn thấy hắn, anh ta đã xông đến đấm thẳng vào mặt Khương Viễn Tước. Khoé miệng hắn ngay lập tức rỉ máu. "Khương Viễn Tước, mày là đồ cầm thú!" Vệ sĩ của Bạch Kiến Dĩnh đã chạy đến nhưng anh đã ra hiệu cho bọn họ dừng lại. Đây là việc riêng của Khương Viễn Tước nên để hắn tự giải quyết. Khương Viễn Tước không né tránh cú đấm của anh ta vì hắn hiểu tại sao Nhiếp Vân Hạo tức giận như vậy. Nhưng khi cú đấm thứ hai của Nhiếp Vân Hạo lao đến, Viễn Tước trong tích tắc bắt lấy tay anh ta, siết chặt, lạnh lùng mở miệng. "Cú đấm thứ nhất tôi cho phép anh vì Thịnh Hi. Sẽ không có cái thứ hai đâu." Nhiếp Vân Hạo không nghĩ hắn lại khoẻ như vậy, giữ chặt tay anh ta đến phát đau. Anh nổi giận hất tay hắn ra, căm phẫn nhìn người đàn ông. "Mày có biết, tại vì mày mà Thịnh Hi đã bị hủy hoại thế nào không?" Đáy mắt màu xanh ngọc lam âm trầm. "Mày là em trai của cô ấy. Vậy mày càng phải hiểu rõ được làm cho tạp chí thời trang là ước mơ cả đời của Thịnh Hi. Cô ấy đã nỗ lực bao nhiêu để đạt được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng vì mày! Một kẻ bại hoại như mày đã phá hủy ước mơ của cô ấy! Chỉ vì mày mà cô ấy sắp bị đá ra khỏi Siren!" Những lời này của Nhiếp Vân Hạo giống như cú đấm thứ hai đánh thẳng vào trái tim hắn. Nhìn thấy anh ta quá phẫn nộ, Bạch Kiến Dĩnh liền cho người kéo Nhiếp Vân Hạo ra ngoài. Sau khi khó khăn lôi được anh ta ra ngoài, Bạch Kiến Dĩnh mới nhìn qua hắn. Khương Viễn Tước vẫn đứng chôn chân tại đó. Bóng lưng cô độc đến đau thương. Bàn tay hắn cầm lấy ly rượu trên quầy nghiến chặt, vài giây sau ly thủy tinh đã vỡ nát đâm vào da thịt hắn. Máu từ lòng bàn tay cứ thế túa ra. Là tại hắn, đều là tại hắn đã hủy hoại cô. Khương Viễn Tước hắn đã không còn tư cách nữa. Không phải. Ngay từ lúc ban đầu hắn vốn đã không có tư cách để bên cô. Bởi vì hắn là em trai Thịnh Hi. Vĩnh viễn cũng không có tư cách để công khai yêu cô, để ở bên cô một đời. Chỉ do một mình bản thân hắn cố chấp, điên cuồng vì đoạn tình này. Đã đến lúc hắn phải tỉnh mộng..