Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 109 : Thật ngốc,…!
- Cô nói cái gì? Tuệ Anh liên quan gì đến chuyện này? Tôi bàng hoàng hỏi cô ta, trông cô ta có vẻ rất ung dung và thẫn thờ.
- Chủ mưu cuộc bắt cóc Hà Tiểu Hi chính là tôi, là cô ta Trương Tuệ ANh! Cô ta có hiềm khích với Dao Dao và chỉ đem tôi ra làm mồi nhử, nhưng rồi cô ta thủ tiêu tôi luôn đấy, anh không tin à? Niên Vũ hãy nghe mọi chuyện tôi nói đây…
- Câm miệng ngay cho tôi! Tôi gắt gỏng lên hẳn, tôi không muốn cho một kẻ lạ mặt vu oan và nói không căn cứ như vậy, thật đáng ghét, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy cực kì tức giận.
- Nếu như cô còn dám bày trò gì ra nữa, tôi sẽ khiến cô không còn đường lui, một kẻ lạ mặt đi ra và bảo mình là Hà Tiểu Hi và còn vu oan cho Tuệ ANh, khuôn mặt cô có thể giống cô ấy, nhưng mà không bao giờ cô là Trương Tuệ ANh!
Nói xong tôi ngậm ngùi bỏ đi trong sự tức giận, tôi không hiểu vì sao tôi lại đi, có thể tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, nhưng không hiểu sao khi phát ra những lời nói ấy, tôi lại ngượng miệng, cảm thấy không đúng lắm, hiện tại tộ không biết chính bản thân mình đang bảo vệ cho ai nữa, lạ thật!
Đại Thịnh! Em cũng biết chắc chuyện này sẽ xảy ra, lạ thật rõ ràng em đã chuẩn bị tâm trí từ trước, em cứ ngỡ anh đã nhớ ra thân phận thật của chình mình rồi chứ? Nhưng em không ngờ rằng anh nhớ hết tất cả mọi người, nhưng lại quên mất em.
Anh có biết không? Chuyện em nói đều là sự thật đấy Đại Thịnh à, em chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra em! Nhưng em không dám chắc rằng tình cảm của anh đối với em có còn giống lúc nhỏ không nữa!
Câu chuyện tình giữa Đại Thịnh và Tiểu Hi là một chuyện tình buồn!
“Em mất 15 năm để chờ đợi anh, mất 1 năm để tìm kiếm anh, mất cả ngày để được gặp anh, mất cả đời để yêu anh, ấy vậy mà anh chỉ mất 10 giây để gọi điện cho em, mất 3 giây để gọi tên em, và chỉ mất có 1 phút để rời bỏ em,…vậy mà em lại yêu anh sâu đậm cả một đời người!”
Đại Thịnh à, em thật ngốc, đúng không?
Trong căn phòng trống, cô ấy lặng lẽ khóc, tiếng khóc thút thít, rất nhỏ rất nhỏ, ngoài trời đang đổ một cơn mưa, tựa như nước mắt của cô ấy vậy, ấy thế mà, bên cạnh cô ấy chỉ có nỗi đau, bóng tối và sự cô độc ở bên.
———————————Tại nơi nào đó———————————
- Mẹ à? Chuyện này là sao vậy? Tô gia lên nắm quyền có nghĩa là gì vậy? Kim Chí hằng hộc bước vào nhà (Như đã giới thiệu Kim Chí họ Tô).
- Kim Chí, con về rồi sao?
- Mẹ lại nhìn bức ảnh đó rồi sao? Mấy chục năm nay mẹ nuôi cái hi vọng ấy à? Mẹ à, con sẽ tìm ra họ, mẹ đừng lo lắng nữa.
Ngồi trên bộ ghố sofa, bà ấy trạc tuổi 40, tay nâng niu một bức hình như báu vật của bà, Kim Chí ngồi xuống bên chân mẹ, tự đầu vào đùi mẹ như một đứa con bé bỏng, bà ấy xoa nhẹ đầu của Kim Chí, phong thái dịu dàng bảo:
- Kim Chí, con là đứa con trai mẹ yêu thương nhất, nhớ lần đó khi mẹ nhặt con về nuôi, con bị những vết bỏng rát khắp người, mẹ đã rất tức giận khi biết người của Bằng gia hành hạ con như vậy, dù gì con cũng là con ruột của họ, nhưng đôi mắt con lại loé sáng và nở một nụ cười với mẹ, từ đó mẹ đã đem con về nuôi, dù gì mẹ cũng không có con mà, con là bảo bối duy nhất của mẹ, con à!
- Con biết mà mẹ, đã lâu rồi con không về thăm nhà, vừa về là đã thấy mẹ ôm tấm hình đóm con cũng thất xót cho mẹ,…con hứa sẽ tìm ra hai người con thất lạc của mẹ, mẹ có thể kể cho con nghe chi tiết không? Lúc nào, mẹ cũng trốn tránh con về vấn đề này hết! Kim Chí nói.
Người mẹ nhìn Kim Chí bằng ánh mắt dịu dàng nhưng cũng chất chứa đầy tâm sự, bà thở dài và nói: “Xin lỗi con, mẹ đã giấu con quá lâu về tấm hình này, nhưng hôm nay mẹ phải nói cho con nghe rồi.”
Tôi thắc mắc nghĩ tại sao hôm nay mẹ lại nói cho tôi biết, thứ tôi muốn biết là chuyện của Trịnh gia và Tô gia, chứ không phải là người trong bức ảnh, nếu như mẹ muốn kể thì cũng được, dù gì tôi cũng là con của bà ấy chứ không phải con trai Bằng gia!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
17 chương
65 chương
10 chương
60 chương
11 chương
127 chương
68 chương