Vị khách đã quay trở lại. Ông ta nghe khác thường, quát tháo ra những lệnh mà cô không hiểu. Bliss chuếnh choáng. Con quỷ đã đánh gục cô khi cô cố gắng giúp Schuyler, bây giờ đầu cô vẫn đang đau nhói. DẬY MAU, NHÓC! ĐI ĐI! ĐÂY LÀ CƠ HỘI CỦA NGƯƠI ĐẤY! Cái gì... ông ta muốn gì vậy chứ? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô nhìn xungn quanh. Ở giữa lối đi, Schuyler đang ôm Jack trong tay, giống như một Đức Mẹ. Cô đi loạng choạng về phía trước, vẫn giữ chặt bó hoa của mình. Schuyler đang làm gì với Jack Force vậy? Jack định kết hôn mà. Nhưng không, Schuyler chẳng bao giờ theo luật lệ cả. Luật của các ma cà rồng chẳng bao giờ được áp dụng với cô ấy. Vị khách đã nói cô ấy ra sao nhỉ? Ích kỷ. Tầm thường. Không xứng làm bạn. Bliss cảm thấy mất phương hướng và cô đơn. Có thể Vị khách đã đúng. Có thể ông ta là người duy nhất cô có thể tin tưởng thật sự. Mẹ cô thậm chí đã chẳng buồn đợi cô để gặp cô, để trò chuyện với đứa con gái đang cần bà biết bao. Với Dylan cũng thế, có thể cậu ấy cũng là một sai lầm - cậu ấy có thật là biến mất không? Cậu ấy có thực sự bị giam giữ không? Cậu ấy đã có thể trốn thoát trước khi... bây giờ điều gì đang ngăn cậu ấy lại? Chẳng điều gì có thể ngăn cô lại. Có lẽ Vị khách đã đúng. Cô không thể nghĩ được điều gì, cô không thể nhìn nhận một cách thẳng thắn. Tất cả những gì cô biết là cô đã quá mệt mỏi với việc phải nghe giọng nói trong đầu mình. Cô đã quá mệt mỏi với việc đấu tranh. Làm đi! LÀM ĐI! GIẾT CHẾT CÔ TA! Cực kỳ, cực kỳ mệt mỏi với việc chống cự và làm việc tốt... Và có lẽ nếu cô làm điều mà ông ta muốn, ông ta sẽ ngừng tra tấn cô. Có lẽ nếu cô làm điều mà ông ta muốn, cuối cùng cô sẽ được yên... Bliss bước tới chỗ Schuyler đang ngồi và lấy ra một mảnh thuỷ tinh vỡ từ bó hoa của mình.