Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 71
- Alo, tôi là Kim Chí, tôi nghe đây.
Bên kia đầu máy là giọng của một người đàn ông, bằng một giọng trầm lặng, anh ấy tỏ vẻ hoang mang, lo lắng, nghiêm trọng, đó là Gia Hi.
- Kim Chí, sau khi nghe những lời tôi nói, anh sẽ làm gì? Chuyện này rất nghiêm trọng.
Kim Chí nhíu mày nói:
- Chuyện gì mà quan trọng thế? Ai đem xăng đốt nhà anh à?
- Chuyện này có liên quan đến vụ việc của Niên Vũ và bí mật của nhà họ Ngô mà chúng ta tìm hiểu, bây giờ tất cả đã có liên quan!
———————————Ở tập đoàn Hoàng Đô———————————
Anh ấy mặc bộ vest đen, mái tóc cũng đen nốt nhưng làn da lại trắng ngần, anh ấy phải nói rất lịch lãm nhưng không quá kêu ngạo, tựa như một chàng hoàng tử dịu dàng.
- Tôi đến rồi đây, Trương Tuệ Anh.
Tuệ Anh quay ghế sang, chống cằm lên bàn:
- Mời anh ngồi, Niên Vũ
Niên Vũ ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bắt chéo chân:
- Tôi sẽ làm việc gì đây?
Tuệ Anh cười nửa miệng, tiến lại gần Niên Vũ, dựa sát vào mặt cậu ấy, mũi gần chạm đến nhau!
- Anh chỉ cần như vậy là đủ, ở đây và cùng tôi nói chuyện.
Niên Vũ dùng sức đẩy cô ấy ra mà nói:
- Chuyện gì đây, cô tránh ra trước đi, có cần phải bạo dạng thế không?
Tuệ Anh nghe mà cười lớn:
- Anh dễ thương quá đấy, hôm nay không có A Nhĩ ở đây, có cần tôi giúp anh “hâm nóng” tí không?
Niên Vũ quay sang không nói gì, tay chạm mũi, ai mà biết lúc đó Niên Vũ như quả cà chua:))
- Ngày mai có một buổi tiệc, tôi muốn anh đến cùng tôi, làm tư cách là bạn trai tôi!
- Bạn trai cô?
Niên Vũ tỏ vẻ bất ngờ, lắc đầu vội từ chối:
- Không được, tôi đã có hôn thê rồi!
Tuệ Anh nhìn thẳng, chăm chăm vào mắt Niên Vũ:
- Tuỳ thôi, Trương Tuệ Anh này chưa bao giờ cần một người đàn ông mà tổn thương một cô gái!
- Cô nói như vậy có ý gì, đã có chuyện gì xảy ra sao?
Lúc này, như một hành động đã ăn vào trong máu, tôi muốn tiến tới cô ấy ôm cô ta vào! Tại sao vậy nhỉ? Tại sao tôi lại có một cảm giác đặc biệt với cô ta? Tại sao tôi lại muốn an ủi cô ấy? Cô ấy cứ như là một người mà tôi “đã đánh mất”, là người tôi đang tìm kiếm, một người sau trong trí óc và trái tim tôi, nhưng tôi không nhớ người ấy thế nào!
- Không cần anh quan tâm!
Tuệ Anh bước ra khỏi phòng để lại sấp tài liệu trên bàn, không quên căn dặn Niên Vũ làm cho xong.
- Cô ấy sao vậy nhỉ?
Tuệ ANh tiến tới một nhà vệ sinh.
Trời mưa xuống, những hạt mưa “lấp tấp” “lấp tấp” trong rất buồn rầu, còn ông trời thì đang gầm dữ dội, những hạt mưa tựa như “nước mắt” của cô ấy!
Thật thích nhỉ, trời mưa người khác sẽ không thấy mình đang khóc!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
17 chương
65 chương
10 chương
60 chương
11 chương
127 chương
68 chương