Quán cà phê Starbucks ở góc đường số Năm và Chín mươi lăm đã đóng cửa, nên Mimi phải đi bộ qua một vài khu nhà để tới EuroMill, một quán cà phê kiểu “boutique” được yêu thích mới mở gần đây. Quán EuroMill đã nâng văn hoá cà phê sành điệu lên một cấp độ mới. Họ có một cái kẹp thực đơn dày nơi khách hàng có thể lựa chọn loại hạt, cách xay, thậm chí cả cách mà các hương liệu được “chiết suất” (làm nhỏ giọt bằng tay, bằng ống xi phông, ép kiểu Pháp, hay “solo”). Không gian giống như một phòng trưng bày nghệ thuật: những bức tường trắng với những tấm băng đen vuông, những cỗ máy xay cà phê và máy chế biến espresso sáng bóng tới mức lấp lánh, phản chiếu những tác phẩm nghệ thuật trưng bày. - Xin hỏi, cô muốn dùng gì ạ? - Người nhân viên pha chế đeo khuyên mũi hỏi. - La Montana, vòng xoay chậm - Mimi nói, nghĩa là cô muốn một ly cà phê rang kiểu El Salvador chảy xuống từ từ kiểu Pháp - Hai ly. Mang về. Ồ, và một cái kia - cô nói, chỉ vào một cái bánh sừng trâu sô cô la bên trong tủ kính trưng bày. Một tiếng huýt sáo bất thình lình thu hút sự chú ý của cô. Một trong số những cái bàn ở trung tâm, giữa các nhà văn đang gõ máy tính xách tay và đám học sinh trường tư tranh thủ ăn bữa sáng với cà phê latte của mình, tất cả các thành viên nhóm Venator của cô trước đây đang ngồi. - Xin chào, các chàng trai - Mimi mỉm cười nói. Mới chỉ một tháng kể từ khi bốn người bọn họ chiến đấu với bọn buôn lậu ma túy người Brazil và đám Máu Bạc trong rừng thôi sao? Cô nhận được một nụ cười nhe răng từ anh em nhà Lennox, những người nhanh chóng rời đi. Ted thậm chí còn vỗ vào lưng cô. - Force - Kingsley gật đầu. Anh ta đá cái ghế bên cạnh mình ra xa cái bàn để cô có thể ngồi xuống. - Để tôi đoán xem nhé. Cà phê conleche? Bốn viên đường? - Mimi cười điệu đà khi cô cố gắng ngăn lũ côn trùng đang ngọ nguậy trong bụng. Bọn họ đã không gặp nhau kể từ khi về tới New York. Những gì đã xảy ra ở Rio hãy để lại ở Rio, đó không phải là cách người ta thường nói sao? Nếu như cô đã nghĩ rằng Kingsley sẽ tìm gặp cô sau đó, thì cô đã sai. Cô quan tâm tới cái gì chứ? Sau cùng thì nó chẳng phải là vấn đề, và bây giờ nó thật sự không còn là vấn dề nữa. Kingsley đưa cốc của mình cho cô. - Quay trở lại trường, anh chịu đấy? Năm cuối hả? - Anh ta trêu chọc - Em biết không, có một chuyện rất hài hước... Anh chưa bao giờ đi học trung học. Ý anh là, chưa bao giờ có cảm giác thực sự. Lần đầu tiên anh đi học trung học là khi anh được phân công tới học ở Duchesne. - Đừng nói với tôi là anh đã bỏ lỡ nó - cô đùa. Cô băn khoăn không biết Kingsley bao nhiêu tuổi rồi. Các Máu Bạc giống như những người Bất tử mãi mãi, bọn họ được tự do với những vòng đời. Họ không có tuổi, gần như thể bọn họ bị đóng băng thời gian. Cô đã biết một chút về tiểu sử của Kingsley: anh ta đã bị “vấy bẩn” vì một Máu Bạc ở Rome, nhưng đã được chính Michael tha thứ và chào mừng quay trở lại với cộng đồng Máu Xanh. - Có lẽ một chút. Những thông báo nhỏ bắt đầu một ngày. Tất cả những điều tư vấn đồng đẳng. Rất thực tế - Anh ta nhe răng cười để cô biết rằng anh ta đang nói đùa, nhưng chúng không khiến cô vui. Người pha chế cà phê nói to từ quầy: - Hai ly xoáy! - Chúng là của tôi! - Mimi nói, lấy tờ hóa đơn thanh toán của mình. Một vài điều chẳng hề thay đổi: thậm chí nếu đây không phải một cửa hàng Starbucks, cà phê vẫn được đựng trong một chiếc ly to cỡ cái bình. - Tôi phải đi đây, nếu không tôi sẽ bị muộn mất - nói với Kingsley. Cô nhặt cái túi xách của mình và vắt nó lên vai, cầm hai chiếc ly đồ uống được đựng trong một cái khay giấy bìa. - Anh đã nghe về lễ kết hôn - Kingsley khẽ nói. Anh ta đặt cốc cà phê của mình xuống và ra dấu cho một nhân viên nữ phục vụ khác. - Forsyth đã nói với anh. - Đúng vậy. Ông ta giải thích rằng vì Charles vẫn còn mất tích khi làm nhiệm vụ, ông ta sẽ để em đi. - Thì sao? Có chuyện gì với nó nào? - Cô thách thức. Kingsley mỉm cười ngọt ngào. - Không có gì. Anh chỉ muốn chúc mừng em thôi. Em sẽ là một cô dâu xinh dẹp. Bây giờ thì đến lượt Mimi đỏ mặt lạ thường. Cô không biết cô đã mong chờ điều gì. Anh ta cầu xin cô sao? Yêu cầu cô ta đừng kết hôn với Jack sao? Thật lố bịch. Không thể nào. Kingsley là người giống hệt như cô: ích kỷ, nguy hiểm, không chịu được việc phải tuân theo những thứ quy tắc luật pháp. Cô có muốn anh ta có tình cảm gì đó với cô không khi cô chẳng có cảm giác gì với anh ta? Cô nhìn anh ta chằm chằm, hai gò má cô dần nóng bừng. Anh ta nhìn lại cô một cách điềm tĩnh. - Thật buồn cười, tôi không biết tại sao tôi lại để ý tới nữa - Mimi nói, và cô nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. Một năm trước, khi Mimi quay trở lại New York từ Rio, cô thậm chí đã chẳng có thời gian mà nghĩ tới hôn lễ. Tất cả mọi thứ đã bị hủy bỏ ngay lập tức. Nó không đúng lúc, sau những gì đã xảy ra, cô và Jack đã quá sốc để nghĩ tới chuyện đó. Các khoản đặt cọc bị mất, váy áo của cô được đem cất vào kho. Một tuần sau cô đã đối chất với anh ấy về vụ tình cảm nhỏ bé của anh với con bé máu lai, và bọn họ đã hòa giải. Bất kể sự việc xảy ra thế nào, Schuyler đã không còn là vấn đề nữa rồi: con nhãi ranh đó đã rời bỏ New York và Jack. Cô ta đang theo bước của mẹ mình, đương đầu với một vài kết cục bi thương đau khổ, Mimi hy vọng thế. Nhưng sự vắng mặt của Schuyler thay vì khiến cho mối quan hệ của họ sâu đậm hơn, thì cuối cùng lại khiến hai người cùng cảm thấy cô đơn dù ở cùng nhau, tạo ra khoảng cách giữa họ. Nhưng lần này, Mimi mới là người rút lui. Cô không muốn mình là sự lựa chọn thứ hai. Cô không muốn Jack ở bên cô chỉ bởi vì anh không thể ở bên người mà anh thực sự yêu. Dành được Jack thì với cô cũng sẽ là một chiến thắng với cái giá quá đắt. Mimi muốn anh ấy phải yêu cô và thực sự yêu cô. Nhưng mỗi ngày, dường như anh chỉ lặp lại công việc mà mình luôn làm: cung cấp dịch vụ hôn cho người bạn đời của họ, xoa dịu nỗi lo sợ của cô bằng những lời nói dối, trong khi đôi mắt phản bội anh hiện ra sự thật rõ ràng: rằng trái tim anh vẫn thuộc về người khác. Và vì thế nên cô đã trốn chạy. Cô đã gia nhập nhóm Venator. Cô đã rời bỏ anh. Để xem anh sẽ làm mọi thứ tốt thế nào khi không có cô. Cô muốn anh nhớ cô. Cô muốn anh phải nhớ cô để anh hiểu được chính xác cô có ý nghĩa với anh đến chừng nào. Cô đã nghĩ rằng nếu cô bỏ đi, anh sẽ nhận ra hướng di sai lầm của mình, và phát hiện ra mối gắn kết sâu đậm giữa họ. Cô cũng đã có thể ở nhà. Nhưng chẳng có gì thay đổi. Jack đã đi con đường của anh và cô đi con đường của cô. Khi cô nói với anh về yêu cầu của Forsyth, anh đã chấp nhận ngày kết hôn mới của họ mà chẳng ý kiến gì. Anh sẽ kết hôn với cô. Nhưng anh sẽ chẳng vui vẻ gì trong khi thực hiện nó: chú rể như một xác chết bước đi. Cô đã mệt mỏi về chuyện này. Cô tìm thấy Jack đang đứng ở góc đường, chiếc túi đeo chéo của anh được vắt trên vai. Anh ấy thực sự cần phải cắt tóc, cô nghĩ. - Của anh này - Cô đưa cho người anh sinh đôi của mình ly cà phê. - Cám ơn. Họ đi bộ tới trường, những bước đi của họ dễ dàng hợp nhau. Thậm chí kể cả sau một năm xa cách, họ vẫn thật dẹp đôi khi bên nhau. Họ đã luôn gắn bó chặt chẽ với nhau theo một cách kỳ cục mà chẳng cần tới một nghi lễ chính thức. - Bánh sừng bò của anh nữa này. Có thể nó không ngon bằng ở Paris, đúng không? - Mimi hỏi. Jack cắn một miếng. - Nó ổn mà - Anh nhún vai. Khi cô nhắc tới Paris, môi anh run run, giống như khi anh buồn. Nhưng lần đầu tiên trong một thời gian rất dài. Mimi chẳng hề quan tâm chút nào tới điều đang khiến anh phiền muộn.