Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 110 : Sự hỗn loạn
Giá Trị Của Thanh Xuân
Ba chấm
- Kim Chí hãy nhớ rõ điều này, con mãi là con trai của mẹ, suốt khoảng thời gian qua mẹ giấu con vì chuyện bức ảnh vì mẹ biết tính khí con vốn khắc cốt ghi tâm, ai đối tốt với con một phút, con đối tốt với họ cả đời, ai làm hại con dù chỉ một giây, cả đời này con cũng sẽ không quên, mẹ sợ khi mẹ nói ra, con lại làm chuyện bồng bột, con hứa với mẹ nhé Kim Chí, đừng làm ra chuyện gì nhé.
- Dạ mẹ, con hứa,…!
Không biết vì sao khi nói ra câu này, tôi lại thấy chạnh lòng, tôi cảm thấy mình đá làm một việc gì đó rất sai lầm, nhưng mà tôi không thể nào nhận ta được, nằm dưới đùi mẹ ấm áp làm sao, từ cái ngày còn ở Bằng gia, tôi có biết hơi mẹ bao giờ đâu, nhưng mà bây giờ đây là mẹ tôi, người cả đời này tôi vẫn sẽ yêu thương, tôi sẽ bảo vệ mẹ mình.
Mẹ thở dài và bắt đầu kể câu chuyện của mình
24 năm về trước
- Oa Oa Oa~~!!!
Tiếng khóc oa oa của đứa trẻ vang dội khắp phòng, kẻ hầu người hạ chạy tất bật nhốn nháo, nào người vỗ về, nào người thay tã, nào kẻ làm trò
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư hai người đừng khóc nữa nào, nào đừng khóc, đừng khóc,…
Bỗng phía sau có một tiếng chào lớn: “Phu nhân!” Từ cửa bước vào một người phụ nữ rất nho nhã và có khí chất, bà ấy dịu dàng tiến lại gần chỗ hai đứa trẻ, tay bên phải và ôm đứa lớn, tay bên trái bà ôm đứa nhỏ bế lên giường, bà nhẹ nhàng vỗ về chúng
- Thôi nào con gái, hai con gái yêu của mẹ, mẹ đây đừng khóc, ngoan nào!!!
Tiếng vỗ về ngọt ngào đã khiến tiếng khóc lặng xuống, hai đứa bé nhỏ con nằm lọt thỏm trong vòng tay mẹ mình,chúng cảm thấy yên tâm khi ngửi mùi quen thân thuộc ấy, chúng lặng lẽ nhắm mắt, ngủ một cách im lặng.
- Đi ra ngoài hết đi, ở đây có tôi lo rồi! Bà ấy ra lệnh bọn nữ hầu khe khẽ bước ra cửa phòng.
- Này, hai đứa nhỏ nín chưa? Một giọng nói của một người đàn ông phát ra, ông ấy rất điển trai với mái tóc vàng óng, lịch lãm và đầy khí chất
- Bọn nhỏ nín rồi, anh khẽ thôi, đừng động, bọn chúng thức nữa đấy
Ông ấy tiến lại gần, nhìn gương mặt của hai đứa trẻ mà nở một nụ cười, gương mặt của đứa trẻ như là một thiên sứ khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
- Tội cho em quá, sinh đôi chắc vất vả lắm nhỉ, nhưng được hai đứa con gái thế này cũng thật hạnh phúc, anh sẽ lo cho bọn chúng thật tốt, tiểu công chúa của ba!
- À mà, em nè, đứa nào là chị vậy? Đứa nào là em?
Bà mẹ cười khẽ bà không dám cười to vì sợ đứa con của mình thức giấc
- Đứa bên phải là chị Thi Văn đứa bên trái là em Thi Anh mà anh này em mới phát hiện ra một điều này, ở ngay dưới lưng Thi Văn có một vết bớt đấy, anh nhìn xem
Nói xong, bà ấy giật lưng đứa con gái bên phải lên cho ông ấy xem, ông ấy khe khẽ gật đầu nói
- Vậy là sau này chúng ta biết đường mà phân biệt rồi!
- Anh nói đừa hay thật đấy~~
Tiếng cười giòn giã bên trong căn phòng phát ra, thật ấm áp và hạnh phúc.
- Này, em để con ở đây đi, nó cũng ngủ rồi, từ sáng đến giờ em chưa ăn gì, chúng ta xuống ăn sáng, để anh kêu người giúp việc lo cho.
- Dạ vâng, vậy em đành đi vậy, chứ em cũng đói quá rồi.
Nói xong, bà ấy đặt hai đứa con bốn tháng tuổi của mình xuống nôi, hai đứa bé vẫn nằm im, lặng lẽ mơ trong giấc ngủ của mình, suốt một khoảng thời gian, chẳng ai hay chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết hai đứa bé thế nào trong căn phòng, đứa bé cũng chẳng biết gì cả, cứ mãi say sưa, cho tới khi
*A, phu nhân, ông chủ, đại tiểu thư và nhị tiểu thư mất tích rồi không còn nằm trong nôi nữa, họ bị bắt cóc rồi,…!!!*
Tiếng hét thu hút sự chú ý của nhiều người, phu nhân xông vào bà ấy như ngất lịm khi nhìn thấy cái nôi trống trơn, hai hàng nước mắt rơi xuống, tim bà đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực
- Anh ơi, tìm con đi anh ơi, tìm con cho em, trả con lại cho em,…! Anh ơi, nếu như không có con, nếu như…không có nó, em sống không nổi anh ơi…!
- Mau lên, mau lên tìm đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhanh lên!
Tiếng sợ hãi, tiếng khóc, tiếng lo lắng, tiếng tức giận hoà làm một, bọn họ tìm một ngày, một tháng, một năm nhưng vẫn không tìm được tung tích của hai đứa trẻ, đến bây giờ, tại thời điểm 24 năm sau vẫn không tìm được!
- Kim Chí, con nghe rồi đó nếu như con của mẹ còn ở đây, chắc bây giờ chúng đã trạc tuổi con rồi, mẹ chỉ có bức ảnh này là của chúng, đến bây giờ mẹ vẫn chưa tìm ra
Kim Chí mặt mày xanh xao, ngồi dậy nhìn mẹ mình
- Mẹ ơi, con gái của mẹ bị bắt cóc tóc vàng, và sinh đôi sao?
- Đúng vậy, nó tóc vàng, và năm đó mẹ sinh đôi hai người con gái, con sao vậy Kim Chí?
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ biết ai là kẻ đã bắt cóc không?
- Mẹ không biết, thứ duy nhất mẹ biết chính là mẹ có để lại sợi dây chuyền ngọc trai đấy, xung quanh nó có mấy ngôi sao trong rất đẹp, mẹ đã đeo nó cho hai đứa con của mình, chắc bây giờ nó cũng đã cũ rồi.
- Mẹ ơi, con ra ngoài một lát nhé! Nói xong cậu chạy nhanh ra ngoài cửa, người mẹ vẫn bàng hoàng nhìn theo và thở dài
Bây giờ trong lòng tôi đang rất hỗn loạn, rốt cuộc tôi đang làm cái gì đây này, chuyện này không thể nào là trùng hợp, hai đứa con của Tô gia là song sinh, Hà Tiểu HI và Trương Tuệ Anh y như nhau, sợi dây chuyền,…rốt cuộc tôi đang làm cái quái gì vậy nè!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
17 chương
65 chương
10 chương
60 chương
11 chương
127 chương
68 chương