Mỗi ngày kể từ sáng hôm đó trên đỉnh núi ở giữa Corcovado, ngọn núi gù lưng. Bliss đã hỏi mình ba câu hỏi quan trọng.
Mình là ai? Mình ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với mình?
Cô bắt đầu thực tập vào 1 ngày cách đây không lâu khi cô bị đánh thức và thấy mình không thể nhớ tại sao mình lại rất buồn. Sau đó, vào ngày hôm sau, cô không thể nhớ có hay không cô là một đứa con duy nhất. Nhưng những gì thực sự làm cô sợ hãi là ngày cô nhìn vào gương và nghĩ rằng mình đã nhìn thấy nhìn thấy một người lạ. Cô không có manh mối cô gái với mái tóc đỏ này là ai.
Và đó là khi cô có ý tưởng hỏi mình ba câu hỏi mỗi buổi sáng.
Nếu cô không dành thời gian để nhớ cô đã từng là ai, thì Người Khách sẽ hoàn toàn tiếp quản. Và Bliss Llewellyn thực sự, cô gái đã một lần thất bại trong bài kiểm tra lái xe của cô với chiếc Cadillac cũ thập niên 1950 có thể bỏ mui, sẽ không còn nữa. Thậm chí bộ nhớ nửa mờ nhạt này vẫn nấn ná ở một góc nhỏ trong bộ não của cô.
Vậy là. Họ ở Hamptons. Đó là buổi sáng. Cô thức dậy cho bữa sáng, người đầy tớ đã gọi cho cô. Không. không phải đầy tớ của cô, cha cô. Đầy tớ là từ mà Người Khách dành cho cha cô, chứ không phải cô. Đôi khi điều đó xảy ra. Đôi khi, cô thấy cô có thể nghe Người Khách rất rõ ràng. Nhưng sau đó cánh cửa sẽ đóng sầm lại, và cô sẽ ở phía bên kia, trong bóng tối một lần nữa. Người Khách đã xâm nhập vào quá khứ, vào toàn bộ cuộc sống của cô, nhưng cô không có quyền xâm nhập vào của ông ta. Những cuộc trò chuyện của ông ta với Forsyth là ở đằng sau một cánh cửa khép kín, những suy nghĩ của ông ta được ẩn đi trong bóng tối.
Một phần trong cô an tâm rằng Người Khách không còn nói chuyện với cô nữa. Cô lờ mờ nhớ rằng đã có những cuộc trò chuyện nhỏ giữa họ, nhưng những việc đó đã ngừng rồi. Bây giờ chỉ có sự im lặng. Cô hiểu đó là vì ông ta đã không cần phải giao tiếp với cô để nắm quyền kiểm soát nữa. Ông ta đã sử dụng trong thời gian ngất đi của cô, nhưng bây giờ ông đã không cần chúng để làm những gì ông khiến ông hài lòng. Ông là chỗ ngồi của lái xe.
Tuy nhiên, cô không chính xác bị bỏ rơi trên lề đường. Cô đã trả lời câu hỏi đầu tiên thành công, phải không?
Cô là Bliss Llewellyn. Là con gái của Thượng nghị sĩ Forsyth Llewellyn và con gái riêng của cố BobiAnne Shepherd. Cô đã lớn lên ở Houston cho đến khi gia đình cô chuyển tới Manhattan ngay sau sinh nhật thứ mười lăm của cô. Cô là một sinh viên tại Trường Duchesne nằm trên đường E. 96, và sở thích ưa thích của cô, không theo thứ tự đặc biệt : cổ vũ, mua sắm, và trở thành người mẫu. Ôi chúa ơi, mình là 1 cô gái rỗng tuếch, Bliss nghĩ. Cô phải có nhiều hơn nữa.
Bắt đầu lại. Được rồi. Tên của cô là Bliss Llewellyn, và cô đã lớn lên ở 1 ngôi nhà to lớn, tuyệt đẹp ở gần dòng sông Oaks của Houston, nhưng 1 phần yêu thích Texas của cô là trang trại Pop-Pop, nơi cô sẽ cưỡi ngựa trên thảo nguyên tươi tốt được phủ lên bằng hoa dại. Môn học yêu thích của cô là Nghệ Thuật Nhân Văn, và một ngày kia, cô đã hy vọng sở hữu phòng trưng bày nghệ thuật của riêng mình hoặc, trừ ra, trở thành một người phụ trách tại Met.
Cô là Bliss Llewellyn, và bây giờ cô ở Hamptons. 1 bãi biển địa phương cao cấp cách đây 2 h từ Manhattan (tùy thuộc vào giao thông), nơi mà mọi người từ thành phố đến để thoát ly thực tế, chỉ tìm thấy chính họ chỉ là chấm nhỏ giữa mọi thứ. Tháng Tám ở Hamptons điên cuồng như tháng Chín tại New York. Quay lại khi cô ấy vẫn chỉ là Bliss và không phải là cái vỏ cho tội ác (hoặc VFE, như cô đã suy nghĩ về tình hình của mình khi cô muốn cười thay vì khóc) mẹ kế của cô đã kéo họ đến đây vì có việc cần làm.
BobiAnne đã ra vẻ về chuyện phải làm quan trọng và đã biên soạn một danh sách rất lớn của những việc nên làm và không nên làm, bạn sẽ nghĩ rằng bà đã từng là biên tập viên tạp chí trong cuộc sống trước đây. Điều đáng buồn về Bobi Anne rằng bà lúc nào cũng luôn cố gắng để trở thành người hợp thời trang và luôn kết thúc hoàn toàn trái ngược. Hình ảnh từ mùa hè thực cuối cùng của Bliss ở Hamptons bắt đầu tràn ngập não cô. Cô là một cô gái thể thao, và đã trải qua khóa cưỡi ngựa ba tháng, đua thuyền, chơi quần vợt, học lướt sóng. Cô lại bị gãy cổ tay phải lần nữa trong năm đó. Ba lần đầu tiên bởi vì các môn thể thao; trượt tuyết, chèo thuyền và quần vợt. Lần này cô bị gãy vì một lý do phong cách Hamptons ngu ngốc. Cô đã vấp ngã trên nền Louboutin mới và đáp xuống bằng cổ tay cô.
Bây giờ, cô đã trả lời câu hỏi đầu tiên và thứ hai 1 cách chi tiết, cô không có sự lựa chọn nhưng để chuyển sang câu thứ ba. Và câu hỏi thứ 3 luôn là câu hỏi khó khăn nhất để trả lời. Điều gì đã xảy ra với mình?
Những điều tồi tệ. Những chuyện khủng khiếp. Bliss cảm thấy bản thân mình trở nên lạnh. Thật buồn cười khi cô vẫn cảm thấy như vậy, bộ nhớ ma sống và nhận thức đầy đủ thông qua các giác quan của mình nấn ná như thế nào. Cô có thể cảm thấy tứ chi không có thực của cô, và khi cô ngủ, cô mơ thấy mình vẫn sống một cuộc sống bình thường : ăn sô-cô-la, dắt chó đi dạo, lắng nghe âm thanh của mưa khi nó đập liên hồi trên mái nhà, cảm thấy sự mềm mại của áo gối bằng vải bông áp trên má cô.
Nhưng cô không thể dừng lại ở đó. Ngay bây giờ, có điều cô không muốn nhớ, nhưng cô buộc mình phải cố gắng.
Cô nhớ lại căn hộ của họ trong thành phố, cách người gác cổng đeo găng tay trắng gọi cô là Quý Cô và luôn bảo đảm rằng các gói đồ của cô được gửi lên một cách nhanh chóng. Cô nhớ bạn bè ở trường : Mimi Force, người đã dẫn dắt cô dưới đôi cánh của cô ta và đã cười nhạo chiếc túi xách da màu trắng của cô. Mimi là kẻ trịch thượng và đáng sợ cùng một lúc. Nhưng cô có những người bạn khác, phải không? Có, tất nhiên là cô có. Có Schuyler Van Alen, người đã trở thành người bạn thân nhất của cô, một cô gái ngọt ngào, người không biết mình mạnh mẽ nhường nào, hoặc đẹp như thế nào, và Oliver Hazard Perry, chàng trai con người với sự ko6n ngoan châm biếm hài hước và tủ quần áo hoàn hảo.
Cô nhớ lại cái đêm ở câu lạc bộ, điếu thuốc lá được chia sẻ trong một con hẻm, và một chàng trai. Cô đã gặp một chàng trai. Chàng trai tóc đen, nằm rũ rượi trong vòng tay cô. Dylan Ward. Cô cảm thấy tê liệt. Dylan đã chết. Bây h cô đã nhớ tất cả mọi chuyện. Những chuyện đã xảy ra ở Rio? Tất cả mọi thứ. Vụ giết người. Lawrence. Chạy xuống đồi, tránh xa khỏi Sky và Oliver vì cô không muốn họ nhìn thấy gương mặt của cô, nhìn thấy cô thực sự là ai.
Con cháu của Máu Bạc.
Với Forsyth, cô đã quay trở lại New York để dự đám tang của BobiAnne. Một đài tưởng niệm, thực sự, bởi vì như những thành viên quá cố yêu quý của Hội đồng, không có gì để chôn cả. Có không có gì còn lại của BobiAnne, thậm chí không cả 1 mớ tóc cháy sém trên mái tóc high-light của bà. 1 ảnh phóng to vẻ đẹp quyến rũ được chụp trên giá vẽ chiếm 1 chỗ của quan tài ở phía trước bàn thờ. Bức ảnh đã thể hiện người mẹ kế tại thời điểm tốt nhất, khi bà được chụp mặt nghiêng trong một cuốn tạp chí xã hội.
Tang lễ kết thúc. Toàn bộ cộng đồng Máu Xanh đi theo, để biểu hiện sự ủng hộ đối với những người đã chống lại Máu Bạc. Mimi đã ở đó với người anh trai sinh đôi của cô ta, Jack. Họ đã đưa ra những lời an ủi và khuyên giải.
Nếu họ biết.
Tại tang lễ Bliss vẫn còn nhận thức được những gì đang ở xung quanh cô. Cô đã nghe Forsyth nói với cô (nhưng không phải cô, thậm chí ông đã nói chuyện với Người Khách sau đó, bây h thì cô đã hiểu) không phải lo lắng, Jordan đã không còn là vấn đề.
Lo lắng về điều gì? Có chuyện gì? À, đúng rồi. Cô gần như quên mất. Cô em gái của cô. Jordan đã biết rằng Bliss mang Người Khách bên trong cô. Jordan đã cố gắng giết cô.
Cuộc thực tập đã hết. Cô biết cô là ai, cô ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra với cô. Cô là Bliss Llewellyn, cô ở Hamptons, và cô đang mang linh hồn của Lucifer bên trong cơ thể của cô.
Đó là câu chuyện của cô.
Ngày hôm sau, cô sẽ phải nhớ lại tất cả.
Cuộc điều tra
Kẻ giết Lawrence. Kẻ giết ông cô. Được rồi, vì thế người thẩm tra không đi ra và nói, không, không có gì thô lỗ như vậy. Nhưng ông ta đã ám chỉ như vậy. Nghi ngờ về câu chuyện của cô rằng ông cũng có thể có thương hiệu từ trên trán cô.
Cô đã không nhìn thấy nó đến. Cô vẫn còn bị sốc về cái chết của Lawrence quá bạo lực, quên việc phải bảo vệ mình trước Ủy ban sau đó. Cô phải nói với họ những gì đã xảy ra tường tận như cô có thể, thậm chí không bao giờ xem xét khả năng rằng họ có thể không tin cô.
- Cô Van Alen, cho phép tôi lặp lại lời khai của cô. Theo ký ức ức của cô về những sự kiện tại Corcovado, một chàng trai đã bị biến đổi thành hình ảnh của chính Lucifer. Ông cô đã ra lệnh cô giết anh ta, nhưng cô bị trượt.
Lawrence sau đó đã tấn công và giáng 1 đòn, giết chết nhầm kẻ vô tội, và đã mở khóa nhà tù của Leviathan, để cho con quỷ tự do. Con quỷ sau đó ám sát ông. Tất cả điều này vẫn chính xác cho đến nay?
- Đúng vậy - cô lặng lẽ nói.
Người thẩm tra tham khảo ghi chép của ông ta trong chốc lát. Schuyler đã gặp ông một lần trước đây, khi ông cô tổ chức sự kiện với 1 vài thành viên của hội đồng tại nhà. Tên của ông ta là Josiah Archibald, và ông ta đã nghỉ hưu cách đây nhiều năm. Cháu gái của ông ta là bạn học cùng lớp tại trường Duchesne của cô. Nhưng nếu ông cảm thấy cảm thông với hoàn cảnh của cô, ông che giấu rất tốt.
- Anh ta ở ngay trước mặt cô, phải không? Chàng trai đó? - Người thẩm tra ngước lên hỏi.
- Đúng vậy.
- Và cô nói cô đang giữ thanh kiếm của mẹ cô?
- Đúng vậy.
Ông khịt mũi, hướng về phía nhóm trưởng lão, những người sau đó cúi người về phía trước hoặc cựa quậy trên ghế của họ. Hoạt động duy nhất của thành viên còn sống sót trong Hội đồng là Forsyth Llewellyn, đang ngồi phía sau, đầu của ông bị băng kín và mắt trái của ông bị sưng tấy. Những người khác là thành viên danh dự như Người thẩm tra. Họ ngồi tụm lại trong hình bán nguyệt, nhìn giống như một nhóm người lùn teo quắt. Có vài người bên trái họ : Abe Tompkins già được tìm về từ ngôi nhà mùa hè của ông ở hòn đảo Block; Minerva Morgan, một trong những người bạn già cả nhất của Cordelia và cựu chủ tịch của Xã Hội Làm Vườn New York, mặc 1 bộ đồ được đan bằng vải sợi; Ambrose Barlow, người trông giống như ông đã ngủ say.
- Thanh kiếm của Gabrielle đã bị mất tích trong rất, rất nhiều năm - Người thẩm tra nói.
- Và cô nói rằng mẹ của cô đã xuất hiện, bùm! Trong không khí, và đưa cho cô. Chỉ như thế. Và sau đó biến mất. Và quay trở lại giường của bà ấy tại bệnh viện, có lẽ vậy. - Giọng nói của ông đẫm sự mỉa mai.
Schuyler dịch chuyển không thoải mái tại chỗ ngồi của mình. Nó có vẻ tuyệt vời và không thực tế. Nhưng nó đã xảy ra. Giống như cô đã mô tả.
- Đúng vậy...Tôi không biết làm thế nào, nhưng đúng vậy.
Tông giọng của Người thẩm tra đang hạ xuống.
- Xin mời nói cho chúng tôi biết, hiện h thanh kiếm đang ở đâu?
- Tôi không biết.
Cô không biết. Trong sự hỗn loạn sau đó, thanh kiếm dường như đã biến mất cùng với Leviathan, và cô nói với họ như vậy.
- Cô biết gì về thanh kiếm của Gabrielle? - Người thẩm tra hỏi.
- Không gì hết. Tôi thậm chí không biết bà sở hữu một thanh kiếm.
- Đó là một thanh kiếm thực sự. Nó chứa một loại quyền lực đặc biệt. Nó được rèn để luôn nhắm vào mục tiêu của nó. - ông càu nhàu, như thể sự thiếu hiểu biết cô là một dấu hiệu của tội lỗi.
- Tôi không biết cô nhận được cái gì.
Người thẩm tra nói rất chậm rãi và cẩn thận. - Cô nói rằng cô đã mang theo thanh kiếm của mẹ mình. Thanh kiếm đã bị mất trong nhiều thế kỷ và nó không bao h thất bại trong việc tấn công kẻ thù trong lịch sử của thanh kiếm. Và còn nữa...cô đã lam. Cô đã thất bại. Nếu cô thực sự giữ thanh kiếm của Gabrielle, làm thế nào cô có thể bị trượt?
- Có phải ông nói là tôi muốn bị trượt? - cô ngờ vực hỏi.
- Tôi không nói rằng : cô có.
Schuyler bị sốc. Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện này là gì?
Người thẩm tra quay về phía khán giả.
- Thưa Quý ông và Quý bà trong Hội đồng, đây là một tình huống thú vị. Sau đây là sự thật của vấn đề. Lawrence Van Alen đã chết. Cháu gái của ông muốn chúng tôi tin vào một câu chuyện khá kỳ quặc, Leviathan, con quỷ mà chính Lawrence đạ chôn vùi trong đá một thiên niên kỷ trước, đã được giải phóng, và rằng con quỷ đó đã giết ông.
- Đó là sự thật - Schuyler thì thào.
- Cô Van Alen, cô chưa gặp lại ông cô cho đến vài tháng trước đây, có đúng không?
- Đúng.
- Cô hầu như biết ông từ một người lạ trên đường phố.
- Tôi không nói như vậy. Chúng tôi trở nên rất gần gũi với nhau trong một khoảng thời gian ngắn.
- Hơn nữa, cô nuôi đưỡng cay đắng chống lại ông, phải không? Sau tất cả, cô lực chọn để sống với người anh trai xa lạ của mẹ cô hơn là với Lawrence.
- Tôi đã không chọn bất cứ điều gì! Chúng tôi đã chống lại việc nhận con nuôi. Tôi không muốn sống với Charles Force và gia đình của ông ta!
- Vậy cô nói là.
- Tại sao tôi lại muốn giết ông của mình? - cô hầu như hét lên.
- Thật điên rồ. 1 phiên tòa trò hề, 1 trò chơi đố chữ, 1 trò đùa. Không hề có công bằng ở đây.
- Có lẽ cô không có ý giết ông. Có lẽ, như cô đã nói với chúng tôi, đó là 1 tai nạn. - Người thẩm tra mỉm cười, trông như một con cá mập.
Schuyler sụm xuống ghế của cô, hoàn toàn bị đánh bại. Vì bất cứ lý do gì, Người thẩm tra cũng không tin vào câu chuyện của cô, nhưng rõ ràng các thành viên còn lại của Hội đồng cũng không. Máu Bạc ẩn náu trong hàng ngũ của họ đã được phát hiện. Nan Cutler đã thiệt mạng trong vụ cháy ở Almeida. Hội đồng tin như vậy, ít nhất là thế. Họ chấp nhận chuyện đó. Forsyth Llewellyn là nạn nhân sự phản bội của Warden Cutler và đã làm chứng. Nhưng những kẻ cầm quyền không muốn chấp nhận thực tế là Leviathan đã quay trở lại. Đó là chuyện chấp nhận lời khai của trưởng lão, và 1 lời khai khác của máu lai. Họ thà tin Schuyler đã cố tình giết Lawrence hơn là việc 1 con quỷ đã sổng ra 1 lần nữa.
Không có nhân chứng khác chống lưng cho cô, ngoại trừ Oliver, và lời khai của 1 Conduits con người là không thể chấp nhận tại một cuộc điều tra Ủy ban. Con người chỉ đơn giản là không có giá trị.
Vì vậy, buổi tối trước khi Hội đồng đưa ra bản án và quyết định phải làm gì với cô, cô và Oliver chạy trốn khỏi đất nước.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
44 chương
5 chương
17 chương
65 chương
12 chương
904 chương