- Nhìn cậu xem - Oliver thì thầm, đến từ phía sau để đặt bàn tay ấm áp của cậu lên cái eo trần của Schuyler. Cô quay về phía anh với 1 nụ cười nhẹ và đặt tay mình vững chắc lên đầu anh để họ thực sự ôm chặt nhau. Tối nay xảy ra bất cứ việc gì, ít nhất họ cũng bên nhau. Đó là một nguồn an ủi lớn cho cả hai người. - Chính cậu nhìn cũng không quá tệ. - cô nói. Anh ăn mặc như một hoàng tử xứ Mogul, trong chiếc áo khoác cưỡi ngựa thêu kim tuyến vàng rực rỡ và khăn đóng màu trắng trên đỉnh mái tóc màu nâu nhạt của anh. Để trả lời, Oliver nắm lấy tay cô và ép nó lên môi anh, làm xương sống cô rùng mình. Bạn cô và gia đình cô. Họ là một đội.Giống như Los Angeles Lakers, bất khả chiến bại, Schuyler không thể không nghĩ tới. Cô luôn có những suy nghĩ đùa khi cô lo lắng. - Đây là gì? - cô hỏi, khi Oliver ấn cái gì đó vào lòng bàn tay cô. - Mình thấy nó trong vườn - anh nói, cho cô thấy nhánh cỏ ba lá nhàu nát. - Cho may mắn. Mình không cần may mắn, mình đã có cậu, cô muốn nói như vậy, hưng cô biết Oliver sẽ nghĩ rằng nó thật ủy mị. Thay vào đó, cô chấp nhận nhánh hoa và nhét nó vào sari của cô với một nụ cười. - Nhảy chứ? - anh hỏi, khi bản nhạc bhangra kết thúc và dàn nhạc chuyển sang điệu vanxơ của Beatles Norwegian Wood. Anh dẫn cô ra giữa sàn nhảy nằm trong khán phòng lớn hướng ra sân. Căn phòng được trang trí với những chiếc đèn lồng nổi Trung Quốc, ánh sáng nhẹ nhàng của các đèn lồng trông không thích hợp so với kiến trúc cổ điển kiểu Pháp. Chỉ có một vài người khiêu vũ, và Schuyler lo lắng họ sẽ dễ bị chú ý khi là người trẻ tuổi nhất trên sàn nhảy. Nhưng cô luôn yêu thích bài hát này. Tôi đã từng có 1 cô gái, hay tôi nên nói, cô đã từng có tôi. Và cô yêu việc Oliver muốn khiêu vũ. Anh chìa cánh tay ra và cô bước tới, tựa đầu cô lên vai anh khi anh vòng tay qua eo cô. Cô ước gì khiêu vũ là tất cả những gì họ phải làm. Thật dễ chịu khi chỉ sống trong khoảnh khắc, để tận hưởng việc ôm chặt lấy anh, để giả vờ 1 chút rằng họ chỉ đơn thuần là hai người trẻ đang yêu và không có gì khác. Oliver dẫn dắt cô nhịp nhàng uyển chuyển qua từng điệu nhảy, kết quả của các khóa học khiêu vũ bắt buộc của người mẹ bị nghi lễ ám ảnh của anh. Schuyler cảm thấy duyên dáng như một nữ diễn viên ballet trong bước nhảy tự tin của anh. - Mình không bao h biết cậu có thể khiêu vũ - cô trêu chọc. - Cậu chưa bao h hỏi. - anh nói, xoay tròn cô khiến cho chiếc quần lụa bồng bềnh 1 cách duyên dáng quanh mắt cá chân cô. Họ khiêu vũ nhiều hơn 2 bản, 1 điệu nhảy pôlône lôi cuốn và 1 bài nhạc rap phổ biến, 1 sự kết hợp giữa cao và thấp, Mozart đến M.I.A, Bach đến Beyonc. Schuyler thấy cô thật sự đang tận hưởng. Sau đó, âm nhạc đột ngôt dừng lại và họ quay qua để xem nguyên nhân gây ra sự im lặng đột ngột. Nữ bá tước của Paris, Isabelle của Orleans, dàn nhạc thông báo, khi 1 người phụ nữ oai nghiêm, rất xinh đẹp so với tuổi của bà, với mái tóc đen nhánh mang 1 nét vương giả bước vào phòng. Bà ăn mặc như nữ hoàng Sheba, với chiếc mũ màu vàng và xanh. Tay phải bà cầm 1 sợi xích lớn bằng vàng, và phía cuối sợi dây là 1 con báo đen đang đeo 1 chiếc vòng cổ bằng kim cương. Schuyler ngưng thở. Vậy đó là nữ bá tước. Viễn cảnh của việc thỉnh cầu người phụ nữ này 1 nơi trú ẩn đột nhiên có vẻ khó khăn hơn bao giờ hết. Cô đã mong đợi Nữ bá tước là 1 người đầy đặn và cao tuổi, nhếch nhác, thậm chí là 1 bà già trong trang phục màu hồng phấn với 1 bầy chó corgi. Nhưng người phụ nữ này tinh tế và sang trọng; cô bắt gặp từ xa như 1 vị thần. Tại sao bà ta lại phải quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra cho Schuyler chứ? Tuy nhiên, có thể Nữ bá tước chỉ trông hách dịch và không thể tiếp cận vậy thôi. Sau tất cả, bữa tiệc này không phải dễ dàng cho cô. Schuyler tự hỏi liệu nữ bá tước có buồn không khi bị mất ngôi nhà. Khách sạn Lambert đã từng là nhà của bà từ thế hệ này qua thế hệ kia. Schuyler biết cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu gần đây đã hạ bệ ngay cả những ngôi nhà vĩ đại nhất và các gia đình giàu nhất. Gia đình Hazard-Perry đã đầu tư tốt : Oliver nói với cô rằng họ đã nhận ra thị trường từ những năm trước, trước khi bị khủng hoảng. Nhưng trên tất cả vùng Upper East Side, Schuyler nghe nói, đồ trang sức đã được bán đấu giá, thẩm định nghệ thuật, danh mục đầu tư bị thanh lý. Ở Châu Âu cũng tương tự. Không ai trong số các gia đình Máu Xanh thậm chí có thể đủ khả năng để mua Lambert. Nó phải rao bán cho 1 công ty, và đã như vậy. Nữ bá tước vẫy tay chào những vị khách của mình trong khi phòng khiêu vũ nổ tung trong tiếng vỗ tay, Schuyler và Oliver vỗ tay nồng nhiệt như những người khác. Sau đó, Isabelle bỏ đi, âm nhạc lại nổi lên, và sự căng thẳng trong phòng dịu đi. - Vậy nam tước đã nói gì? - Schuyler hỏi, khi Oliver xoay tròn cô đi từ trung tâm của căn phòng. Nam tước de Coubertin là người hầu của nữ bá tước và phục vụ nữ chủ nhân của ông như Conduit con người, như Oliver phục vụ Schuyler. Anderson đã nói với họ cuộc gặp gỡ với nữ bá tước chỉ có thể thuận tiện bởi nam tước. Ông là chìa khóa để thỉnh cầu. Nếu không có sự cho phép của ông, họ sẽ không bao giờ có thể thậm chí có được 1 không gian nhỏ của nữ bá tước. Kế hoạch là để cho Oliver tự giới thiệu mình vào giây phút nam tước bước vào bữa tiệc, mai phuc ông khi ông bước ra khỏi thuyền. - Chúng ta sẽ sớm biết thôi - Oliver nói, trông có vẻ e ngại. - Đừng nhìn lên. Ông ấy đang đến chỗ chúng ta.