Jack đã đúng. Khi Schuyler và Oliver trở lại New York, không có Venator nào chờ để bắt giữ họ tại JFK cả. Tuy nhiên, cả 2 người cũng không đặt niềm tin quá sớm vào thành viên trong Hội đồng. Kế hoạch là giữ bí mật sự trở về của Schuyler, trong khi Oliver sẽ làm chứng trước Hội đồng rằng Schuyler đã bỏ rơi cậu để cậu có thể quay trở về với gia đình. Hy vọng rằng các Bô lão sẽ tin cậu thay vì giao nộp cậu cho Venator để có 1 phiên tòa nói-sự-thật. Đây là sự mạo hiểm mà họ đã chọn nhưng Oliver tin tưởng cậu có thể bán câu chuyện của mình.
Oliver đã không quá quan tâm về cái ý tưởng của sự ghẻ lạnh giả vờ của họ, nhưng Schuyler đã thuyết phục cậu đây là cách duy nhất để để bảo đảm quyền tự do của họ ở New York.
Sân bay Kennedy vẫn hỗn loạn như thường lệ khi họ luồn lách qua vạch giới hạn ồn ào của nó, tìm kiếm chuyến xe buýt sẽ đưa họ đến tàu điện ngầm.
- Chào mừng trở về nhà. - Oliver ngáp dài và xoa xoa hàm râu mọc lởm chởm của cậu. Từ Sydney bay đến đây mất 20 tiếng đồnh hồ. Chẳng thoải mái gì trong chỗ ngồi tiết kiệm quá nhỏ. 2 người họ bơi giữa hàng năm chỗ ngồi, giữa một cặp vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật ở bên trái, với những nụ hôn ồn ào trong suốt chuyến bay, và 1 nhóm người đi du lịch thám hiểm ngồi bên phải, làm cho các nữ phục vụ trên chuyến bay loạn cả lên với những yêu cầu của họ.
Một khi đã ở bên ngoài vạch giới hạn, Schuyler hít một hơi thật sâu và mỉm cười. Họ đã về vào giữa tháng Chín, và khí hậu vẫn còn ấm áp, với chỉ một thoáng hơi lạnh yếu ớt trong không khí. Mùa thu là mùa yêu thích của cô. Sự hối hả ngược xuôi của thành phố, những tài xế đang kiếm thức ăn, hàng dài những chiếc xe taxi vàng, người điều phối taxi đang quát tháo mọi người nhan lên. Thật tốt khi được trở về. Họ đặt phòng trong 1 khách sạn bậc trung, một trong những cơ sở doanh nghiệp lớn được lấp đầy bởi các du khách kinh doanh mệt mỏi. kế bên đại lộ West Side. Căn phòng nhìn ra là ống thông hơi, và máy điều hòa không khí thì quá ồn ào. Tuy nhiên, Schuyler lần đầu tiên trong hàng tháng trời lại ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Oliver đến trụ sở của hội đồng với câu chuyện của mình, cam kết cuộc đời cậu cho công đồng Máu Xanh để tự do. Đúng như cậu đã dự đoán, một khi hội đồng quấn lấy những gì mà cậu thự sự cung cấp (tiền), thì họ chẳng thèm hỏi câu nào cả.
Cậu nói với Schuyler sau khi quay trở lại khách sạn, rằng các Warden thậm chí còn không quan tâm đến sự biến mất của cô, hoặc về việc thi hành bất kỳ hành động kỷ luật nào. Chuyện đã xảy ra ở Paris đã thay đổi trò chơi. Nó buộc Hội đồng xem xét lại các hành động liên quan đến việc quay trở lại của Leviathan. Họ có nhiều vấn đề lớn hơn để đối phó, và họ không còn quan tâm đến cô nữa. Hoặc dường như là vậy.
- Cậu sẵn sàng đi chưa, - sau đó cậu hỏi.
Anh đã đăng kí 1 cuộc hẹn cho cô tại tại phòng khám của bác sĩ Pat. Patricia Hazard là bác sĩ đáng tin cậy nhất của hội đồng và ngẫu nhiên cũng là dì của Oliver.
- Cậu đã làm gì khi mình đi ra ngoài?
- Không làm gì cả. Mình mua trứng pho mát và cà phê từ quầy bán thức ăn nhanh trên đường. Sau đó mình đọc thư. Đây đúng là thiên đường.
Văn phòng bác sĩ Pat đã được trang trí lại. Lần cuối khi Schuyler ở đó, văn phòng trông như tiền sảnh của một khách sạn hiện đại, rất trắng, rất nhỏ. Lần này văn phòng giống với 1 ngôi nhà kì quái nhưng cực kì vui nhộn. Có những tủ kính bằng pha lê được lấp đầy bằng những đôi mắt thủy tinh. Có 1 chiếc đi-văng được làm bằng những thú nhồi bông khâu lại với nhau; thật là 1 điểm điên rồ dễ thương. Những chiếc gương thuộc thành phố Vơ-ni-đơ sắp thành hàng dọc các bức tường, và da lông thú thì bọc lấy những chiếc sofa trắng. Văn phòng vẫn trông như một tiền sảnh khách sạn, nhưng lần này, thay vì 1 nữ hoàng băng, thì là 1 Willy Wonka được mong đợi xuất hiện. (Willy Wonka là ông chủ thần bí của nhà máy sản xuất chocolate trong bộ phim Charlie và Nhà máy Sô cô la.)
- Chào, bác sĩ Pat, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? - Schuyler hỏi khi cô theo bác sĩ vào phòng khám (cô đã vui mừng khi thấy căn phòng vẫn còn trông giống như một phòng khám bình thường).
- Ta đã chán ngấy những thứ phải giặt khô đó rồi. Trắng thực sự là màu rất khó khăn để duy trì. - Bác sĩ Pat mỉm cười.
- Oliver, mẹ cháu muốn biết cháu thích ăn món gì vào bữa tối đấy, - cô nói với cháu trai trước khi đóng cửa lại.
Bác sĩ Pat đã đến phòng khách sạn của họ vào đêm trước để tiến hành kiểm tra tổng quát cơ thể, lấy mẫu máu, nhưng cô đã yêu cầu Schuyler đến văn phòng để lấy kết quả.
- Vậy. Chuyện gì xảy ra với cháu vậy? - Schuyler hỏi, nhảy tót lên bàn.
Bác sĩ Pat chỉ vào biểu đồ của cô. - À, tất cả các chức năng máu của cháu trở lại bình thường như 1 con người tốt như là của 1 ma cà rồng vậy. Huyết áp, tuyến giáp, tất cả mọi thứ. Bình thường.
- Nhưng phải có chuyện gì đó chứ.
- Ờ, có đấy - Bác sĩ Pat đặt bìa kẹp hồ sơ xuống và dựa vào tường, khoanh tay trước ngực.
- Sự cách ly không tốt cho một linh hồn bất tử - bà nói - Cháu phải ở cùng với đồng loại của cháu... cháu đã đi xa quá lâu. Cơ thể cháu trở nên căng thẳng, độc hại.
- Đó là do nó sao? - Schuyler băn khoăn - Đó là lý do tại sao gần đây cháu quá ốm yếu sao? Bởi vì cháu đã ở cách xa các ma cà rồng khác ư?
- Nghe điều đó thật lạ lùng, nhưng đúng vậy - Bác sĩ Pat gật đầu, gõ nhẹ lên ống nghe của mình - Dòng máu gọi máu giống mình. Cháu đã ở một mình, căng thẳng và tách biệt khỏi cộng đồng ma cà rồng. Cháu trai của ta đã kể rằng cháu đã đi Vũ hội dành cho các ma cà rồng ở Paris. Cháu có cảm thấy khá hơn khi tới đó không?
Schuyler nghĩ về đêm đó. Cô đã không chú ý tới adrenaline khi ở đó, nhưng bác sĩ Pat đã đúng. Trong thời gian cô được bao quanh bởi các Máu Xanh, cô không hề cảm thấy bị run rẩy mất kiểm soát hay lảo dảo. Ngoại trừ, dĩ nhiên, một vài phút mà cô đã trải qua một mình trong hầm ngục. Hơn ha mươi mét sâu dưới đất, cách xa khỏi tất cả mọi người, cho tới khi Jack xuất hiện. Những cơn run rẩy đã quay trở lại khi cô và Oliver lên tới đường.
- Người ta nói rằng không có người nào sống một mình trên một hòn đảo trơ trọi - Bác sĩ Pat ngẫm nghĩ – Với các Máu Xanh cũng vậy thôi.
- Nhưng còn ông ngoại cháu thì sao? Lawrence đã bị lưu đày. Ông đã sống một mình trong rất nhiều năm, cách xa những người giống như ông. Vậy mà ông chẳng bao giờ có bất cứ biểu hiện nào giống như cháu - Schuyler tranh luận.
- Ông ngoại cháu, theo như ta nhớ, thì là một người đã Bất tử. Một kiểu hiếm có. Có khả năng chia tách với cộng đồng trong một thời gian dài. Ông đã chọn đi lưu đày bởi vì ông biết rằng mình có thể đối phó được với nó. Cả về thể chất lẫn tinh thần.
Schuyler mải suy nghĩ về lời chẩn đoán.
- Nó chỉ... có vẻ... lời giải thích quá đơn giản - cuối cùng cô nói.
- Cháu biết không, Schuyler, các Máu Đỏ cũng gặp phải vấn đề này. Nhớ nhà không chỉ là một trạng thái của tâm trí. Nó cũng là một hiện tượng của cơ thể. Phần ma cà rồng trong cháu khiến cháu mạnh hơn và nhanh hơn bất cứ người bình thường nào. Nhưng cũng chính phần ma cà rồng ấy làm gia tăng mọi bệnh tật của con người mà cháu có thể cảm thấy. Cháu mang trong mình những gì tuyệt nhất của cả hai thế giới, có thể nói như vậy đấy.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
353 chương
1157 chương
18 chương
22 chương
55 chương