Vì chuyện bức tranh mà Cố Tịnh Miên buồn rầu suốt hai ngày nay. Mà cô nàng chỉ có cô là bạn thân nên Thịnh Hi không thể để Tịnh Miên một mình. Hai hôm nay, cô tan làm ra là đến nhà Tịnh Miên ngay để ăn tối rồi ngủ ở nhà cô nàng luôn. Ngày đầu tiên, cô nói với Khương Viễn Tước, hắn đồng ý. Ngày thứ hai, cô lấy lý do Tịnh Miên vẫn còn buồn lắm vì chuyện mất tranh bị đăng báo. Điều đó làm uy tín của phòng tranh bị kéo xuống, sau này sẽ có nhiều hoạ sĩ không dám đến tổ chức triển lãm ở đây và các chỗ khác sẽ không dám cho phòng tranh của Tịnh Miên mượn tranh để triển lãm nữa vì độ an toàn không cao. Những lời này của cô đều là sự thật, thực sự Tịnh Miên đang rất căng thẳng. Khương Viễn Tước ậm ừ cho qua. Buổi chiều ngày thứ ba, cô ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho hắn, tiếp tục viện cớ đó nhưng lần này hắn nghi ngờ nói. "Thịnh Hi, có phải chị muốn trốn em đến hết tuần không?" Bởi vì tối thứ 7 tức là ngày mai cô phải trở về Khương gia rồi. Cô đã nói dối cha mẹ là đi tuần lễ thời trang, cuối tuần sẽ trở về nhà. Khương Viễn Tước cũng không thể bắt cô ở lại thêm. Cho nên đúng là Thịnh Hi đang trốn. Nhưng cô phải dùng một giọng cực kỳ nghiêm trọng trả lời hắn. "Không có. Sao cậu có thể nói như thế? Bạn thân của tôi đang gặp chuyện, tôi làm sao bỏ mặc cậu ấy được." "Em không cần biết. Tối nay, em muốn chị có mặt ở lâu đài." Người đàn ông không vui nói xong đã cúp máy luôn không để cô kịp trả lời. Thịnh Hi bực bội quăng điện thoại sang một bên. Cái tên ngang ngược này. Nếu cô không nghe lời hắn, chắc chắn hắn sẽ lại lấy những video kia ra đe doạ cô. Đột nhiên, có một cuộc gọi khác gọi đến. Thịnh Hi thấy số của Cố Tịnh Miên nên vội bắt máy. "Á......!Thịnh Hi...!Thịnh Hi..." Thịnh Hi nghe thấy người bên kia vừa hét lớn vừa háo hức gọi tên cô. Cô giật mình để xa điện thoại ra một chút rồi mới mở miệng. "Có chuyện gì mà cậu la làng như vậy?" Mới đêm qua Cố Tịnh Miên còn ủ rủ thế mà sao hôm nay lại vui như vậy rồi. "Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra đâu." Cố Tịnh Miên cao giọng nói. Lời nói của cô nàng khơi gợi sự hiếu kỳ của cô. "Là chuyện gì mới được?" "Có người vừa tặng mình một món quà. Mình không thể tin được. Cậu đoán xem đó là gì? Là một bức tranh của Nicolas Marceau. Một tác phẩm hoàn toàn mới chưa được công bố. Và phòng tranh của mình sẽ là nơi đầu tiên trưng bày nó. Thịnh Hi, cậu phải tới đây xem mới được." Thịnh Hi không khỏi kinh ngạc, có người lại đi tặng tranh cho Tịnh Miên sao? **************** Hôm nay, cô được tan làm sớm hơn mọi ngày. Thịnh Hi nhắn tin cho hắn nói sẽ đi ăn tối với Cố Tịnh Miên rồi mới về. Nhắn tin xong, cô liền bắt taxi đến phòng tranh của cô nàng. Mấy hôm nay phòng tranh đóng cửa, tuy sau vụ trộm không có hư hại gì nhiều nhưng Tịnh Miên muốn nâng cấp hệ thống an ninh mới nên đã gọi người ta đến lắp đặt. Thịnh Hi vừa vào phòng tranh, Tịnh Miên đã háo hức kéo tay cô đi. "Cậu đi vào đây với mình." "Chuyện là thế nào vậy? Sao lại tự nhiên tặng tranh cho cậu?" Cô vừa đi theo cô nàng vừa hỏi. "Thật ra không phải là tặng. Mà là mình mua được với giá trị thấp. Trong giới mình có quen biết với một nhà buôn tranh nổi tiếng tên là Andy. Lúc sáng anh ta có gọi điện hỏi thăm mình về vụ trộm. Rồi đột nhiên anh ta hỏi mình có muốn mua một bức tranh khác của Nicolas không? Anh ta nói bức tranh này hoàn toàn mới. Cho nên giá trị chưa cao. " Cô nàng nói. Dẫn cô đi vào cánh cửa phía sau phòng tranh. Bước vào cánh cửa liền xuất hiện dãy hành lang trước mắt. Đây là khu văn phòng của phòng tranh. "Nhưng chẳng phải tranh của Nicolas cậu nói rất quý giá sao? Sao anh ta lại dễ dàng đưa cho cậu như vậy? Một là bức tranh không xuất sắc, hai có thể là tranh giả." Cô càng thấy nhiều điểm nghi vấn. "Lúc đầu mình cũng hơi nghi ngờ. Nhưng Andy là một nhà buôn tranh và thẩm định tranh cực kỳ nổi tiếng ở Châu Á, uy tín của anh ta còn to hơn mình nên không dám đem đùa đâu. Hơn nữa, Andy là người đã mang rất nhiều bức tranh nổi tiếng trên thế giới đến thị trường Châu Á, trong đó có cả hai bức tranh của Nicolas Marceau đã từng được anh ta đem đến Châu Á đấu giá là bức Toà Tháp và Mùa thu ở Paris." Hai người đi hết khu văn phòng rồi quẹo phải, có một dãy hành lang khác. Thịnh Hi thầm nghĩ hai bức tranh này cô đều đã nhìn thấy. Một bức cô đã tặng cho Eric Nolan. Tịnh Miên lại nói tiếp. "Quan hệ của Andy rất rộng vì cha anh ta là giám đốc bảo tàng nghệ thuật của Pháp. Andy cũng quen biết khá nhiều hoạ sĩ, kể cả Nicolas Marceau nhưng Andy rất kín miệng về đời sống riêng tư của hoạ sĩ nên không ai moi gì được từ anh ấy. Nói về bức tranh, mình đã hẹn Andy để xem nó, chắc chắn là nét vẽ của Nicolas Marceau, không lẫn vào đâu được. Andy cũng đã cho mình xem giấy tờ và có cả chữ ký của Nicolas Marceau." "Nhưng mà...!Anh ta lại chọn cậu để bán?" Thịnh Hi vẫn thấy kỳ lạ. Rõ ràng nếu anh ta đem tranh đi đấu giá thì giá trị bức tranh còn cao hơn nhiều. Cố Tịnh Miên và cô đứng trước một cánh sửa sắt lớn. Cô nàng bấm mật mã của cửa rồi đẩy vào. Tiếp theo là một lớp cửa dày khác, Cố Tịnh Miên đưa bàn tay lên để kiểm tra dấu vân tay sau đó là thử giọng nói. "Cố Tịnh Miên" Cô nàng khẽ đọc tên mình. Cánh cửa kêu ting một cái xác nhận, tự động mở ra. Cố Tịnh Miên đưa cô đi vào kho của phòng tranh. "Thật ra mình cũng không biết sao anh ta lại muốn bán cho mình. Có thể là do cảm thấy mình đáng thương vì bị mất tranh thì sao? Mình cũng không biết được nhưng chắc chắn đó không phải tranh giả." Tự nhiên Andy đem một món hời đến trước mặt cô nàng, Cố Tịnh Miên cũng hơi bất an. Tịnh Miên dẫn bạn mình đến trước một chiếc bàn gỗ lớn. "Cậu nhìn xem, đây là kiệt tác đó. Mình chắc chắn bức tranh này sẽ nổi tiếng cho xem." Thịnh Hi nhìn xuống bức tranh đặt nằm trên bàn, cả người cô bất ngờ sững lại. "Đây là bức Ván Bài Chiều. Cậu tin được không mình mua được nó với giá 50.000 USD. Mình không nghĩ Andy lại định giá bức tranh này thấp như vậy." Cô nàng thao thao nói. Lại nhìn qua cô đang chằm chằm dán mắt vào bức tranh. "Thịnh Hi...!Cậu cũng thấy nó đẹp lắm đúng không?" Cô nàng nhìn vẻ mặt chăm chú của cô, vui vẻ hỏi. Hồi lâu vẫn không thấy Khương Thịnh Hi trả lời. Tịnh Miên vội gọi cô. "Thịnh Hi...!Thịnh Hi...!Cậu sao vậy?" Bị Tịnh Miên vỗ vai một cái cô mới giật mình nhìn qua người bên cạnh. "À...!Không có gì đâu. Tại mình thấy nó đẹp quá thôi." Thịnh Hi hắng giọng nói. Tịnh Miên nghe vậy liền buồn cười. "Mình nói rồi. Đây là kiệt tác mà." Trước mắt Thịnh Hi là bức tranh vẽ lại ba người phụ nữ đang đánh bài. Cô chớp mắt liên tục để xác nhận lại xem mình có nhìn nhầm hay không. Đây là bức tranh của Nicolas Marceau. Cũng là bức tranh đặt trong phòng của Khương Viễn Tước. Khương Thịnh Hi thật sự không thể tin được. Cô vốn đã cảm thấy nét vẽ của hắn rất quen mắt. ******************** Thịnh Hi rời khỏi phòng tranh cùng Cố Tịnh Miên để đi ăn tối. Vì cô không đi xe nên sẽ đi chung xe với Tịnh Miên. Hai người đi tới một nhà hàng dim sum gần đó. Lúc đang ăn cô bỗng dưng nhận được cuộc gọi của Khương Viễn Tước. "Chị dùng bữa ở đâu? Em đến đón chị." Giọng người đàn ông vang lên. Thịnh Hi ngạc nhiên cầm chặt điện rồi lại liếc nhìn người đối diện đang ăn, nhỏ giọng nói vào điện thoại. "Cậu đến sao? Khoảng chừng 15 phút nữa tôi sẽ ăn xong. Địa chỉ là..." Cô vừa gác điện thoại, Cố Tịnh Miên liền dò hỏi cô. "Ai qua đón cậu vậy?" Thịnh Hi cất điện thoại vào túi, ngẩng mắt nhìn cô nàng, bình tĩnh đáp. "Là Khương Viễn Tước. Lát nữa hai người bọn mình có công chuyện nên đi chung cùng nhau." Thịnh Hi bịa ra một chuyện vớ vẩn nào đó. Cố Tịnh Miên hơi suy tư nhìn cô. "Hình như dạo này cậu thân thiết với em trai mình nhiều hơn rồi thì phải? Cậu không ghét cậu ấy nữa sao?" Thịnh Hi có phần chột dạ, đúng là lúc trước cô không thích Khương Viễn Tước. Nhưng hiện tại cô càng ghét hắn hơn. Cô nở nụ cười, thản nhiên đáp. "Mình vẫn không ưa cậu ta mà. Chẳng qua có việc thì phải đi chung thôi." Ăn tối xong, đang lúc chờ nhân viên thanh toán thì Thịnh Hi lại nhận được tin nhắn của Khương Viễn Tước, hắn bảo đã đến rồi. "Thịnh Hi, em về rồi sao?" Cô nghe thấy tiếng gọi, bất thình lình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Khương Vệ Thành và Lưu Duệ Quân. Chết rồi, sao bọn họ lại ở đây? Khương Vệ Thành và Duệ Quân vốn đến đây ăn tối nhưng bất ngờ lại nhìn thấy Thịnh Hi. "Anh tưởng em đi dự tuần lễ thời trang, tối mai mới về." Khương Vệ Thành ngạc nhiên nói. Cô nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh mở miệng. " Em về sớm hơn dự định. Em về từ lúc sáng nhưng phải đến toà soạn vì có vấn đề cần xử lý. Tối nay em sẽ về nhà." "Thế à? Vậy em đang ăn tối với ai vậy?" Vệ Thành nhìn qua chiếc túi ở ghế trống đối diện cô. "À...!Em ăn tối với Miên Miên. Cậu ấy đi vệ sinh rồi." Thịnh Hi cảm thấy thật may mắn vì cô nàng đã đi vệ sinh nếu không chắc cô sẽ bị lộ tẩy mất. "Hai người ăn tối trễ vậy sao?" Cô hỏi. Lại nhìn qua Lưu Duệ Quân. Cô ta có hơi né tránh ánh mắt cô. Thịnh Hi lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó. Vệ Thành nhìn bạn gái mình cười cười trả lời. "Duệ Quân tan làm muộn nên anh đợi đến giờ này đón cô ấy đi ăn." "Vậy thôi bọn anh đi đây. Gặp em ở nhà sau." Anh nói. Cô gật đầu, mỉm cười tiễn hai người đi qua. Cô tự hỏi Duệ Quân có thật lòng yêu anh trai cô không. Cố Tịnh Miên trở lại, thanh toán tiền xong hai người liền đi về. Vừa ra khỏi khách sạn, Khương Thịnh Hi đã thấy chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc. Khương Viễn Tước bước xuống xe đi tới trước mặt hai người. "Chào chị, Tịnh Miên." Hắn lịch sự nói với người bên cạnh cô. "Chào cậu, cậu đến đón Thịnh Hi sao?" Tịnh Miên cười hỏi. "Phải" Hắn thấp giọng nói. Cố Tịnh Miên mới quay sang nói với cô. "Vậy cậu mau đi đi. Mình đi lấy xe đây tạm biệt nhé." Nói tạm biệt xong cô nàng liền đi mất. "Chúng ta vào trong xe đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Khương Thịnh Hi nghiêm túc nói rồi tự mình đi tới mở cửa xe ngồi vào. Khương Viễn Tước nhìn thái độ cô có hơi kỳ lạ liền đi theo vào trong xe. Vừa lúc định khởi động xe thì người bên cạnh ngăn cánh tay hắn lại. "Khoan về đi. Chúng ta ở đây nói chuyện." Khương Viễn Tước cau mày. "Tại sao?" "Cậu là Nicolas Marceau sao?" Đây là câu hỏi từ chiều đến giờ mà cô cần đáp án. Thịnh Hi vẫn không thể tin được người trước mắt cô là một hoạ sĩ thiên tài nổi tiếng khắp quốc tế. Khi biết hắn vẽ tranh cô đơn giản chỉ nghĩ hắn có tài. Hắn rốt cuộc đã vẽ tranh bao lâu mà cả nhà cô đều không hay biết. Ánh nhìn của hắn có hơi khựng lại. Khương Viễn Tước không biết vì sao cô biết chuyện này. Vài giây sau người đàn ông mới lên tiếng. "Phải, em là Nicolas Marceau." Hắn không muốn nói dối cô chuyện gì. "Vậy tại sao ở Luân Đôn lúc cậu nghe tôi nói với Liễu Nhan muốn mua tranh tặng Eric Nolan, cậu không nói gì?" Thịnh Hi không vui hỏi. Lúc đó cô rất cần một bức tranh của hắn. Nên đã phải sai người đến tận Hồng Kông mua về bức tranh với trị giá 350.000 USD để tặng cho Eric. Chỉ để đổi lấy váy cưới cho Lưu Duệ Quân. Vậy mà Khương Viễn Tước lại chẳng nói gì cả. "Nhưng mà lúc đó chị cũng đâu hỏi em" Hắn nhún vai, thản nhiên đáp. "Làm sao tôi biết là cậu mà hỏi chứ?" Cái tên này trả lời thật ngang ngược. Khương Viễn Tước vội đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô dỗ dành nói. "Được rồi, là em sai. Em đã không nói với chị. Bây giờ chúng ta đi về được chưa nếu không về sẽ khuya lắm." Hắn cực kỳ xuống giọng với cô nhưng Thịnh Hi lạnh nhạt đáp. "Không được, tối nay tôi không thể trở về lâu đài." "Tại sao?" Lần này là hắn không vui. "Lúc nãy, Khương Vệ Thành đã bắt gặp tôi ăn tối ở đây. Cho nên tôi phải nói dối là đã từ Paris về rồi. Tối nay tôi phải có mặt ở nhà." Cô kể lại. Hôm nay cô đã nói dối tận hai lần. Nếu không vì hắn cô đã không phải nói dối thế này. Người đàn ông chằm chằm nhìn cô không mở miệng nói gì cả. Ánh mắt trực tiếp của hắn làm cô có chút không thoải mái. "Cậu đừng nhìn tôi như vậy. Tôi cũng không phải cố ý, là bất ngờ vô tình gặp phải Vệ Thành nên tôi phải ứng phó như thế thôi. Nếu không tôi sẽ bị phát hiện là nói dối." Không hiểu sao cô lại sợ hắn nổi giận. Khương Viễn Tước vẫn im lặng quay mặt về phía trước khởi động xe. "Cậu định đi đâu?" Thịnh Hi ngạc nhiên hỏi. Nhưng hắn không trả lời, trực tiếp lái xe rời đi. Bên trong xe là khoảng không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Đi được một đoạn, cô phát hiện đây là đường về Nhật Quang. Hắn đang đưa cô về nhà sao? Khi con đường trở về Nhật Quang chỉ còn khoảng chừng 1 km thì đột nhiên chiếc xe tấp vô lề. Thịnh Hi cảm thấy kỳ lạ liền nhìn qua người bên cạnh. "Sao cậu lại dừng ở đây?" Người đàn ông như một bóng ma lao đến ôm lấy cô. Môi cô bị hơi thở quen thuộc của người đàn ông xâm chiếm. Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô bị hắn nuốt trọn. Thớ lưỡi mềm bị hắn trêu ghẹo rồi sục sạo. Khương Thịnh Hi bối rối muốn đẩy hắn ra, không biết vì sao đột nhiên hắn lại hôn mình. "Đang ở giữa đường mà...!Cậu làm gì vậy...?" Khương Viễn Tước lại thô bạo hôn cô, ma sát môi mình vào môi cô. Chặn lấy âm thanh trong miệng cô. Hai bàn tay to lới giữ chặt gáy người phụ nữ không để cô né tránh. Đã mấy ngày rồi hắn không chạm vào cô. Nụ hôn điên cuồng của hắn làm cô khó thở. Cô thật sự không thở được. Lồng ngực cô lại nhộn nhạo không yên. Rất lâu sau, khi Thịnh Hi đã dần sắp hết dưỡng khí hắn mới chịu luyến tiếc rời khỏi môi cô. Khương Viễn Tước vẫn giữ chặt gương mặt cô. "Thịnh Hi, dù là ở đâu. Chị phải nhớ rõ, chị là người của em. Không được quên điều này." Thịnh Hi vẫn còn ngẩn ngơ nhìn hắn, Khương Viễn Tước đã buông cô ra, tiếp tục lái xe đi. Hắn chắc chắn là đang giận việc cô về nhà sớm rồi..