Mùa xuân ở New York thật huyền ảo. Thành phố chuyển từ mùa đông tàn bạo sang mùa hè tàn bạo với 1 gián đoạn vừa phải ở giữa. Sau khi tuyết tan chảy, sẽ có một vài ngày mưa, và sau đó mặt trời sẽ tỏa sáng không thương tiếc, biến thành phố thành 1 phòng tắm hơi lớn. Giống như bạn mình, Schuyler đánh giá cao mùa xuân ít ỏi mà họ có. Khi cô với Bliss băng qua đường 96 sau giờ học, cô mỉm cười khi nhận thấy các chồi non mỏng manh đầu tiên của mùa xuân. Cho dù cuộc sống của cô có thay đổi nhiều như thế nào, cô vẫn còn có thể đếm những đóa hoa tulip nở rộ trong Công viên Trung tâm. Cô ngắt 1 bông hoa nhỏ màu vàng trong 1 bụi cây gần đó và cài lên tóc. Trường Duchesne đã bắt đầu thư giãn vào vài tháng cuối trước khi nghỉ hè. Những học sinh đã được nhận vào các trường cao đẳng, và giáo viên đã tổ chức những buổi học ngoài trời. Bliss đã nói với cô rằng Dylan đã được đưa về chăm sóc - không phải theo cách tệ nhất. Forsyth đã thông cảm nhiều hơn với tình hình của Dylan. Thượng nghị sĩ đã nói với cô ấy rằng vẫn có thể hy vọng về Dylan, ngay cả khi cậu đã bị hủy hoại, bởi vì phải mất 1 thời gian dài để Máu Xanh biến đổi thành Máu Bạc. Vẫn có thể có thời gian để ngăn chặn quá trình. Forsyth đã giấu anh ở một nơi mà anh có thể được quan sát và phục hồi. - Về cơ bản, anh ấy đang ở trong trại cai nghiện. - Bliss giải thích khi họ đi ngang qua các cột mốc quen thuộc của khu phố, né tránh 1 nhóm nữ sinh trường Nightingale-Bamford trong bộ đồng phục xanh trắng đang cau có giận dữ. - Cậu có biết tại sao Charlie Bank và Honor Leslie chuyển đến Transitions vào năm ngoái không? Và mọi người nghĩ đó là vì ma túy.? Bliss hỏi, gọi tên 2 học sinh trường Duchesne đã biến mất khỏi trường vào cùng 1 thời điểm trong tháng. - Uh-huh - Schuyler gật đầu. - À, họ không phải phê thuốc. Sự biến đổi làm họ đê mê. Họ bị ảo giác. Họ không thể phân biệt giữa quá khứ và hiện tại. Họ đã tấn công con người, vi phạm luật. Vì thế, họ bị gửi đi. Rehab là 1 vỏ bọc tốt, phải không? Con người nghĩ rằng họ ở đó, mà mình đoán đó là sự thật. Schuyler luôn ngạc nhiên về việc ma cà rồng tìm ra cách để che giấu cuộc sống thực sự của họ bằng cách hòa hợp vào xã hội bình thường của con người, nhưng Bliss giải thích đó thực sự là 1 cách khác. - Rõ ràng, Bệnh viện Mayo, Hazelden, và tất cả các trung tâm cai nghiện nổi tiếng được thành lập bởi Máu Xanh. Họ phải bắt đầu phục vụ cho vấn đề của con người khi nó trở nên thiết yếu. Cậu nghĩ cậu ấy sẽ ổn chứ? - Bliss hỏi. Schuyler không muốn tạo cho Bliss bất kỳ 1 hy vọng sai lầm nào, nhưng cô nghỉ sẽ thật tàn nhẫn để nói cách khác. - Mình chắc họ sẽ cố hết sức. Bliss thở dài. - Ừ. Họ đã lên kế hoạch đi thăm Dylan trong 1 vài ngày, và Schuyler tạm biệt đường 86 để bắt xe buýt đến đại lộ Fifth. Cả tuần nay, cô buộc phải suy nghĩ về lời cảnh báo của Mimi. Liệu Mimi có nói sự thật không? Có phải cô đang đẩy Jack vào nguy hiểm? Cô đã muốn hỏi Lawrence về chuyện đó, nhưng cô quá xấu hổ. Ông đã nói với cô những gì? Cháu phải nhận ra là cậu ta cháu thu hút. Ơn Chúa là cháu không bị cậu ta thu hút. Đó sẽ là thảm họa cho cà 2 đứa. Làm thế nào cô có thể nói với ông cô rằng ông đã sai. Rằng cô đã đáp lại tình cảm của Jack Force. Rằng cô thật yếu ớt và nhạy cảm trong khi Lawrence tin rằng cô rất mạnh mẽ. Cô không thể. Cô tự nhủ rằng cô không thể làm phiền ông với 1 điều ngớ ngẩn như cuộc sống tình yêu của cô, trong khi ông ở ngoài đó, đối mặt với trầm trọng như là bản chất tồn tại của Máu Xanh có thể bị hủy diệt. Cô bắt đầu lo lắng về Lawrence. Mấy ngày này chẳng có tin nhắn nào của ông cả. Ông cô đã cảnh báo về việc sử dụng các phương tiện liên lạc bình thường, và 1 khi ông đến được Rio ông đã dựa hoàn toàn vào thần giao cách cảm để liên lạc và cho cô ấy biết tất cả mọi thứ vẫn ổn cả. Cho đến nay ông chỉ phàn nàn về thời tiết (ướt át) và thực phẩm (quá nhiều gia vị). Ông đã không giải quyết được vấn đề ở Corcovado, và Schuyler không biết đó là tốt hay xấu. Không có cơ hội để hỏi Jack về lời báo trước kinh khủng của em gái anh. Họ đã không thể gặp nhau kể từ cái đêm Dylan tấn công. Mimi, Schuyler biết, đã chiếm hết thời gian rảnh của anh. Khi cô về đến ngôi nhà, Jack đang ở phòng khách, nói chuyện với cha anh. Charles trong bộ trang phục áo choàng tắm. Cựu lãnh đạo của Máu Xanh h chỉ dành cả ngày để nghiên cứu. Thậm chí ông trông như thể chưa tắm rửa trong vài ngày. Schuyler cảm thấy đáng tiếc và bực mình. Ông chính là nguyên nhân nỗi đau buồn của cô. Cô đã phải tránh tất cả mọi người cô yêu vì ông ta. Cô tin vào lời đe dọa của ông, nhưng gần đây trông như thể Charles chỉ là mối đe dọa cho chính ông. Nhưng sau đó cô nhận ra nếu Charles không kéo cô đến nhà ông, có lẽ cô và Jack sẽ không bao giờ có cơ hội để tìm ra họ thực sự thích nhau nhiều như thế nào. - Chào - Jack mỉm cười. - Em về sớm đấy. - Em bắt xe buýt đúng h. - cô nói, vừa đặt những đồ dùng học tập xuống một cái bàn gần đó. Cô vẫn còn cảm thấy không thoải mái trong ngôi nhà của họ, nhưng mặt khác, cô mệt mỏi vì phải đi nhón chân quanh chỗ này như thể cô không thuộc về nó. - Chào, Schuyler. - Charles càu nhàu. - Chào Charles. - cô lạnh lùng nói. Cựu Regis thắt chặt dây nịt trên áo choàng, bới tung căn phòng của ông, để lại 2 người họ 1 mình. - Cô ấy có ở đây không? Schuyler hỏi, nhìn quanh không gian sang trọng, là phòng khách của gia đình Forces. Được trang trí 1 cách sống động, theo phong cách French-Victorian, căn phòng gần như chật ních các cổ vật quý hiếm, hàm-droppingly quen thuộc bảo tàng nghệ thuật chất lượng, và các cuộn vải xa hoa. Trực giác nói với cô rằng Mimi không có ở quanh đây. Nhưng ai mà biết được. - Không, Cô ấy đang đến 1 trong những nơi ưa thích rồi. - Anh trả lời. Schuyler ngồi cạnh anh trên chiếc ghế "kissing chair" bằng nhung mạ vàng có niên đại từ thế kỉ 16 và được đặt tên như vậy bởi vì một cặp vợ chồng phải ngồi đối diện nhau. - Jack. - Cô nhìn vào gương mặt anh. Gương mặt mà cô rất yêu. - Em muốn hỏi anh chuyện này. - Nói đi! - Jack nói, vừa duỗi chân về phía trước và buông thõng cánh tay anh trên thành ghế để những ngón tay anh nghỉ ngơi nhẹ nhàng trên vai cô. Cô ngứa râm ran vì cái chạm nhẹ nhàng này. - Có đúng là hôn lễ giữa anh và- - Anh không muốn nói về hôn lễ đó. - Jack nói, ngắt lời cô và thu cánh tay lại. Khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, và trong 1 thoáng, cô thấy bản chất thật của anh trong giây lát, thấy rằng anh đúng là thiên thần bóng tối. Thiên thần mà đã đem đến sự hủy diệt trên Thiên đường, người có âm thanh như kèn trumpet của Apocalypse khi nó đến. Khuôn mặt anh là khuôn mặt của Abbadon, người thi hành luật lệ, người có cú đánh trời giáng, người lính nguy hiểm nhất trong quân đội của Đấng Toàn Năng. - Nhưng em muốn biết- - Suỵt. - Jack quay sang cô, áp tay lên má cô - Hãy đừng... - Nhưng Mimi ... - Vừa mới gọi tên cô ấy, Schuyler cảm nhận có một sự hiện diện ở cửa trước. Mimi đã về nhà, hoặc chỉ vừa mới về. Nhanh hơn gió, hoặc ở tốc độ tối đa của ma cà rồng, Schuyler rời khỏi phòng khách và chạy vào phòng cô, đóng cửa lại phía sau cô. Khi Mimi bước vào chỉ vài giây sau đó, đang mang vác nhiều túi mua sắm, cô thấy Jack đang đọc sách 1 mình. Schuyler và Jack đã không ở 1 mình với nhau nữa kể từ đêm hôm đó. Toàn thể thành viên trong gia đình phải tụ tập cho bữa ăn tối bắt buộc của họ 1 vài h sau đó. Một lần một tuần, Trinity Burden, mẹ của họ, yêu cầu con cái ở nhà để tham dự bữa ăn tối với cha mẹ chúng. Schuyler đã từng có lần mơ ước về 1 gia đình, 1 cuộc sống trong đó có 1 người mẹ thân thương, 1 người cha chu đáo, và anh chị em những người sẽ trêu chọc nhau trong thịt và khoai tây. Dĩ nhiên, gia đình Forces không có vẻ gì giống như vậy. Các bữa ăn tại nhà được phục vụ trong phòng ăn chính thức, trên một cái bàn lớn và đầy vẻ đáng sợ. Mỗi người ngồi cách xa nhau 2 feet. Mỗi món được phục vụ trên chiếc khay bac bởi người quản gia, và thực đơn không bao h thay đổi - luôn là món Pháp, món ăn luôn phong phú và phức tạp, và những món đó luôn ngon miệng 1 cách hoàn hảo. Vào những lúc đó, Schuyler nhớ tài nấu ăn cẩu thả của Hattie, và mong nó đơn giản, phần khiêm tốn của mì ống và pho mát, hoặc 1 nồi thị nướng mà không cần giảm bớt rượu đỏ và giọng phát âm. Cuộc nói chuyện nhạt nhẽo, và không tồn tại. Charles tiếp tục chìm vào thế giới riêng của ông, trong khi Trinity cố gắng đính ước cặp song sinh trong buổi nói chuyện chiếu lệ về cuộc sống của họ. Jack đã lịch sự trong khi Mimi đơn giản là cộc lốc. Ít nhất thì 1 người nào đó như Schuyler đã nghĩ những bữa ăn tối là một chuyện khôi hài và lãng phí thời gian. - Vậy là, Jack và con có 1 thông báo. - Mimi nói, khi món tráng miệng được mang đến, 1 quã đào chín mọng. - Chúng con đã quyết định ngày tổ chức hôn lễ của chúng con. Schuyler cố gắng làm mặt mình bình tĩnh nhưng thấy cô không thể không nhìn chằm chằm vào Jack, người trông bình thản hơn bao h hết. Hôn lễ của họ! Quá sớm... Mimi vươn tới để nắm tay anh trai mình trong tay cô. - Con không nghĩ điều này có sớm hơn 1 chút à? - Trinity hỏi, vừa tìm kiếm đồng minh. - 2 đưá con còn nhiều thời gian mà. Phải. Schuyler nghĩ. Rất nhiều và rất nhiều thời gian. Có thể là mãi mãi. Charles ho. - Hãy nhớ rằng tuổi tác là 1 ảo tưởng giữa chúng ta, Trinity. Em bắt đầu nghĩ như bọn Máu Đỏ rồi đó. Chúng sớm kết hôn chừng nào, chúng càng mạnh hơn ngày đó. Cho cặp song sinh. - Cho chúng con! - Mimi reo mừng, chạm ly cô vào ly của Jack. Đồ pha lê kêu leng keng như tiếng chuông kêu oang oang. - Cho cặp song sinh. chuyler thì thầm. Cô nhấp 1 ngụm nhưng nhận ra mình không thể nuốt nổi rượu trong ly của cô. Sau đem đó khi Schuyler đang mơ, cô nhận được một tin nhắn từ Lawrence. Gửi tin nhắn thực hiện dễ dàng hơn trong trạng thái mơ, ông giải thích. Điều đó không gây sốc cho các giác quan, và khi ngủ, tâm trí cô không bị phiền nhiễu. - Corcovado an toàn. Tất cả đều tốt.