Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 12
- Nhã Giao, Niên Vũ(Đại Thịnh), Tiểu Hi,Gia Hi đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, những tiếng cười giòn trong căn phòng số 20
- Nè! Nhã Giao, tối nay tôi có tổ chức tiệc, cô đến luôn cho vui!
Tiểu Hi mời Nhã Giao như mời một người bạn thân. Cô mời Nhã Giao một cách thật lòng,..
- Tối nay? Tôi cũng rảnh buổi tối nay, nếu không phiền thì tôi cũng đến chung vui với mọi người!
Cảm ơn cô, Tiểu Hi!
Nhã Giao nở một nụ cười hiền hậu, nụ cười ấy khiến ai cũng muốn “rụng tim ra ngoài”!
- Nếu cô có thể đi thì tuyệt quá! Theo tôi nghĩ càng đông càng vui!
Này! Sao nãy giờ không ai chú ý đến anh hết vậy?
- Gia Hi anh hãy chuẩn bị đền tiền cái gối kìa!
Gia Hi nở một nụ cười “gượng gạo”, chỉ là hắn nghĩ “ em gái thật tốt với ta”. Lòng đầy thất vọng,...
- Đại Thịnh nè, tối nay cậu chuẩn bị dùm mình một vài thứ nhé!
- Umk! Được rồi, cậu nói đi!
Đại Thịnh vui vẻ nhận lời!
Ánh mắt của Nhã Giao nhìn chằm chằm Đại Thịnh, gương mặt rất đâm chiêu!
- Này, Nhã Giao ra đây nói chuyện với tôi một tí được không! Gia Hi tỏ lời yêu cầu!
- Được rồi,
Hai người cùng ra bước ra khỏi phòng,........
- Không biết bọn họ nói chuyện gì nữa ha Đại Thịnh? Cậu có biết chuyện gì không?
- “Làm sao mà mình biết được!
Lời nói nói ra rất dứt khoác nhưng đầu óc của cậu ta cứ suy nghĩ về việc nào đó, cậu ta nhíu mày lại, gương mặt nhăn nhó nhưng hoà vào một chút lo lắng! Hi vọng Nhã Giao không biết về chuyện đó!
Tại biệt thự Thân Gia!
- Anh hai! Anh về rồi à! Anh đã ở đâu suốt mấy ngày qua vậy?
- Cảnh Nam chuyện này không phải của em!
- Này! Anh em với nhau thì em chỉ hỏi thôi mà, làm gì căng thế anh hai!
Cảnh Vương bỏ ngoài tai những lời “đùa cợt” của Cảnh Nam, người anh nồng nặc mùi rượu, anh tiến thẳng lên phòng!
- Xẹt,....xẹt,....xẹt,....tiếng nước chảy mạnh trong phòng tắm!
- Mình phải tìm ra người con trai mà Mộc Mộc đã yêu!
Anh ta làm gì thế không biết!
- Nhưng mà vấn đề ở đây là,....sợi dây chuyền này, mình tìm thấy ở lễ hội Chương Vũ Đài nhưng ngay cổng ra vào cho khách VIP, cho nên nhất định đây chỉ có thể là của anh hai, nếu tìm được đầu mối của sợi dây này mình có thể thoát khỏi cái bóng “thằng dựa dẫm”!
Cảnh Nam nhíu mày, đưa sợi dây chuyền lên trước mắt, đó là một sợi dây được xỏ mặt con sò, xung quanh là những ngôi sao,.. được chiếu sáng bởi ánh đèn. Trong nó như là “bầu trời thu nhỏ”. Cảnh Nam cười mỉm:
- Bầu trời đang nằm trong tay mình. Nhưng nơi đây không có cô ấy!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
17 chương
65 chương
10 chương
60 chương
11 chương
127 chương
68 chương