Những tính tốt về người trong giới thời trang là họ thường không chú ý đến phản ứng của người khác. Vậy nên Henri không nhận thấy sự bối rối của Bliss khi ông ông nói chuyện về tin đồn mới nhất ở New York. Hầu hết các tin tức rất ảm đạm : những tạo chí nào đã giải thể, những nhà thiết kế nào đã thôi kinh doanh. - Hiện nay tình thế rất khủng khiếp. - Henri lắc đầu. Nhưng cô biết đấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn... và phương châm của chúng ta là Không bao giờ đầu hàng. Mọi thứ vẫn diễn ra ngoài kìa. - ông nói với một cái nhìn ý nghĩa. - Ý tôi là, tôi biết thật ngại nếu hỏi cô, và tôi hoàn toàn hiểu nếu cô chưa sẵn sàng. . . - Ông chăm chú nhìn cô qua cặp kính của mình. Sau đó Bliss nhận ra rằng sự khởi đầu mà Henri đang nói với là chuyện cô quay lại làm việc. Cảm thấy giác quan của cô dao động, mà ông ta cho đó là dấu hiệu của sự đầu hàng, Henri đã đi thẳng vào vấn đề kinh doanh, gỡ cặp kính xuống và cầm lên chiếc điện thoại BlackBerry của ông. - Không có gì quá khó khăn cả, chỉ dễ dàng như việc quay trở lại được tự do hoạt động. Cô có biết buổi trình diễn thời trang hàng năm của Muffie Astor Carter gây quỹ từ thiện không? Bà ấy tổ chức buổ diễn ở East End đấy. Bliss có biết. Người mẹ kế đã từng phàn nàn rằng Muffie không bao giờ cho bà một chỗ ngồi hàng ghế đầu, mặc dù BobiAnne luôn đặt mua 1 va li hàng đống quần áo tại buổi diễn. - Cô là hoàn hảo cho buổi diễn đó. Tôi có thể nói với bà ấy cô sẽ làm không? - Henri phỉnh phờ. - Tôi không biết. . Người mẫu. Hiện h đề nghị này khủng khiếp và tầm thường như thế nào. Làm thế nào vui vẻ được khi quay trở lại cuộc sống như trước, những đồ trang trí, phụ kiện đi kèm với kiểu tóc và có những nhà thiết kế bợ đỡ bạn, trang điểm cho bạn, việc đi đến những bữa tiệc đồng nghĩa với việc cuộc sống vẫn còn mở cửa cho bạn. Cô đã hoàn toàn từ bỏ nghĩ về những điều đó. Đã hoàn toàn cho rằng cuộc sống đó đã qua rồi, đã từ bỏ những gì đã xảy ra. Nhưng Người Khách đã nói gì? Không ai được nghi ngờ. Sau tất cả, 1 năm đã trôi qua rồi. Không ai có thể chê trách cô vì việc quay trở lại làm việc cả, đúng không? Và đây không phải là cách tốt nhất để đối phó với đau buồn và mất mát khi tìm một cái gì đó để làm bạn sao lãng? Và điều gì có thể làm sao lãng tốt hơn một buổi trình diễn thời trang quy mô, ngớ ngẩn, phù phiếm chứ? Như Henri đã nói, hãy nhìn vào những người đã mất rất nhiều tiền của người khác và gây ra sự sụp đổ, không phải tất cả họ đều sống như không có gì xảy ra đó sao? Việc tổ chức 1 buổi từ thiện có ích và mua sắm tại Herm trong khi các nạn nhân của sự liều lĩnh trong của họ khóc vào trong cốc pha lê rượu của họ? Cô nhớ một góa phụ trẻ, một giáo viên của trường Duchesne, người đã quay lại giảng dạy sau khi chồng bà qua đời đột ngột. Quay trở lại làm việc, sẽ trở lại cuộc sống cũ của cô. . . nó đột nhiên dường như. . . không phải là không thể. Đuổi hắn đi, Người Khách đã ra lệnh như vậy. Được thôi, cho Henri thứ mà ông ta muốn là cách chắc chắn nhất để bảo đảm an toàn khiến Henri bỏ đi. Ngay sau khi đại diện của cô đã đảm bảo có khách hàng cũ, ông nhất định sẽ loan báo việc ông thúc giục những mối quan tâm ở những nơi khác. Việc hỏi cô có lẽ chỉ là 1 cái cớ để xem liệu ông có thể ghi tên cô vào chương trình. - Được rồi. - cô nói, hít 1 hơi sâu và thở ra 1 hơi dài. - Được? - Henri nhướng mày. - Được. - Bliss cười. Sau khi nói lời tạm biệt với người đại diện cũ của mình, Bliss ngồi một mình trên chiếc ghế dài một lúc. Tại 1 số khía cạnh trong chuyến viếng thăm của Henry cô đã cảm nhận một sự thay đổi trong bản thân mình. Người Khách đã biến mất. Hàng ghế sau trống rỗng, lâu như cô có thể nói. Có lẽ cô đã vượt qua bài kiểm tra. Trong bất kỳ trường hợp gì, giống như Elvis, ông đã rời khỏi tòa nhà. Tuy nhiên, ông đã để cánh cửa mở. Ông đã vô tình trả lại cho cô chìa khóa của cơ thể cô. Hoặc đã quên đòi lại. Giống như 1 cặp cha mẹ đã bỏ lại chìa khóa chiếc Ferrari trên bàn. Cũng giống như trong 1 bộ phim cũ mà cô từng xem khi cô còn nhỏ khi bộ phim được chiếu trên kênh của Mỹ...ngày nghỉ của người nào đó. Đứa trẻ đã làm chiếc Ferrari đâm sầm vào cửa sổ. Dĩ nhiên là cô sẽ không làm bất cứ điều gì ngu ngốc như vậy. Đây là cơ thể của cô. Cô đã có ít thời gian và phải sử dụng nó một cách khôn ngoan. Cô quyết định đi tắm, và bước lên lầu. Mỗi 1 phòng trong 10 phòng ngủ của ngôi nhà đều có phòng tắm rộng rãi riêng, và BobiAnne đã cho phép Bliss giúp thiết kế phòng của cô. Đó là 1 không gian xinh xắn : tất được lót bằng đá cẩm thạch travertine ấm cúng và bóng đèn sáng rực vui mắt. Cô bật vòi nước và làm đầy bồn tắm kiểu cổ, ép 1 miếng to sữa tắm có hương thơm cô yêu thích. Sau đó, cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo và leo vào, hài lòng trong các bong bóng xà phòng và cảm giác trơn mượt của nước ấm chạy trên tấm lưng trần của mình. Sau đó cô mặc vào 1 trong những chiếc áo choàng lông Thổ Nhĩ Kỳ mà mẹ kế cô đã dự trữ trong ngôi nhà, và đi xuống cầu thang đến nhà bếp, nơi cô đã yêu cầu đầu bếp làm bữa trưa cho cô. Cô ăn hăm bơ gơ, vừa chín tới, nước ép trái cây tràn ra và hòa trộn với mù tạt Pháp theo một cách luôn làm cô hạnh phúc, , cô là một động vật ăn thịt. Chỉ sau đó Bliss nhận ra cô thật sự không đói. Cảm giác của ma cà rồng. Việc khát máu như trước đã được dập tắt. Sự thèm muốn đã biến mất. Điều này có nghĩa gì? Cô đẩy cái đĩa trống ra xa và lùa tay vào tóc mình. Cô sẽ phải làm 1 cuộc hẹn đến tiệm cắt tóc càng sớm càng tốt. Người Khách muốn cô để xuất hiện, đúng không? Việc giữ gòn ngoại hình điều tự nhiên của con gái nhà Forsyth Llewelly. Khi cha bạn là một thượng nghị sĩ của New York, việc bị săm soi là điều không thể tránh khỏi.