Giả Yêu Làm Thật
Chương 95
"Cà phê pha xong rồi, xuống dưới ngồi đi."
Tay phải Phó Nhiễm còn đặt ở tay cầm của cánh cửa.
" Em đi xem một vòng, giống như chỉ có phòng này bị khóa lại đấy."
Bàn tay Minh Thành Hữu chống cánh cửa, đây rốt cuộc là phòng của người nào, trong lòng hắn rõ ràng nhất.
"Người ở bên trong đối với anh mà nói có rất nhiều ý nghĩa."
Phó Nhiễm một tiếng, cụp tầm mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm trước ngực
Minh Thành Hữu, thấy cô im lặng không nói, Minh Thành Hữu âm thầm bật cười, hắn lấy chìa khoá ở thư phòng trong phòng nhét vào tay Phó Nhiễm.
"Mở ra đi, tránh để em nói anh có Kim Ốc Tàng Kiều."
Phó Nhiễm nắm chặt chiếc chìa khoá, ai cũng có lúc vô cùng hiếu kỳ, càng che giấu càng vô cùng khó chịu như bị mèo cào, cô cũng chưa nói những câu đại loại như em tin tưởng anh ... Lời nói khách sáo, dù sao muốn nhìn qua, cần gì phải tìm lý do cho mình.
"Vậy em mở ra nha."
Minh Thành Hữu dán chặt lồng ngực sau lưng Phó Nhiễm, hai tay đặt trên bả vai Phó Nhiễm, cô cúi đầu, cầm chìa khóa đút vào ổ khóa, sau đó giống như mở ra chiếc hộp Pandora ma quái từ từ chuyển động.
Cánh cửa dày cộm nặng nề bị đẩy ra, dù sao không phải phim kinh dị, sẽ không truyền ra những âm thanh kinh dị như dây đàn căng lên bị kéo đứt, Phó
Nhiễm mở ra bước chân đi vào.
Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua khắp phòng, Vưu Ứng Nhuỵ ở đây dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí rèm cửa sổ, ga giường hay vỏ chăn ban đầu đều là sáng màu cũng được thay thành màu tối, bên trong phòng bày biện rất ít, một chiếc giường lớn, một tủ sách cùng bàn làm việc.
Nền nhà cao cấp sáng bóng cùng mùi thơm, Phó
Nhiễm đi vào phòng, thấy một chiếc kiếm dài nằm trên bàn làm việc, không cần đoán cô cũng biết đây là đồ vật của Minh Vân Phong.
Đến gần vừa nhìn, bên cạnh chiếc kiếm dài là một tấm hình.
Phó Nhiễm đứng trước bàn làm việc, không đành lòng, giọng nói tràn đầy buồn bã.
"Thành Hữu, ban đầu em cứ nghĩ anh sẽ không chịu tha thứ cho cha."
Quyết định của Minh Vân Phong ngày đó, có lẽ không một ai có thể hiểu được
Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm từ đằng sau.
"Ông ấy là cha anh, ngay cả mẹ anh cũng ở đây nói, cuối cùng người ông ấy thích chính là con trai của bà. Anh còn điều gì để oán trách sao?"
Phó Nhiễm nghe vậy, dáng vẻ sợ hãi kinh ngạc, sắc mặt liền tái nhợt, hai tay cô đè lên bàn tay Minh Thành Hữu đặt trước bụng cô nắm chặt, thân thể Phó Nhiễm ngửa ra sau, nhìn hai người vô cùng thân mật.
"Đúng!! Người ông ấy thích nhất mãi mãi chính là anh. Chuyện cũ đã qua, chúng ta để cho ông ấy yên lòng đi thôi."
Minh Thành Hữu sát gần gương mặt Phó Nhiễm, ánh mắt giống như đêm tốinhìn chăm chú về phía tấm hình trên bàn.
Phó Nhiễm cảm nhận được hơi thở bình thản của người đàn ông, ánh mắt sắc bén của Minh Vân Phong trong tấm ảnh đâm vào trong lòng cô từng đợt hoang mang, cô nhớ tới đoạn đối thoại của Minh Vân Phong với Minh Tranh trước khi chết, lại nghĩ đến bí mật mà ông ấy nói với mình, Phó Nhiễm khép mắt lại, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô biết Minh Thành Hữu sẽ không đáp ứng, những lời nói này, Phó Nhiễm không muốn nói trước di ảnh của Minh Vân Phong.
Cô buông tay ra, bước đi về phía giá sách, đều là sách mà Minh Vân Phong đọc khi còn sống cùng những huy chương, ở chỗ này còn bày chiếc hộp bút bằng da.
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn lại Phó Nhiễm, hắn lấy chiếc hộp ra đưa tới tay cô.
"Đây là mẹ anh sửa sang lại di vật cho anh."
Phó Nhiễm tiện tay mở ra, bên trong là văn bằng và hình của Minh Thành Hữu từ nhỏ đến lớn, còn có tuỳ bút của Minh Vân Phong, đại khái ghi lại thời gian Minh Thành Hữu nhận bằng khen, nét chữ nhìn rất mạnh mẽ đầy sức sống, cũng đủ để nhìn ra phần tình thương của người cha này được diễn t
Phó Nhiễm cầm tấm hình lên, lúc đó Minh Thành Hữu nhiều lắm là ba bốn tuổi, mặc quân trang nhỏ cưỡi trên một con ngựa, trong tay còn cầm dây roi vung ngựa.
Trông rất lanh lợi, đôi mắt tròn giống như quả nho, ngón tay Phó Nhiễm mơn trớn.
"Thật đáng yêu."
Bàn tay Minh Thành Hữu phủ lên, ý bảo cô lật về phía sau, đôi tay Phó Nhiễm cầm tấm hình như đang cầm báu vật.
"Rất lanh lợi, Thành Hữu, thì ra là lúc nhỏ anh cao như vậy?"
Phó Nhiễm chỉ chỉ vào lông mày của hắn.
"Ai trang điểm cho anh vậy, giống như một cô gái nhỏ."
"Chẳng lẽ em không có chụp qua?"
Minh Thành Hữu khịt mũi coi thường.
"Đây là trào lưu của những năm đó, cái gì mà tiểu cô nương."
Phó Nhiễm đúng là không có chụp qua, 10 đồng , đối với Vưu gia mà nói cũng coi như là xa xỉ.
Cô im lặng không lên tiếng lui về phía sau, Minh Thành Hữu nhận ra được sự khác thường của cô, hắn vòng hai tay qua thắt lưng Phó Nhiễm ôm lấy cô.
"Hôm nào anh dẫn em đi chụp."
"Ai muốn chụp!!"
Trong lời nói Phó Nhiễm chứa ý cười, phía sau đều là những hình của Minh
Thành Hữu đã lớn hơn chút, bộ dáng vẫn rất non nớt như cũ.
" Từ mấy tuổi anhđổi thành như bây giờ?"
"Anh nào biết."
Minh Thành Hữu sờ sờ gò má của mình, Phó Nhiễm tìm lại tấm hình tiểu tướng quân.
"Cho em tấm này đi, đáng yêu muốn chết."
"Em. . . . . ."
Hắn lấy lại quyển nhật ký trong tay Phó Nhiễm.
"Thích thì cầm đi, nhưng em không được cho người khác xem đâu đấy."
Phó Nhiễm cẩn thận đem cất tấm hình vào trong túi, ánh mắt quét qua căn phòng này, rất dễ nhận thấy, đây cũng là khoảng trống mà Minh Thành Hữu đặc biệt dành riêng cho Minh Vân Phong, bất kể đi hắn tới đâu, trong lòng dù có oán giận nhưng ít ra biết lưu lại một nơi cho Minh Vân Phong, chỉ riêng điều này, cũng đủ khiến người khác cảm thấy vui mừng.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, cô đứng sau lưng nhìn hắn khóa cửa, khoảng cách rất gần, Phó Nhiễm nhìn đồ vật bên trong gian phòng rồi từ từ dừng lại trên chiếc giường kia, căn phòng này, phương hướng cũng là nơi tốt nhất.
Minh Thành Hữu đóng cửa lại.
"Không khóa sao?"
Phó Nhiễm ở bên cạnh nhắc nhở.
Minh Thành Hữu nắm chiếc chìa khóa trong tay.
"Không khóa, dù sao mỗi ngày người giúp việc đều vào quét dọn, lúc trước sợ đồ bị lộn xộn, nhưng người mới tới tay chân cũng khá nhanh nhẹn."
Minh Thành Hữu như có điều suy nghĩ ôm lấy Phó Nhiễm đi qua hành lang, gian phòng kia là nơi Vưu Ứng Nhuỵ sẽ ở sau khi
Mỗi lần trở về cô đều không khoá, cô đi rồi, thế nhưng hắn lại đem khoá nó lại theo thói quen.
Mới đến cầu thang, bốn phía thơm nồng mùi cà phê, mùi vị đặ biệt xông vào cánh mũi, Minh Thành Hữu chuẩn bị xong ly cà phê để trên khay trà chuẩn bị đưa cho Phó Nhiễm.
Cô mở ti vi, nghĩ ngợi không biết nói chuyện của Triệu Lan với Minh Thành Hữu như thế nào.
"Thành Hữu?"
Minh Thành Hữu cầm điều khiển ti vi lên chuyển kênh, Phó Nhiễm không hề chú ý trên ti vi, cho nên không giống như bình thường nói chuyện cùng hắn,
Minh Thành Hữu uống một ngụm cà phê, đầu lông mày khẽ nhíu lại.
"Chuyện gì?"
"Anh không hề trách cha anh chứ?"
Phó Nhiễm cẩn thận tỉ mỉ xem thần sắc của hắn.
Hai mắt Minh Thành Hữu liếc nhìn cô, mùi vị cà phê lưu lại ở cổ họng, hắn mím chặt môi dưới, một động tác thật nhỏ lại vô cùng hấp dẫn và tinh tế.
"Anh không trách ông ấy, có lẽ chuyện đúng như lời mẹ anh nói, chuyện di chúc là do Lão Đại làm."
"Không!!"
Phó Nhiễm bật thốt lên.
"Di chúc là ý của cha, không có liên quan tới Minh Tranh."
Dưới tình thế cấp bách, cô tiếp tục dùng xưng hô trước kia với Minh Vân Phong.
Đôi môi Minh Thành Hữu gần như mân thành một đường thẳng tắp, ánh mắt hắn nhìn Phó Nhiễm chằm chằm
"Vậy em nói, tại sao cha anh lại sắp đặt như thế."
Ánh mắt Phó Nhiễm thành khẩn.
" Minh Tranh đeo thân phận con riêng trên lưng hai mươi mấy năm, bất kể đời trước như thế nào, thật ra hắn luôn vô tội. Cha nói ông nghĩ muốn bồi thường cho hắn."
"Bồi thường?"
Minh Thành Hữu giống như nghe được chuyện cười của thiên hạ liền nhếch miệng.
"Anh rất hiểu rõ cha, ông cũng không giống như vì đơn giản bồi thường có thể đem cả sự nghiệp lớn chắp tay nhường cho người khác."
Về tình về lý, mẹ con Lý Vận Linh xem ra đều không thể hiểu nổi.
Minh Thành Hữu kề đến bên cạnh Phó Nhiễm, hắn nâng tay cô giữ trong lòng bàn tay.
"Gần sang năm mới nói những chuyện này nhất định sẽ mất hứng, cha cũng đã qua đời lâu như vậy. Quên đi..."
Phó Nhiễm dùng sức cầm bàn tay Minh Thành Hữu.
"Em nghe nói, bác Triệu ngã bệnh."
"Bác Triệu?"
Thần sắc Minh Thành Hữu có một chút mờ mịt trong chốc lát.
"Ai là bác Triệu?"
Phó Nhiễm giương ánh mắt lên, hai mắt nhìn nhau cùng hắn.
" Là
Giọng điệu Minh Thành Hữu lạnh nhạt như thế, trong vô thức, có thể cũng không muốn nghĩ tới Triệu Lan.
"Bà ấy ngã bệnh, bệnh gì chứ?"
Minh Thành Hữu cầm ly cà phê lên, ánh mắt rõ ràng lạnh nhạt như thế, dù sao cũng là người xa lạ, thậm chí có nhiều oán hận hơn so với người xa lạ.
"Anh cũng đã nhìn thấy, bây giờ tình trạng thân thể bà ấy cũng không tốt, bác sĩ nói có khuynh hướng mắc hội chứng u uất."
Mỗi câu Phó Nhiễm nói ra, đều giống như có mũi dao đâm vào ngực từng đợt.
Đầu tiên còn dùng sức rất ít, nói đến mấy chữ sau, quả thật có thể hình dung như bị khoét vào tim.
" Chứng u uất?"
Minh Thành Hữu lơ đễnh, môi mỏng đúng lúc nói ra.
"Vậy thì thế nào, là bà ta tự chuốc phiền phức, ban đầu tìm lấy một người khác thì đâu nỗi đến luân lạc như hôm nay?"
Minh Thành Hữu giống như còn muốn nói tiếp, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của
Phó Nhiễm hắn liền dừng miệng, Phó Nhiễm đang cầm ly cà phê nóng đến mất hồn, Minh Vân Phong nói vì tốt cho hắn, cô đứng trước giường Minh Vân
Phong đã từng thề, cũng chỉ vì muốn tốt cho Minh Thành Hữu.
Nhưng điều mà họ gọi là tốt, không thể không khiến cho người khác bị tổn thương.
"Phó Nhiễm?"
Minh Thành Hữu khẽ gọi.
Lời Phó Nhiễm đến khóe miệng, vẫn còn đắn đo.
"Thành Hữu, anh cũng đã nói cha qua đời lâu như vậy cũng nên thôi đi. Bất kể trong lòng nghĩ không muốn tiếp nhận, cũng là hợp tình hợp lý, bà ấy cũng chỉ muốn được đến thăm viếng cha anh mà thôi."
Thật ra mà nói, người chết cũng đã chết rồi, không còn điều gì để tranh cãi nữa.
Minh Vân Phong cũng sẽ không hi vọng sau khi chết mà ngay cả Triệu Lan cùng Minh Tranh cũng không được gặp.
Nếu nói an tâm, cũng chỉ có Lý Vận Linh là muốn bản thân mình an lòng mà thôi.
Minh Thành Hữu gác một chân lên, không khí trầm mặc thật lâu, ly cà phê đã lạnh, nếm vào trong miệng đã mất đi mùi vị vốn có, ngón tay thon dài của Minh Thành Hữu đặt xuống đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ không hề có tiết tấu.
Phó Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên mặt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ đen tối không rõ. Hắn đột nhiên quay mặt hướng sang nhìn Phó Nhiễm.
" Vậy em nói một chút, hai người bọn họ còn khắc tên tuổi Triệu Lan trên bia mộ là có ý gì? Nếu như không phải có vết xe đổ, mẹ anh cần gì phải làm quyết liệt như vậy? Dù sao... "
Lồng ngực Minh Thành Hữu kịch liệt phập phồng.
"Mồ yên mả đẹp, ai lại muốn đi quấy rầy vong linh?"
Phó Nhiễm chống lại tầm mắt của Minh Thành Hữu.
"Ngay từ đầu chuyện này là Minh Tranh đã sai rồi, anh đến tôi đi chỉ càng làm tổn thương hơn cho nhau. Thành Hữu, cho hai người đó một cơ hội nữa, hoặc là quy định cũng được, dù là một tháng hoặc là ba tháng tới viếng mộ một lần?"
"Không thể nào!!"
Minh Thành Hữu không chút do dự cắt đứt lời nói Phó Nhiễm.
"Đây là ý của mẹ anh, mục đích dời mộ đúng là không muốn cho cha anh gặp lại hai mẹ con họ. Nếu ban đầu Triệu Lan chấp nhận cách làm của Minh Tranh, sau này mới có thể bị tổn thương phải trả giá thật lớn
"Hiện tại bà ấy đã trả giá rất nhiều rồi. Thành Hữu, anh gật đầu một cái là có thể giúp bà ấy, cha anh cũng không hi vọng. . . . . ."
"Phó Nhiễm!"
Minh Thành Hữu lạnh lùng ngắt lời cô, trong nháy mắt không khí bỗng lạnh như băng.
" Chúng ta không cần làm chút chuyện nhỏ này trở nên ầm ĩ.".
Phó Nhiễm nhìn đáy mắt hắn hiện lên nước mắt, cô đã biết là không thể nào thuyết phục hắn, đôi tay Phó Nhiễm cắm vào trong túi quần, ngón tay chạm vào tấm hình đặt ở bên trong, trước mắt như thoáng hiện lên hình ảnh cậu bé có đôi mắt hồn nhiên và trong sáng kia.
Quan điểm của hai người bất đồng, dĩ nhiên là chia tay trong không vui.
Phó Nhiễm ở cửa trước thay giày, ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua tấm bình phong bằng pha lê nhìn bóng dáng cô chằm chằm, Phó Nhiễm khom lưng kéo cửa.
" Để anh đưa em về."
Minh Thành Hữu nói, một chân bước xuống đất, tay phải Phó Nhiễm đã mở cánh cửa ra.
"Không cần, em tự bắt xe về."
Sải bước ra cửa, ánh mặt trời ấm áp có thừa, nhưng thừa lại cũng không đủ, bước chân cô trống rỗng bước từng bước một xuống thềm đá, tầm mắt Minh
Thành Hữu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nhìn ra bóng dáng càng lúc càng xa của Phó Nhiễm, hắn nghĩ một hồi lâu, cầm chìa khóa xe lên chạy ra đuổi theo.
Vừa đi đến cửa, nhìn thấy Phó Nhiễm vẫy xe taxi đi mất.
Chú tài xế thu hồi tầm mắt từ sau kính chiếu hậu.
"Cãi nhau với chồng sao?"
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn ông, tài xế xe taxi rất có năng lực trò chuyện, vả lại rất có tài quan sát.
"Oh, vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, hai ngày trước con gái với con rể của tôi cũng gây gổ cũng la hét đòi về nhà, lúc chờ tôi tan việc đi đón nó, sớm đã bị con rể tôi dụ dỗ cười nói thật vui vẻ rồi."
Chú tài xế cười lại nói tiếp.
"Các người trẻ tuổi nha, cô xem, chồng cô mới vừa đuổi theo ra tới tôi đều thấy được, tiểu cô nương tính cách nóng nảy nhưng lại dễ hấp tấp chứ?"
Phó Nhiễm bất đắc dĩ nhếch miệng cười, mặc dù chú tài xế nói nhiều, nhưng tương đối thân thiết, Phó Nhiễm nhìn mặt mình bên trong kính chiếu hậu, cô giống như người hấp tấp nóng nảy sao?
"Chú à, phiền chú tới quảng trường Nam Sinh."
"Đi mua quà tặng cho chồng sao?"
Có thể nhìn ra sao? Phó Nhiễm không khỏi kinh ngạc, học qua tâm lý học ?
Còn mấy ngày nữa là tới ngày 15 rồi, mặc dù cũng không phải ngày sinh nhật thật sự của Minh Thành Hữu, nhưng cô vẫn muốn cùng hắn trải qua ngày đó trước, không muốn thêm ai khác biết nữa.
Huống chi Minh Thành Hữu đã nói từ trước, là tới ngày sinh nhật cô phải trải qua cùng hắn.
Vưu Ứng Nhuỵ ngồi trên xe taxi vẫn chờ đợi ở bên ngoài Trung Cảnh Hào Đình, sau hôm đó Minh Thành Hữu không để cô tự do ra vào, vừa không có cơ hội gặp mặt khác, cô vốn định thừa dịp không ai chú ý sẽ đi vào, không nghĩ tới nhìn thấy Phó Nhiễm sải bước từ bên trong ra.
Vưu Ứng Nhụy vội bảo tài xế đi theo Phó Nhiễm tới quảng trường Nam Sinh. không biết nên mua món quà gì để tặng cho Minh Thành Hữu, cô đi qua một cửa hàng, bước chân thong thả đi vào, người nhân viên nhiệt tình chào hỏi.
"Xin hỏi quý khách cần giúp gì ạ?"
Phó Nhiễm nhìn xung quanh cửa hàng thời trang nam.
"Tôi muốn mua quà sinh nhật."
"Xin hỏi mua cho ai ạ? Cha? Bạn trai? Hay đồng nghiệp?"
Phó Nhiễm nói ra hai chữ bạn trai, vẫn cảm thấy không được tự nhiên, người nhân viên thấy đã thành thói quen.
"Nếu là bạn trai, tôi nghĩ quý khách nên mua thắt lưng sẽ rất phù hợp."
Phó Nhiễm đi theo nhân viên tới quầy Hermes vô cùng đặc biệt, đây cũng là thương hiệu Minh Thành Hữu thường dùng. Dường như hắn vô cùng yêu thích nhãn hiệu này, xe thể thao trong nhà cũng là Bugatti Veyron Hermes.
Nhân viên đeo găng tay màu, lấy ra hàng mẫu từ bên trong tủ kính, giọng nói dịu dàng thân thiết.
"Tặng thắt lưng cho bạn trai ý nghĩa rất đặc biệt, trói chặt hạnh phúc thuộc về mình."
Ý muốn nói rất có ý nghĩa, lời này Tống Chức đã từng nói, chỉ là hàm ý hơi sâu xa hơn một chút.
"Trói chặt nửa người dưới người đàn ông, để cho hắn không dám vui chơi tìm hoa bên ngoài."
Đường nét màu đen linh hoạt, nút cài dây lưng bằng bạch kim phát sáng, có một số thứ vừa xem đã ưng ý không cần phải chọn lựa kỹ càng nữa.
"Lấy cái này đi."
"Quý khách thật là có ánh mắt tinh tường, xin mời theo tôi đến quầy tính tiền."
Phó Nhiễm vừa đi ra, Vưu Ứng Nhuỵ từ quầy mỹ phẩm bên cạnh ra ngoài, cô đi vào bên trong cửa hàng.
" Người vừa rồi mua cái gì? Lấy cho tôi một cái y như vậy!"
Nhân viên bán hàng ra tiếp cô lại là người lúc nãy phục vụ cho Phó Nhiễm.
"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách là mua cho. . . . . ."
"Ít nói nhảm, cô ta mua cái gì?"
"Là thắt lưng dành cho nam."
Vưu Ứng Nhuỵ lấy thẻ ra đặt trên quầy.
"Giống như đúc."
Nhân viên đi lấy tặng phẩm cho Vưu Ứng Nhuỵ, mặc dù là bán hàng đã lâu, nhưng cũng hi vọng món đồ mình giới thiệu sẽ mang đến cảm giác hạnh phúc vui vẻ cho khách hàng, nhân viên nữ buồn buồn không vui xoay người, khách hàng như vậy là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn đem chọn lựa tặng phẩm trở thành giao dịch tiền bạc.
Tầm thường, tầm thường không chịu được.
Trong lòng cô mắng thầm, có tiền là được sao?
Phó Nhiễm tìm được một cửa hàng, đưa thắt lưng mới mua cho nhân viên.
"Phiền anh khắc giúp tôi hai chữ."
Nhân viên đưa tay nhận lấy.
"Chữ gì ạ?"
Phó Nhiễm ngẫm nghĩ, lúc sau mở miệng nói
"MR."
Chờ một lúc sau, Phó Nhiễm nhận lại chiếc thắt lưng, hai chữ MR nằm trên dây da, hơn nữa là màu đen kinh điển, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, dấu vết mờ nhạt, dùng ngón tay mới có thể nhận ra.
Phó Nhiễm ra khỏi cửa tiệm, xuống lầu bắt taxi rời đi.
Vưu Ứng Nhuỵ xách món đồ đi ra ngoài, trong lòng mơ hồ đoán được Phó Nhiễm mua vốn định làm quà sinh nhật cho Minh Thành Hữu, cô đi vào một quầy hàng đồ nam khác, nếu tặng giống nhau, thế nào còn phải chọn nữa.
Phờ phạc rã rượi về đến nhà, Phạm Nhàn thấy trong tay Phó Nhiễm cầm vật gì đó.
"Đi ra ngoài dạo phố hả ?"
"Dạ, mấy ngày nữa là tới sinh nhật Thành Hữu".
"Thế nào lại trông không có tinh thần vậy?"
Phạm Nhàn nhận lấy túi trong tay Phó Nhiễm.
"Quà tặng chọn rất tốt nha."
"Đi dạo mệt quá ạ."
Phó Nhiễm nhìn bên trong phòng bếp.
"Mẹ, mẹ làm điểm tâm hả?"
"Bánh trứng, mới làm xong, thừa lúc còn nóng con ăn đi."
Phó Nhiễm lấy lại túi từ trong tay Phạm Nhàn.
"Không cần! Mẹ, con muốn lên phòng nghỉ ngơi chút."
Di động trong túi xách không vang lên, Phó Nhiễm lấy túi xách cất vào trong tủ quần áo, mặc dù trong lòng biết rõ, Phó Nhiễm vẫn lấy di động ra, mở màn hình, đừng nói là cuôc gọi đến ngay cả tin nhắn cũng không có. Phó Nhiễm soạn tin nhắn chúc mừng gởi cho Tống Chức, tin nhắn di động gởi đi cũng không nhận lại gì khác.
Phó Nhiễm cảm thấy mất mát đem di động vứt xuống giường, cô cũng nằm xuống.
Chưa tới nửa phút, có âm báo tin nhắn tới, Phó Nhiễm vội vàng lấy di động mở ra, chính là tin nhắn của Tống Chức: giữ lại một xu mua kẹo cho con tớ
ăn, lãng phí.
Phó Nhiễm khẽ cong khóe miệng, lại đem di động đặt lại trên tủ đầu giường.
Một buổi chiều buồn chán trôi qua, cô cuốn mình trong chăn ngủ, Phạm Nhàn ở ngoài cửa kêu cô rời giường, đầu có chút đau, Phó Nhiễm tiện tay lấy di động xem, vẫn không có tin nhắn đến.
Xác định quan hệ yêu đương, ngược lại, lại có cảm giác lo được lo mất. Nhưng nếu đây là giống như trước kia, cũng không cảm thấy có chỗ nào không bình thường.
Đợi cả đêm, vẫn không có điện thoại của Minh Thành Hữu.
Xuống lầu ăn điểm tâm, Phạm Nhàn nhắc đến sinh nhật của Minh Thành Hữu.
"Là tổ chức bình thường hay phô trương? Thành Hữu có nói gì đến việc lúc nào để cho con tới gặp lại Lý Vận Linh không?"
"Mẹ !"
Phó Nhiễm đang ăn cháo.
"Thành Hữu nói trước mắt không cần người lớn can thiệp, chuyện gặp người lớn hãy nói sau."
Phó Tụng Đình đang đọc báo, ông lấy mắt kiếng xuống
"Tiểu Nhiễm, các con không giống những đôi khác. Dù sao trước kia đã từng có hôn ước, nếu muốn bắt đầu lại, Lý Vận Linh vẫn là cửa ải sớm hay muộn phải vượt qua."
Nói cho cùng, vẫn là lo lắng thái độ của Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm nói không rõ ràng, ăn qua điểm tâm rồi lên lầu.
Tần Mộ Mộ gọi điện thoại tới nói muốn tụ họp gặp mặt, Phó Nhiễm lái xe đi ra ngoài, vừa đi được mười mấy thước ra ngoài đã chạm mặt chiếc xe thể thao màu đen.
Minh Thành Hữu ấn vang còi xe ý bảo cô dừng xe bên đường, Phó Nhiễm vốn lái xe với tốc độ cũng không nhanh, cô khẽ nhấn ga.
Mở cửa sổ, nhìn bóng người phản chiếu bên trong kính chiếu hậu từ từ phóng đại, Minh Thành Hữu kéo cửa xe bên kia ngồi vào, thân xe rõ ràng bị lung lay.
Hai tay Phó Nhiễm duỗi thẳng đặt trên tay lái.
"Có chuyện gì sao?"
Trong nháy mắt, xoay mặt qua, Minh Thành Hữu đột nhiên nhào tới, cô bát ngờ không kịp chuẩn bị có cảm giác giống như đối diện một con sói xám lớn ép tới khiến cô không thể nhúc nhích, đầu đụng vào cửa sổ xe ở phía sau, cái miệng nhỏ nhắn bị đau khẽ nhếch lên, cũng chính là giúp cho hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người cùng tiếng thở dốc mập mờ không rõ, Phó Nhiễm lợi dụng cơ hội ra sức cắn, Minh Thành Hữu liền che miệng lùi lại.
Không có khả năng khống chế, Minh Thành Hữu mở bàn tay ra, nhìn thấy màu đỏ thẫm.
Phó Nhiễm nhìn hắn bị cắn rách khóe miệng, cô kéo kính chiếu hậu xuống sửa sang lại tóc.
Minh Thành Hữu lại gập gương lên, cánh tay thon dài trực tiếp ôm Phó Nhiễm vào trong ngực.
"Em khá lắm nha, anh không gọi điện thoại cho em, em sẽ cắn chết anh đúng không? So với anh, người nào hơi một tý là nóng nảy chứ?"
Phó Nhiễm tức giận trả lời.
"Em không có nóng nảy."
Lồng ngực rắn chắc nghị lực ôm chặt khiến cô cảm thấy đau, Phó Nhiễm đưa tay đấm nhẹ, giọng điệu Minh Thành Hữu đã dịu xuống.
"Tính khí của em gả cho người khác chắc chẳng có ai cưới. Chỉ có anh mới không ngại, đừng tức giận nữa. Chuyện này sau anh suy nghĩ lại cũng chẳng có gì, không đáng!"
"Em không có tức giận."
Phó Nhiễm nói rõ.
"Vậy sao mấy ngày nay em không cho điện thoại anh?"
Cô khẽ đẩy Minh Thành Hữu ra.
"Mộ Mộ hẹn em ăn cơm, anh muốn cùng đi không?"
Minh Thành Hữu cài dây an toàn. " Đi thôi."
Phó Nhiễm lái xe đi vào bãi đậu xe đã thấy xe Tần Mộ Mộ sớm đậu ở kia, cô cùng Minh Thành Hữu đi vào chỗ quầy tiếp tân, nói tên xong sau đó được nhân viên lễ tân đưa thẳng vào phòng bao trên lầu hai.
Tống Chức và Nam Bình đến sớm nhất, vì Tần Mộ Mộ biết cô mang thai đi đứng bất tiện nên cố ý chọn nhà hàng gần đây. Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, Tống Chức la hét muốn phạt rượu bọn họ.
"Tiểu Nhiễm, cậu không có suy nghĩ, cho cậu mang theo người nhà cậu nói Tam Thiếu bận rộn. Bây giờ lại lén lút mang theo." Tần Mộ Mộ cười trêu gh
Phó Nhiễm nhìn về Minh Thành Hữu.
"Là anh ấy tự muốn đi, bình thường thì lúc có lúc không rảnh."
Tống Chức và Tần Mộ Mộ nghe vậy, càng thêm lôi kéo Minh Thành Hữu, nhất định là để cho hắn tự phạt ba ly.
Thế nào gọi là bị người trong nhà đẩy vào hố lửa, hắn chính là ví dụ điển hình.
Bạn trai Tần Mộ Mộ là Cố Lỗi, nghe nói gia cảnh cũng không tồi. Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh Tống Chức, đưa tay qua vuốt bụng cô.
"Thành hình rồi à, mau mau ra đời thôi."
" Đâu có nhanh như vậy! "
Khóe miệng Tống Chức mềm xuống.
"Ngày ngày tớ cũng đều mong đợi, muốn nhìn xem bảo bối trông như thế nào."
"Được nha, kích động chúng ta không hiền hậu biết không?"
Tần Mộ Mộ bảo nhân viên mang thức ăn lên.
"Cậu cũng sinh đi nha, cha của đứa bé cũng không phải là không có ai để chọn!"
Tống Chức nghiêng đầu nói với Phó Nhiễm.
"Cậu cũng thế."
Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn khoé miệng Minh Thành Hữu.
"Tiểu Nhiễm, cậu chưa đủ kịch liệt đó nha. Chưa bao giờ biết tính tình cậu buồn bực khó chịu cũng có thể làm chuyện long trời lở đất như vậy."
"Khụ khụ ——"
Phó Nhiễm đang uống nước dừa thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Ngón cái Minh Thành Hữu để trên khóe miệng, mơ hồ rất đau.
"Tớ rất buồn bực khó chịu sao?" Phó Nhiễm không phục.
"Thôi đi, ai không biết trong ba chúng ta cậu là người rối nhất. Đừng thấy tớ nói nhiều được kêu là tính tình không hiểu biết, cậu mà buồn bực khó chịu một chút, ngồi bên cạnh một hồi lâu không lên tiếng, xong rồi thì nói luôn có thể nghẹn chết người khác."
"Đây là tự cậu nói mình chứ?"
Tống Chức che bụng, hướng Minh Thành Hữu nói.
"Quản lý phụ nữ nhà anh, tôi còn là phụ nữ có thai mà, không thể chịu được người kích động như vậy nha."
Cánh tay Minh Thành Hữu đặt qua bả vai Phó Nhiễm.
"Thật không phải là vì bị cô ấy cắn."
Phó Nhiễm rụt cổ lại, những lời này nghe cũng biết là sẽ bị Tống Chức bắt được nhược điểm.
Quả nhiên. . . . . .
"Ui, thế này thì khẳng định là chiến đấu rất kịch liệt, thế nào lại xảy ra như vậy nha?"
Nam Bình nhức đầu mà lắc lắc đầu, nhân lúc món ăn còn nóng, vội vàng lấy thức ăn cho Tống Chức. Minh Thành Hữu lắc lắc bả vai Phó Nhiễm.
"Làm sao
Cô đang uống nước.
"Em đâu biết."
Cố Lỗi đứng lên rót rượu cho Minh Thành Hữu, đối mặt Tống Chức đang rất hiếu kỳ, Minh Thành Hữu cười tiến tới bên tai Phó Nhiễm.
"Bị cô ấy dùng răng cắn."
Thật may là lúc này cô đã nuốt nước dừa xuống cổ họng.
Tống Chức bị làm phiền nửa vòng sau mới kịp phản ứng, Tần Mộ Mộ và Phó Nhiễm che miệng cười, Nam Bình cũng không nhịn được.
"Xem em hỏi nói cái gì vậy, người trừ miệng ra thì còn có nơi nào có thể cắn người chứ?"
Dựa vào, bị tên yêu nghiệt này làm cho rung rinh.
Tống Chức ôm hận, cắn chiếc đũa trừng mắt nhìn Phó Nhiễm.
Bởi vì ba người là bạn thân nhiều năm, bên cạnh nhau có nhiều chuyện để nói, không khí tất nhiên là rất vui .
Nam Bình rất ít tham dự vào chuyện của bọn họ, nhiều lắm là chỉ ngồi gắp thức ăn cho Tống Chức.
Khác với Nam Bình, Cố Lỗi tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều, dù sao ở Nghênh An Thị ai lại không biết rõ danh tiếng của Minh Tam Thiếu.
Sau khi
ăn xong, trước tiên là Phó Nhiễm đưa Tống Chức về nhà, Minh Thành Hữu uống một chút rượu nên Phó Nhiễm trực tiếp lái xe về Trung Cảnh Hào
Đình.
Tần Mộ Mộ ra khỏi nhà hàng, Cố Lỗi ở phía sau kêu cô.
"Mộ Mộ, sao đi vội như vậy làm gì?"
Vẻ mặt Tần Mộ Mộ không vui, đưa tay hất tay hắn ra.
"Đây không phải là nơi để anh xã giao, em và Tiểu Nhiễm là bạn thân nhiều năm. Anh muốn nhờ Tam Thiếu giúp đỡ có thể tự tìm đến nói chuyện."
"Mộ Mộ, em đừng tức giận."
"Cố Lỗi, ý em là không hy vọng anh lại phải khúm núm ở trước mặt người khác, biết không?"
Cố Lỗi ôm cô trở lại xe, dỗ dành một hồi lâu mới khiến Tần Mộ Mộ hết giận.
Lại qua mấy ngày, trong nháy mắt đã là đến ngày 14 tháng Giêng.
Tầng cao nhất ở MR bắt đầu đi làm lại, Minh Thành Hữu thỉnh thoảng mới tới công ty, vô cùng nhàn rỗi.
Phó Nhiễm đang nghĩ tới ngày mai nên tổ chức sinh nhật cho Minh Thành Hữu như thế nào, bất ngờ điện thoại di động vang lên, thấy tên cuộc gọi đến là Minh Tranh.
Cô không chút nghĩ ngợi nghe máy.
"Alo, ca ca."
"Ừ, Tiểu Nhiễm phải không?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ.
Trong lòng Phó Nhiễm hồi hộp.
"Bác là. . . . . . Là bác gái sao?"
" Ừ! Tiểu Nhiễm, bác muốn làm phiền con một việc có được không? Mặc dù ta biết sẽ làm khó con, nhưng ta thật sự không có cách nào. Đứa nhỏ Minh
Tranh này không cho ta xuất viện, hỏi nó thì nó lại kéo dài, nó nói chờ thân thể ta tốt lên rồi con sẽ nói cho ta biết Vân Phong được chôn cất ở đâu."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng khóc lóc.
"Tiểu Nhiễm, ta muốn đi gặp Vân Phong. Bây giờ ta lập tức xuất viện, con nói cho ta biết ông ấy được chôn cất ở đâu, ta đi tìm ông ấy."
"Bác gái..."
Phó Nhiễm lo lắng đứng dậy, một tay cầm túi xách lên.
"Bác đừng gấp, bây giờ con lập tức tới bệnh viện, bác chờ con một chút."
"Tiểu Nhiễm, Minh Tranh đã đi ra ngoài, ta không muốn cho nó biết."
"Được, được."
Phó Nhiễm đáp ứng, cúp điện thoại di động.
Cô mở cửa phòng đi ra ngoài, bước chân cũng càng lúc càng nặng nề.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
11 chương
45 chương
572 chương
10 chương
55 chương