Cuộc gặp gỡ giữa hai người tại Kho Lưu Trữ hoàn toàn là ngẫu nhiên. Schuyler tới đó để đọc được càng nhiều sách càng tốt theo chỉ dẫn của Lawrence, và cô tỏ ra ngạc nhiên một cách dễ chịu khi phát hiện ra Jack cũng đang ngồi tại một trong những chiếc bàn đọc ở đó. - Ồ, chào. - Jack nhe răng cười với Schuyler trong khi một tay lùa vào mái tóc và ra hiệu cho cô tới ngồi ở chiếc ghế đối diện cậu. - Cậu mang theo sách gì vậy? The Trial (Cuộc phán xét) à? - Jack hỏi, rồi chìa ra cho cô xem cuốn của cậu.
Schuyler gật đầu. Họ đã được giao về nhà đọc bộ sách của Kafka55 trong lớp tiếng Anh nâng cao. Đây mới chỉ là một cuốn trong chồng sách của cô. - Một câu chuyện tình ngu ngốc, cậu có nghĩ vậy không? - Jack hỏi trong lúc lật giở qua những trang sách đã ngả vàng của cậu mà Schuyler nhận ra rằng bản thân cuốn sách cũng đã cũ sờn và bị gấp góc nhiều chỗ.
- Chuyện tình á? - Cô nhăn mặt. - Không phải cuốn sách nói về tính chuyên chế của luật pháp sao? Hay là về bản chất điên rồ và vô lý của bộ máy quan lại chứ? Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được rốt cuộc thì anh ta đã phạm tội gì.
55 Kafka: (1883 - 1924): một trong những tiểu thuyết gia có ảnh hưởng nhất hồi đầu thế kỷ 20. Ông sinh ra tại Praha, Bohemia thuộc đế quốc Áo - Hung (nay thuộc Cộng hòa Séc). Cuốn The Trial là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Kafka. Truyện kể về một người đàn ông bị bắt và hành quyết bởi một chính quyền thờ ơ và vô cảm, tuy nhiên bản chất tội ác của nhân vật chính chưa bao giờ được tiết lộ cho chính anh ta cũng như người đọc cùng biết.
- Tớ lại không nghĩ vậy đâu. Hơn nữa, vì Kafka chưa từng muốn cuốn sách được xuất bản nên ai có thể nói chính xác nó thực sự viết về chuyện gì chứ? - Jack hỏi lại bằng giọng điệu pha chút giễu cợt. - Tớ đã đọc được ở đâu đó rằng câu chuyện này thực chất viết về mối tình và cuộc đính ước thất bại của Kafka với nàng Felice Bauer. Điều này có nghĩa là cuốn sách hoàn toàn không phải viết về luật pháp, mà là về một người đàn ông đang tuyệt vọng bởi tình yêu…
- Ôi, Jack… - Schuyler thở dài. Cô không chắc liệu có phải cậu đang cố tình trêu chọc cô hay không, nhưng cô thích cuộc tranh luận vui vẻ này giữa họ. Cho tới lúc đó vẫn chưa có gì rõ ràng về chuyện liệu lúc nào đó cả hai có thể làm lại tình bạn thân thiết, hay bất cứ cái gì đã từng bắt đầu và cũng đã kết thúc chóng vánh giữa hai người từ học kỳ trước không. Nhưng dường như Jack không quá lảng tránh ý muốn làm lại từ đầu. Tuy nhiên, điều đó cũng có thể chẳng có ý nghĩa gì cả. Jack vẫn cứ là anh trai của Mimi Force. - Có lẽ cuốn của tớ có cái mà cuốn của cậu không có. - Jack nói, đẩy bản in của cậu về phía cô. - Đây, đưa tớ cuốn của cậu nào. - Cậu nói.
- Dù gì thì cuốn của cậu cũng có bìa đẹp hơn.
Schuyler cầm cuốn sách của Jack lên, hít vào phổi thứ mùi ẩm mốc của nó. Cô tìm thấy trang mà cô đang đọc dở và bắt đầu đọc.
Một nơi cũ kỹ và buồn tẻ, Mimi thầm nghĩ khi theo chân Kingsley bước xuống cầu thang dẫn tới Kho Lưu Trữ Lịch Sử, nơi vừa là tổng hành dinh của Ủy Ban vừa là thư viện chính của gia tộc Máu Xanh, nằm ngay bên dưới Block 122, hộp đêm siêu đặc biệt chỉ dành riêng cho Máu Xanh và khách mời của họ.
Kingsley đã trở thành một người bạn thân thiết, một người có thể chia sẻ với Mimi tính độc ác và quỷ quyệt. Vụ việc cậu bé trên ban công là khởi đầu cho tình bằng hữu giữa hai người. Kingsley đại diện cho tất cả những gì mà Mimi ngưỡng mộ ở một ma cà rồng - đó là khao khát sử dụng sức mạnh. Cô ngầm đồng tình với Kingsley rằng Ủy Ban đã quá cảnh giác, và những luật lệ nghiêm khắc của bọn họ lúc nào cũng làm cô bực mình. Tại sao không sử dụng sức mạnh để thống trị loài người? Có gì hay ho khi nắm giữ khả năng đọc tâm trí con người mà lại không thể sử dụng nó để đạt được ích lợi nào đó về vật chất hoặc tinh thần? Tại sao không được phép có nhiều hơn một thần linh quen thuộc trong cùng một thời điểm? Tại sao không biểu dương địa vị quyền lực của mình thay vì cứ phải cố hòa nhập vào cái thế giới của bọn người trần mắt thịt này?
Kingsley đã đề nghị cô cùng đi tới Kho Lưu Trữ để anh có thể chỉ cho cô một thứ cực kỳ hấp dẫn và rồi anh biến mất sau những kệ sách để tìm nó.
Cô nhìn quanh căn phòng cổ được chia thành nhiều vách ngăn. Có một vài kẻ phàm trần đáng thương, những Conduit từng gắn bó với các gia đình ma cà rồng nay đã bị cho về vườn, đang làm việc hăng say trong khu vực riêng của mình. Mimi ngồi xuống chỗ một trong những bàn đọc lớn nằm ở giữa căn phòng, nhịp nhịp tay ra chiều mất kiên nhẫn. Rồi bỗng nhiên âm thanh khe khẽ của một cuộc trò chuyện bay tới tai cô từ phía sau hàng giá sách.
- Chẳng có điều gì nói về tình yêu trong này cả, Jack à. - Một cô gái lên tiếng. - Có lẽ chính cậu mới là kẻ vô lý đấy.
- Cậu chắc chứ? Cậu tìm lại đi, có lẽ cậu đọc chưa kỹ đấy thôi. - Chàng trai phản bác lại.
Mimi nghiến chặt hai hàm răng với nhau. Lại là con chuột nhắt nhà Van Alen đang nói chuyện với anh trai cô. Cô đứng dậy và hắng giọng, dòm đôi mắt qua những giá sách thấp về phía hai kẻ kia.
Ngay lập tức, Jack và Schuyler xê dịch ra xa khỏi nhau.
- Tớ, ơ, gặp lại cậu sau vậy nhé. - Schuyler nói, đoạn cầm những cuốn sách của mình và bước sang một chiếc bàn khác, không nhận ra rằng cô vẫn đang cầm cuốn sách của Jack.
- Ồ, chào. - Jack nói, quay người trên ghế về phía em gái và mỉm cười với cô. - Anh không biết là em cũng biết đường tới chỗ này cơ đấy.
- Đừng đánh giá thấp em thế chứ, Benjamin Force. Nói cho anh hay, em là một con mọt sách chính hiệu đấy. - Mimi khịt mũi.
Jack nhe răng cười.
“Nói dối.” - Cậu ngầm “nhắn” tới cô.
“Anh mới là kẻ nói dối.” - Cô “nhắn” lại.
Cậu làm một cử chỉ cầu hòa. “Tha lỗi cho anh nhé.”
“Luôn luôn vậy mà.” Mặt Mimi dịu lại dần.
“Anh về trước đây. Hẹn gặp em ở nhà nhé.”
“Bye”.
Mimi nhìn Jack rời đi, nhưng ngay cả khi những suy nghĩ dịu dàng của cậu đang còn in dấu trong tâm trí cô, Mimi vẫn không ngừng cảm nhận được nỗi khó chịu đang trào dâng. Tại sao Schuyler vẫn còn ảnh hưởng tới anh? Có điều gì ở con bé đó khiến anh trai cô mất thăng bằng, cô có thể cảm nhận được điều đó. Cô có thể đánh hơi thấy khao khát của anh muốn giữ lời thề giữa họ, nhưng nó cứ như thể là anh đang tự thuyết phục bản thân mình yêu cô nghịch lại ý muốn của chính anh. Tại sao chứ? Trước đây chưa từng có chuyện như thế này. Trong mỗi chu kỳ, hai người lại tái cam kết lời thề ràng buộc với nhau vĩnh viễn mà không hề có chút bối rối nào xen vào. Trong muột thoáng, sự tự tin quá mức thành tự mãn đã rời bỏ khuôn mặt Mimi, khiến cô trông giống như một cô gái bé nhỏ sợ hãi bị lạc đường. Nếu anh ấy thực sự bỏ mình thì sao? Nếu anh ấy không lập lại lời thề khi thời gian tới thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với hai chúng ta? Mimi rùng mình khi nghĩ về Allegra Van Alen, nằm đó trong chiếc giường bệnh viện, coi như đã chết đối với cả thế giới này.
Cô không thể để điều đó xảy ra, dù là với bất kỳ ai trong hai người bọn họ.
- Em trông như thể vừa nhìn thấy ma vậy. - Kingsley nói, đặt một cuốn sách dày trước mặt Mimi.
Mimi nở nụ cười dịu dàng nhất của cô với anh.
- Em ước gì như vậy. - Cô nhìn xuống cuốn sách bọc da. - Cái gì đây?
- Đấy là thứ mà chúng ta đáng ra không được xem đâu. Nó là một cuốn sách tham khảo cổ có ghi chép những câu thần chú bị cấm. Em chắc đã nghe về Croatan, chính xác hơn là về Máu Bạc rồi đúng không? - Kingsley hỏi.
- Vâng. - Mimi lo lắng đáp lại. - Nhưng chúng được cho là không tồn tại mà.
- Phải. - Kingsley chế giễu. - Chỉ vì chúng không còn tỏ ra biết nghe lời nữa.
- Ý anh là sao?
- Máu Bạc đã từng là nô lệ của Máu Xanh. Khi chúng ta bị đày ra khỏi Thiên Đàng và bắt đầu kiếp sống bất tử trên Trái đất này, trong một thời gian dài, hầu hết những ai theo Lucifer đều bị Michael và Gabrielle thu phục. Chúng ta khống chế chúng, nhưng rồi chúng nổi dậy chống lại chúng ta và ngừng tuân lệnh chúng ta. Chúng quay ra săn đuổi chúng ta, và rồi chúng ta lại săn lại chúng, cuộc chiến cứ thế tiếp diễn điên cuồng trong suốt nhiều thế kỷ. Giờ thì chúng được coi là đã biến mất. Tuy nhiên, vẫn có một cách khiến chúng trở lại.
- Ý anh là sao? - Mimi hỏi lại, cho rằng Kingsley có phần hơi quá bất cẩn khi nhắc tới những chuyện như thế này. Suy cho cùng thì Máu Bạc đâu phải một trò đùa. Hầu hết các Máu Xanh đều không dám nói về chúng.
- Gọi một Máu Bạc ra từ Bóng tối. Em biết đấy. Bắt nó làm bất cứ cái gì mà em muốn. - Kingsley nói.
- Em không biết liệu em có thích chuyện này không nữa. - Mimi rùng mình nói. - Nó quá đáng sợ đối với em.
- Thôi nào, anh nghĩ sẽ rất vui đấy chứ. - Kingsley nói. Anh sử dụng từ “vui” để miêu tả một hành động tàn ác. Rõ ràng là đối với anh, một câu thần chú hắc ám nguy hiểm cũng chỉ ngang tầm với việc lái một chiếc Ferrari ở tốc độ hai trăm năm mươi dặm một giờ mà thôi. Tuy đó có thể không hẳn là một ý tưởng tuyệt vời nhưng đối với một số người, cứ phải làm thì mới biết được. - Thôi. - Mimi lắc đầu. Nhưng rồi kể cả cô không cảm thấy hứng thú với việc này chăng nữa, vẫn có một thứ khác mà cô tìm thấy trong cuốn sách có vẻ sẽ hữu dụng đối với cô.
Materia acerbus. Thần chú hắc ám.
Mimi liền lật tới trang đầu tiên và bắt đầu đọc.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
2426 chương
31 chương
78 chương
128 chương
160 chương