Đúng như Mimi dự đoán, Oliver phớt lờ yêu cầu gặp mặt của cô, vậy nên cô phải đi tìm cậu ta vào chiều hôm sau. Cậu vẫn là học sinh ở Duchesne nên chuyện đó cũng không đến nỗi khó khăn. Cô tìm thấy cậu đang đứng trước tủ đồ của mình để cất chiếc kèn sau giờ thực hành. Duchesne chẳng có gì liên quan tới một ban nhạc diễu hành cả, nhưng nó vẫn có đội kèn học sinh để chơi tại trung tâm Kennedy mỗi năm. - Tôi không biết là cậu cũng chơi kèn đấy - Mimi mở đầu. - Cô cũng không biết nhiều về tôi mà - Oliver cằn nhằn - Cô muốn gì, cô Force? Lại cần đập cái đèn nữa à? Mimi khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn. - Sao chiều qua cậu không đến văn phòng tôi như thư ký của tôi yêu cầu? Cậu nhún vai rồi nhặt chiếc túi đi học lên. - Tôi đoán chắc cô vẫn muốn điều hôm trước và câu trả lời vẫn là không. Sự thiếu tôn trọng của cậu ta khiến cô thấy khó chịu. Mặc dù cô thừa biết là nếu gây thù địch với cậu ta thì sẽ chẳng giúp ích gì cho mình nhưng cô không thể kìm được. - Tại sao cậu vẫn còn giữ ảnh của cô ta trong tủ đồ chứ? Điều đó thật đáng thương, cậu biết chứ? Cô ta chẳng có vẻ gì quan tâm tới cậu cả. Không quan tâm tới cậu chút nào nữa. Nếu cô ta từng quan tâm tới cậu. Oliver thở dài sườn sượt. Cậu ngước mắt nhìn trời. - Đừng nói nữa. - Như tôi đã nói với cậu hôm qua thì cậu nên biết rõ hơn về việc một ma cà rồng thực sự quan tâm tới người thân cận của mình như thế nào. Ý tôi là tất nhiên những hành động của mẹ cô ta có cho thấy một việc hoàn toàn ngược lại thì theo như lịch sử của Hội Kín, chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, hãy tin tôi. . . - Im đi cô Force. Cô chẳng biết gì về việc mình đang nói đâu. Mà này, đó có phải lý do cô ở đây không? Để châm chọc tôi về chuyện Schuyler sao? Cô không còn việc gì khác để làm à? Ví như cứu thế giới thoát khỏi những ma cà rồng Máu Bạc điên rồ ấy? Cậu nói rồi đóng cửa tủ, đi dọc theo hành lang còn Mimi thì phải chạy theo cho kịp. Hai người họ khiến các học sinh khác tò mò nhìn theo. Mọi người đều biết bọn họ không thể chịu đựng được nhau. Mimi chặn đường cậu rồi khẽ thì thầm để tránh người khác nghe trộm. - Nghe này, chắc cậu cũng đã nghe nói về chuyện Hội Âm Mưu đã họp bàn ngày hôm qua. - À, vâng. Tôi đã xem đoạn quảng cáo phim trên mạng. Giống mấy trò của Josephine Mara đấy nhỉ. Lại thêm những bộ phim hút máu - cậu vừa nói vừa trích dẫn cho ý kiến của mình. - Đó là thứ chúng ta muốn người khác nghĩ. Nhưng đoạn băng ấy là thật. Oliver dừng lại nhìn cô chăm chăm. - Chờ đã. Cô có ý gì khi bảo nó là thật? Như là. . . - Như là việc Hội Kín đã để hệ thống an ninh thực sự của mình bị chọc thủng lần đầu tiên trong suốt một trăm năm. Trong đoạn băng là Victoria Taylor. Nó đã được ghi tại căn hộ của Jamie Kip. Anh ta đã tụ tập một nhóm người để mừng sinhbnhật lần thứ mười tám của mình. Cô gái đã mất tích từ đêm diễn ra bữa tiệc. Chúng ta có năm ngày để tìm ra cô gái, trước khi chúng thiêu sống cô ấy. - Nhưng cô cần tôi làm gì chứ? Chẳng phải chuyện này là của các Thợ Săn sao? - Bất cứ kẻ nào làm chuyện này cũng sẽ biết cách hành động của chúng ta. Vậy nên chúng ta phải làm điều gì đó khác đi. Chúng tôi cần cậu nói chuyện với những Huyết Linh khác. . . tìm ra kẻ nào có vẻ lo sợ, kẻ đã ở bữa tiệc, kẻ có vẻ thù hằn, chống đối chúng ta. Oliver lắc đầu, hơi nhướn lông mày. - Nhưng sao tôi phải giúp cô? - Cậu là người chép tư liệu trong Kho Lưu Trữ. Cậu làm việc cho tôi. - Không hẳn - Cậu nói rồi đi quanh Mimi quan sát. Lúc này New York đang độ tháng mười một, không khí lạnh tê người. Oliver co ro trong chiếc áo len mỏng - Tôi làm việc trong kho Lưu Trữ và kho này nằm dưới quyền của Renfield. Cô sẽ cần giấy chuyển của ông ấy để tôi có thể qua làm cho bên văn phòng của Regent. Tôi đảm bảo với cô là cô sẽ mất chừng ba tháng để nhận được tờ giấy đó. Renfield là người rất nghiêm khắc trong các chính sách và quy trình làm việc. Ông ấy không thích ma cà rồng hối thúc mình làm việc này việc kia đâu. Mimi nghiến răng. Oliver nói đúng. Lão khọm già ấy sẽ không chịu chuyển cậu ta sang làm cho cô đâu. Lão sẽ cố gây khó khăn cho cô. - Được rồi. Cậu nên giúp tôi vì có người đang gặp chuyện mà cậu lại là một chàng trai tốt, chắc cậu sẽ không để một ma cà rồng phải chết chứ? - Ma cà rồng không chết - Oliver vặc lại - Họ chỉ chuyển sang vòng đời khác và lại tiếp tục hút máu thôi. Hoặc là cô đang cố chơi chữ với tôi, hoặc là cô chẳng biết gì về lịch sử giống nòi cô cả. - Dù cho có là bất cứ ai thì đây cũng là Lửa Đen, nó sẽ thiêu cháy máu - Mimi nhấn mạnh - Điều ấy không có ý nghĩa gì với cậu sao? - Sao tôi lại phải quan tâm đến điều đó chứ? - Oliver cắn cảu - Đó không phải chuyện của tôi. Tôi xin lỗi, nhưng câu trả lời là không. Hãy cứ gửi yêu cầu chuyển nhượng tới Renfield. Tôi sẽ gặp cô trong vòng ba tháng nữa. Mimi thấy hơi giật mình một chút. Rõ ràng là Kho Lưu Trữ đã đánh giá quá cao lòng trung thành của cậu ta đối với Hội Kín. Cô không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại chống đối gay gắt như thế. Liệu đó chỉ đơn giản là sự khó chịu của một người không thích cô dành cho cô hay còn là sự oán giận vẫn dai dẳng do Schuyler để lại? Dù có là gì thì Mimi cũng nhận ra mình không hề quan tâm chút nào. Cậu ta chỉ là một kẻ cứng đầu vô dụng. Đây không phải là chuyện của riêng hai người, cũng không phải chuyện thù hận cá nhân mà là chuyện một đời sống bất tử đang bị đe dọa. - Chúa ạ, Perry! Cậu có hiểu cậu đang nói cái gì không hả? - Mimi quát lên. Sự tức giận của cô làm vài người trong sân trường nhìn họ. Mimi cũng quay nhìn lại đầy thách thức. Cô muốn giậm chân thật mạnh, nhưng cố kím nén tâm trạng của mình. Cô đủ sức mạnh để lãnh đạo cả một đội quân thiên thần ra chiến trận mà lại không thể khiến một tên Máu Đỏ ngu ngốc hiểu những việc của mình sao? Cô quyết định thứ một chiêu khác hoàn toàn với cách làm bình thường của cô. - Nghe này. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi biết. . . rằng cũng giống như tôi, cậu đang bị tổn thương - Đấy, cậu cũng thừa nhận chuyện đó rồi đấy. Oliver vẫn tiếp tục giận dỗi nhưng Mimi nhấn thêm. - Tôi chỉ nghĩ rằng, ưm, rằng có lẽ làm việc này sẽ giúp nỗi đau vơi bớt phần nào. Nó làm cho ta có việc khác để suy nghĩ - Cô vuốt tóc vẻ bực tức - Nó đang giúp tôi, vậy nên nó sẽ giúp cậu. Dù chỉ một chút. Oliver mân mê vạt áo khoác, thở dài. - Rồi, nó sẽ giúp ích nếu cô nhờ vả ngay lập tức chứ không chỉ ra lệnh như cô vẫn làm. - Ý cậu là sao? - Mimi vừa nheo mắt vừa hỏi. - Ý tôi là, cô có thể nhờ một cách lịch sự, nhã nhặn. Cô biết đấy, thay vì đe dọa và ép buộc người khác giống như kẻ độc tài của Thế giới Thứ Ba, tất cả những điều cô cần làm là một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, mấy đồ trang trí cầu vai và những phi công - Cậu nói rồi phẩy tay ngang qua người cô - Cô cứ như kiểu một tên da đỏ tóc vàng hoe vậy. - Ai cơ? Mà thôi, chả để ý nữa. Ý cậu là tôi phải nói giống như kiểu Xin cậu đấy Oliver, cậu giúp tôi tìm kẻ phản bội được không? chứ gì? - Chính xác. Giờ đến lượt Mimi đảo tròn mắt. - Rất tốt. Xin cậu đấy Oliver, cậu giúp tôi tìm kẻ phản bội được không? - Cô nói mà cảm giác như một đứa trẻ lên ba bị bố mẹ mắng vì cách cư xử của mình vậy. Oliver mỉm cười. - Đâu có khó, đúng không Mimi? Không cần trả lời đâu. Tôi biết là nó khó mà. Nhưng tất nhiên là tôi rất vui lòng giúp rồi vì cô đã nhờ. Tôi còn phải làm gì nữa nào?