Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 83 : Cô rất giống một người tôi quen
GIÁ TRỊ CỦA THANH XUÂN!
- Này! Anh nói gì Liên Liên vậy? Ở đâu có chuyện gì mà ồn ào thế?
Liên Liên khóc nức nở, ướt hết cả mặt, chạy lại nắm tay người đó, chỉ thẳng vào mặt Tuệ Anh.
- Anh hai! Em chẳng làm gì cả mà hai người họ lại nói em là phế liệu, em thật sự chỉ muốn chào hỏi chị Tuệ Anh. Không ngờ chị ấy lại làm vậy!
Tuệ Anh cười đểu khoanh tay, khí chất hiên ngang bước đến. Liên Liên núp phía sau anh hai của cô, như một bản năng, Tuệ Anh nắm lấy tay cô ấy
- Đừng Tuệ Anh! Để tôi! Niên Vũ nói
Tuệ Anh liền buông tay Liên Liên ra lùi xuống, những ánh mắt đều đổ dồn vào cô, họ đang xem kịch hay sẽ xảy ra thế nào, bỗng Niên Vũ nhìn thẳng mắt anh hai Liên Liên, đưa tay ra chào hỏi
- Chào anh! Tôi tên là Niên Vũ!
- Xin chào, tôi là Trịnh Lạc Kiên, anh hai của Liên Liên.
Lạc Kiên đưa tay ra để bắt tay Niên Vũ, đột nhiên Niên Vũ liền rút tay lại, nói một câu hững hờ:
- Nếu tôi không nhầm thì có phải anh đang ve vãn Tuệ Anh không? Vì từ nãy đến giờ tôi đã chú ý rất nhiều anh cứ liếc sang nơi không cần nhìn của cô ấy, anh thật là ra dáng một “tra nam” bởi vì theo tôi biết anh đã có vị hôn thê rồi mà? Đúng là “huynh tra nam, muội trà xanh”
- Mày! Mày!
Cả khán đài nhìn hai anh em Lạc Kiên-Liên Liên bằng ánh mắt khinh thường, những lời bàn tán xôn xao, những tiếng lét két của máy ảnh, đều tập trung vào họ, Lạc Kiên tức giận nhưng “bí đường”đột nhiên Liên Liên nắm lấy tay Tuệ Anh và ngã xuống!
- Tuệ Anh, tại sao chị lại đẩy em? Em chỉ muốn xin lỗi chị thôi mà, vậy mà…vậy mà…chị lại nói rằng em là con điếm, chị đâu cần nặng lời như vậy?
Những giọt nước mắt cá sấu lăn dài trên má Liên Liên, bây giờ mọi sự tập trung đều đổ dồn vào Tuệ Anh, sự bàn tán và những ý kiến trái chiều xảy ra, có người lên tiếng chỉ trích:
- Cô tưởng cô là con gái nhà họ Trương thì hay lắm sao? Cô chỉ là một đứa con nuôi!
- Liên Liên còn nhỏ chưa hiểu đạo lý, vậy mà cô ta lại ra tay, đúng là không có giáo dưỡng!
- Liên Liên nhỏ bé tội nghiệp!
Sự miệt thị, khinh thường, xua đuổi vào Tuệ Anh, Tuệ Anh chẳng nói gì, chỉ cúi mặt xuống, hai tay cô nắm chặt, ánh mắt rất đáng thương và tự ti hơn bao giờ hết:
- Các người im miệng hết đi, ai dám động đến đứa con gái nhà họ Trương và bạn bè của tôi?!
Niên Vũ bức xúc lên tiếng quát lớn khiến cả hội trường im lặng, bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, cậu cầm lấy micro và bước lên sảnh, tiếng “chét! Chét” của micro đang được khởi động
- Các người chỉ là một lũ hùa hợt, đừng có mà dạy cho cô ấy cách sống, lúc nãy là Trịnh Liên Liên tự ngã và diễn kịch, rõ ràng các người thấy điều đó mà vẫn ăn theo, đúng là một lũ hồ đồ, tôi xin tuyên bố nếu ai dám miệt thị Trương Tuệ Anh như vậy, tôi sẽ khiến cho kẻ đó mất hết tất cả!
Cả hậu trường bỗng im phăng phắt, không ai dám hó hé một lời, được bao trùm bởi không khí căng thẳng, e ngại, Tuệ Anh nhìn Niên Vũ không chớp mắt, Niên Vũ thở hồng hộc, cả hậu trường đều tránh né ánh mắt của Niên Vũ, họ dè chừng, lo sợ, e ngại, và “nhột”, bỗng có tiếng vỗ tay vang lên
- Hay lắm cậu trai trẻ!
Giọng nói đầy mãnh liệt và tân hoan của ông ấy, đã thu hút sự chú ý của cả hậu trường, có hai người, khoác tay nhau đi vào, một người tầm 50 tuổi tiến vào mặc bộ vest lịch lãm, trong rất dễ gần với khí chất hài hoà, vui vẻ, một người phụ nữ tầm 40 mặc bộ sườn xám, trong rất ôn nhu, dịu dàng, bỗng có hai hàng người mặc vest đen đứng cạnh:
- Xin kính chào Trương tổng, Trương phu nhân!
Cả hậu trường bỗng im phăng phắt và lo sợ, Trịnh Lạc Kiên và Trịnh Liên Liên lại rất dè chừng, lùi lại về sau
- Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã dám đứng lên vì Tuệ Anh, bây giờ cậu có thể giao lại cho tôi!
Ông ấy bước lên cầm micro, Niên Vũ bước sang, bằng ánh mắt viên đạn khác với phong thái dễ gần lúc nãy, làm mọi người lo sợ
- Ai dám động đến con gái của Trương Quân Nhân! Ngày mai tất cả công ty đều phải đóng cửa bao gồm cả người tổ chức bữa tiệc này! Hai đứa ngỗ nghịch của Trịnh gia cũng phải chịu phạt! Tất cả giải tán!
Cả hậu trường đều khiếp sợ khi nghe đến “Trương Quân Nhân”chạy về ồ ạt như kiến vỡ tổ, chỉ còn lại Tuệ Anh và Niên Vũ, lời nói của ông ấy quyền lực đến mức, chẳng còn có một bóng người nào còn ở lại!
Niên Vũ cũng khá e ngại và ngạc nhiên
- Thì ra đây là ba của Tuệ Anh, Trương Quân Nhân, sức ảnh hưởng của ông ấy khiếp thật!
- Cậu trai trẻ chúng ta lại gặp nhau rồi, cảm ơn cậu vì hôm nay!
- Bác là! Người cháu gặp tại tiệm hoa lúc đó!
- Thật mừng vì cháu còn nhớ!
Bỗng có người vỗ vai Niên Vũ:
- Cảm ơn cậy rất nhiều vì đã bảo vệ Tuệ Anh, cậu là bạn trai nó sao, lần đầu tôi thấy nó dẫn theo cậu! Đúng là đẹp trai thật nhỉ! Nửa đời sau của Tuệ Anh giao cho cậu rồi!
Bác ấy nói gì vậy nhỉ? Niên Vũ thầm nghĩ!
—————————15 phút sau—————————
- Cô khoẻ hơn chưa Tuệ Anh, sao tự nhiên lúc nãy hiền như cục bột vậy?
Tuệ Anh cầm tách trà gừng, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi nhâm nhi, cuối cùng, cô ấy nói:
- Mua cho tôi một bịch tàu hũ thối!
- Hể? Cô ăn tàu hũ thối sau? Niên Vũ bất giác hỏi, bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh:
- Cảm ơn cậu lúc đó đã nhường ly tàu hũ thối cho tớ!
Như một bản năng, cậu bất giác nói ra một câu:
- “Cô rất giống một người tôi quen!”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
17 chương
65 chương
10 chương
60 chương
11 chương
127 chương
68 chương