Sáng thứ Sáu, ngay giây phút bước xuống dưới nhà ăn sang, Schuyler đã nhận ra có điều gì đó khác lạ trong phòng khách - ánh nắng mặt trời. Căn phòng bừng sáng trong ánh mặt trời, chìm ngập trong những tia vàng rực rỡ. Những tấm vải bạt che phủ trên đồ đạc đã được gỡ bỏ, từ cửa sổ hắt vào những tia nắng chói lọi tới độ làm người ta lóa mắt. Lawrence Van Alen đang đứng ở giữa phòng, chăm chú nhìn bức chân dung cũ kỹ treo phía trên bệ lò sưởi. Mấy cái hòm lỗi thời dàn đều trong hành lang, bên cạnh một cái rương to, mòn vẹt hiệu Louis Vuitton. Hattie và Julius đang đứng quanh ông, tay nắm chặt. Hattie nhìn thấy Schuyler trước tiên.
- Cô Schuyler! Tôi không thể ngăn cản nổi người này, ông ta có chìa khóa. Ông ta nói mình là chủ nhà này, và rồi ông ta bắt đầu kéo mấy tấm rèm ra, còn yêu cầu chúng tôi gỡ bỏ những tấm vải phủ nữa. Ông ta nói ông ta là ông ngoại của cô. Nhưng phu nhân Cordelia đã là một quả phụ kể từ khi tôi gặp bà.
- Không sao đâu, Hattie. Mọi chuyện ổn rồi. Julius, tôi sẽ lo chuyện này. - Schuyler nói, trấn an hai người phục vụ. Bà quản gia và ông tài xế ném cái nhìn ngờ vực vào kẻ xâm phạm ngôi nhà của họ, nhưng vì Schuyler đã nói vậy, họ cũng nhanh chóng lui khỏi phòng.
- Ông đang làm gì ở đây vậy? - Schuyler thắc mắc. - Cháu tưởng ông không muốn dính vào rắc rối.
Cô cố tỏ ra giận dữ nhưng tất cả những gì cô cảm thấy lúc này là niềm hân hoan. Ông ngoại của cô đã trở về! Liệu có phải ông đã đổi ý rồi không?
- Không phải đã rõ ràng rồi sao? - Lawrence hỏi lại. - Ta đã trở về rồi đây. Những lời của cháu như xát muối vào nỗi đau của ta, Schuyler ạ. Ta không thể chịu đựng được chính mình khi nghĩ rằng ta đã hành động như một kẻ hèn nhát. Hãy tha thứ cho ta, đã rất lâu rồi kể từ khi Cordelia và ta hẹn ước với nhau. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó đến tìm ta.
Ông tiến lại phía cửa sổ nhìn ra sông Hudson đang bị đóng băng. Schuyler đã quên mất rằng phòng khách nhà họ có một tầm nhìn tuyệt vời đến vậy. Bao nhiêu năm qua, Cordelia luôn kéo rèm che kín những cánh cửa sổ lại.
- Ta không thể để cháu quay trở lại với cuộc sống như trước đây, trơ trọi một mình được. Ta đã chịu lưu đày đủ lâu rồi. Đã đến lúc để New York nhớ lại sức mạnh cũng như sự huy hoàng của dòng họ Van Alen. Và ta về đây còn để nuôi dạy cháu nữa. Suy cho cùng thì cháu cũng là cháu ngoại của ta.
Đáp lại lời ông, Schuyler vùi mình vào vòng tay ông ngoại và ôm ông thật chặt.
- Cordelia đã đúng về ông. Cháu biết là bà luôn đúng mà.
Nhưng trước khi cô có thể nói thêm được điều gì, tiếng chuông cửa ồn ã vang lên liên hồi, như thể ai đó ấn mạnh vào nó trong tâm trạng cáu kỉnh cực độ.
Schuyler nhìn ông ngoại cô.
- Ông đang đợi ai ạ?
- Không phải giờ này. Tuần sau Anderson mới về đây, sau khi ông ấy đã dọn dẹp xong xuôi những ngôi nhà của ta ở Venice. - Lawrence sầm mặt lại. - Hóa ra chuyến trở về của ta không được kín đáo như ta hi vọng.
Hattie bước ra định mở cửa, nhưng Lawrence đã ngăn bà lại.
- Ta sẽ lo chuyện này. - Ông vừa nói vừa mở cửa.
Charles Force và vài Giám hộ khác trong Ủy Ban đang đứng nơi bậc thềm, trông đầy vẻ quả quyết và tức tối. - A, Lawrence. - Charles Force cười hờ. - Thật vinh hạnh cho chúng tôi được gặp ông lần nữa.
- Charles. - Lawrence gật đầu chào lại.
- Chúng tôi vào được chứ?
- Tất nhiên rồi. - Lawrence đáp lại bằng giọng hòa nhã. - Schuyler, ta tin rằng cháu đã biết các vị đây. Charles, Priscilla, Forsyth, Edmund, đây là cháu ngoại tôi, Schuyler.
- Vâng, ưm. Xin chào. - Schuyler nói, tự hỏi tại sao ông ngoại cô lại cư xử như thể các Giám hộ đơn giản chỉ ghé qua chào hỏi thân mật.
Những người kia không thèm đếm xỉa gì đến Schuyler.
- Lawrence, tôi rất lấy làm tiếc. - Priscilla Dupont cất giọng nói du dương, dịu dàng của mình. - Tôi đã không ngăn được họ.
- Không sao, bạn thân mến. Nếu có điều gì tôi muốn nói thì đó là tôi rất mừng vì được gặp lại cô. Cũng đã lâu rồi còn gì, từ khi ở Newport.
- Quá lâu rồi. - Priscilla đồng tình.
- Đủ rồi đấy. - Charles nóng nảy cắt ngang. - Lawrence, tôi không nhớ là Ủy Ban đã cho phép ông quay về. Ông phải có mặt trước Hội đồng để khai báo chính thức. Hãy đi cùng chúng tôi ngay bây giờ. - Chuyện gì đang diễn ra vậy? - Schuyler gào lên khi hai Giám hộ xông tới, mỗi người giữ một tay Lawrence. - Họ định đưa ông đi đâu?
- Đừng sợ, cháu gái của ta. - Lawrence đáp. - Vì chẳng còn lựa chọn nào khác nên ta đành phải vui vẻ mà đi thôi. Charles, anh sẽ chẳng thể tìm được điều gì khả nghi ở tôi đâu. Schuyler, ta sẽ về sớm thôi.
- Cái đó còn phải chờ xem thế nào đã. - Charles Force khịt mũi.
Schuyler nhìn đám người trong Ủy Ban áp giải ông ngoại cô ra khỏi cửa và chui vào trong những chiếc xe hơi đen đậu trước cửa tòa nhà. Cô cảm thấy muốn khóc. Đúng lúc cô cho rằng sự cứu cánh cuối cùng cũng tìm đến với cô thì nó lại bị tước đoạt mất ngay khi vừa xuất hiện.
- Ông ta đi rồi sao? - Hattie hỏi trong lúc lao ra từ nhà bếp. - Tạ ơn Chúa.
- Ông ấy sẽ quay lại. - Schuyler nói.
Cô tiến về phía bức chân dung mà Lawrence đã nhìn chăm chú ban nãy. Đó là một bức tranh sơn dầu đã được quét lớp bảo hộ chống axit bào mòn; bức tranh vẽ cảnh một đám cưới từ hồi đầu thế kỷ mười tám. Trong bức tranh, Cordelia mặc váy cưới, đoan trang và nghiêm nghị. Người đàn ông đứng bên cạnh bà mặc một chiếc áo đuôi tôm mới cứng và thắt một chiếc cà vạt lớn, dáng vẻ cao ngạo không lẫn vào đâu được của một Lawrence Van Alen trẻ tuổi.
Mục Lưu trữ tờ New York Herald
Số ra ngày 10 tháng Hai năm 1872
THÔNG BÁO KẾT HÔN
Thiệp mời dự hôn lễ giữa quý cô Caroline Vanderbilt, con gái Đô đốc Hải quân và phu nhân Vanderbilt, và Ngài Alfred Burlington đã được gửi đi. Hôn lễ sẽ diễn ra vào tối thứ Năm, ngày 29 tháng Hai, lúc 6h tại nhà bố mẹ cô dâu, số 800 Đại lộ 5. Đức cha Cushing đã được mời làm người chủ trì hôn lễ. Phù dâu là cô Ava Vanderbilt, em gái của cô dâu và phù rể là Hầu tước vùng Essex. Sau hôn lễ là một bữa tiệc chiêu đãi trọng thể. Với vị thế của gia đình nhà gái, sẽ có khoảng tám trăm khách mời, trong đó có Thống đốc và thị trưởng New York. Ngài Burlington, con trai cả của Công tước và Nữ Công tước vùng Devonshire, là một nhà môi giới hiện có sản nghiệp tại cả London và New York. Ngay sau lễ cưới, cô dâu và chú rể sẽ khởi hành chuyến du lịch dài ngày tới tiểu lục địa Ấn Độ.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
2426 chương
31 chương
78 chương
128 chương
160 chương