Gia, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 36 : Tôi cho cô
Lời nói của Du Niệm, làm cho trái tim người ta không khỏi có chút co rụt lại, một cảm giác không rét mà run xẹt qua sau lưng.
Cả người Thần Điềm Nhi hoảng hốt không thôi nhìn khuôn mặt thản nhiên cười yếu ớt của Du Niệm, cô cười dịu dàng như thế, nhưng mà ở trong mắt cô ta lại tựa như ma quỷ khiến người ta kinh hãi, tựa người con gái như cô ta vốn không có căn bản võ thuật, căn bản chịu không nổi một phần sát khí của Du Niệm, chỉ có thể toàn thân ức chế run rẩy đứng ở tại chỗ.
Đoan Mộc Tịch Nhã cũng bị hành động bất ngờ Du Niệm mà hoảng sợ, một hồi lâu mới buông cái chén trong tay, tao nhã nhướn lên khóe môi, “Tam tiểu thư, mọi người khó được cùng nhau ăn một bữa sáng, dù sao chuyện như vậy, tôi nghĩ vị tiểu thư này cũng không phải cố ý.”
Người khoan dung đại lượng luôn có thể nhận được nhiều sự hỗ trợ, huống chi là công chúa cứu vớt người khác đang gặp phải khó khăn.
Du Niệm nhìn Thần Điềm Nhi phát ra ánh mắt cảm kích nhìn Đoan Mộc Tịch Nhã, hơi nhếch lên đuôi lông mày xinh đẹp, “Cô không phải cố ý?”
Bị Đoan Mộc Tịch Nhã đánh vỡ không khí làm cho Thần Điềm Nhi có được cơ hội thở dốc, rốt cục không hề sợ hãi ngay cả một câu cũng cũng không nói ra được, hơi hạ thấp con ngươi rồi gật đầu, tiếng nói ủy khuất phát ra từ cổ họng “Thực sự xin lỗi...”
“Không sao.” Du Niệm đáp lại ngoài dự kiến của mọi người, mỉm cười nhìn bánh ngọt trà xanh vừa mang lên, sau đó mọi chuyện hồi nãy không thoải mái đều giống như chưa từng xảy ra, tao nhã cầm lấy dĩa ăn, thử ăn một chút, lông mi dài như cánh bướm có chút rung động, làm cho người ta không khỏi theo động tác của cô mà dừng hô hấp.
“Ăn ngon sao?” nhanh hơn Khúc Quyến Sí một bước, hàm xúc trong tiếng nói Côi Dạ Tước lãnh khốc trầm ổn không rõ vang lên, đương nhiên, lại một lần nữa làm cho Khúc Quyến Sí nhíu lông mày, trong lòng không vui đột nhiên nổi lên.
Thái độ Côi Dạ Tước rất rõ ràng.
Đáy mắt Đoan Mộc Tịch Nhã lướt qua một tia quang mang biến hoá kỳ lạ.
Du Niệm lại cứ như không biết không khí này có vấn đề, nhìn về phía Côi Dạ Tước, như trước mỉm cười, chỉ là vẫn nhìn về phía Khúc Quyến Sí chuyên chú sầu triền miên, “Ăn ngon.”
“Tôi có thể thử được không?”
“Có thể.” Đem chén dĩa trước mặt đẩy qua.
Điểm tâm màu xanh nhạt làm rất tinh xảo khéo léo, dưởi mỗi một miếng bánh đều được gắn thêm một chiếc lá xanh tươi mới, nhìn tươi mát ngon miệng, nhưng mà, dù đồ ăn có trình bày đẹp đi chăng nữa, vị tuy tinh tế thanh nhã, đầu lưỡi lại không có một chút hương vị, cảm giác lập tức khiến cho người đối với món ăn này chẳng những mất đi hứng thú, lại cảm thấy không thể nào ăn tiếp được.
Côi Dạ Tước nhíu lông mày, điểm tâm nhai trong miệng khiến cho hắn thật sự muốn phun ra, nhưng mà dưới ánh mắt nhìn của Khúc Quyến Sí, hắn biết rằng hắn không chỉ phải nuốt, còn phải phải tỏ ra mình ăn rất ngon, tốt nhất cuối cùng hắn phải ăn thêm một miếng, nói trắng ra là, nghĩa là chính xác hắn phải ăn cái thứ này.
Một cái tay trắng trong trẻo cầm chiếc ly mật ong tưới lên, ngẩng đầu, liền nhìn đối diện, Du Niệm ánh mắt trong suốt nhìn hắn, “Không thêm đường trong bánh trà xanh đối với mọi người mà nói rất khó ăn.”
Côi Dạ Tước giật mình, không tự giác cầm miếng bánh trà xanh có dính một chút mật ở trong tay, hương vị ăn vào trong miệng lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Cô không thấy khó ăn sao?” Đoan Mộc Tịch Nhã tao nhã ăn điểm tâm của chính mình nói.
“Bởi vì hương vị món khác rất tốt, tốt khiến cho người ta rất dễ dàng nhàm chán, chỉ còn lại những món không có hương vị lại có thể làm cho bản thân hòa hợp với sự mới mẻ sẽ khiến người ta không còn nhanh chán nữa.” Du Niệm thản nhiên nói.
“Hóa ra tam tiểu thư là người dễ dàng có mới nới cũ nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“...” khóe miệng tươi cười của Đoan Mộc Tịch Nhã đều không khỏi bởi vì sự thành thực của Du Niệm mà có chút cứng ngắc, thành thật và thản nhiên như vậy, ngược lại càng làm cho cô ta cảm thấy người này khó có thể hiểu được.
...
Ba chiếc xe thể thao lỗng lẫy phô trương đứng ở trước cửa sắt lớn ánh vàng rực rỡ của học viện hoàng gia Bautis, bởi vì chuyện bữa sáng, cổng chính hoàn toàn phải được đóng.
Du Niệm chân trước mới nửa bước ra xe, một bóng dáng sắc bén tựa như tia chớp chợt hiện.
Khúc Quyến Sí cau mày, cửa xe có chút khép lại, đưa tay, cuốn, lôi ——
Ngắn ngủn ba động tác, dây roi quật tới liền bị Khúc Quyến Sí kéo buộc chặt thẳng tắp ở đối diện Vận Hi.
“Cô muốn làm gì?” nửa mi mắt của Khúc Quyến Sí lóe tia lợi hại, lạnh lùng nhìn Vận Hi đối diện đột nhiên ra tay.
Đan Vận Hi chỉ lạnh lùng nhướn khóe miệng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra một hơi thở mãnh liệt không thua cho gì chàng trai, “Xen vào việc của người khác! Buông tay.”
Khúc Quyến Sí nhìn Đan Vận Hi một hồi lâu, thấy cô ta không có ý muốn ra tay nữa, mới chậm rãi buông tay ra, kéo mở cửa xe cho Du Niệm đi ra.
“La Sinh Nhược Du Niệm, ngày hôm qua vì sao cô không có đi tìm hiệu trưởng báo danh?” Hôm nay sáng sớm chạy tới hội học sinh tra giấy báo danh, tra xét nửa ngày không phát hiện tên La Sinh Nhược Du Niệm, tức giận đến mức cô ta hôm nay cả buổi sáng đều cầm roi ở cửa hung hăng phiên trực.
“Tôi có đi, nhưng mà hiệu trưởng không ở đó.” Du Niệm nghiêm túc nhìn Đan Vận Hi nói, “Ngày hôm qua là kì hết hạn báo danh sao?”
“Vô nghĩa!” Bằng không cô có thể giận như vậy sao? Gió vừa lay động, Đan Vận Hi khóe miệng tươi cười có chút đắc ý, “Nhưng mà tôi đã giúp cô báo cáo, đừng nghĩ lâm trận bỏ chạy đó nha, La Sinh Nhược Du Niệm.”
“Tôi sẽ không, vì sao sáu cánh của cô.” Du Niệm Vi cười nhìn tính trẻ con đắc ý của cô ta, làm sao có thể lâm trận bỏ chạy đây, hiện tại nói như thế nào đều phải lấy được bảy sao sáu cánh để xem có phản ứng dây chuyền gì xảy ra mới đúng chứ.
“Sao sáu cánh? Tam tiểu thư muốn thất tịch sao sáu cánh?” Đoan Mộc Tịch Nhã kinh ngạc ra tiếng.
“Đúng vậy, cô cho tôi sao?” Du Niệm không khách khí chìa tay.
Ngay tại trong ánh mắt mọi người không cho là đúng, Đoan Mộc Tịch Nhã nhìn tay đưa ra ở trước mặt, giật mình, sau đó gợi lên mỉm cười tao nhã thần bí, lưu quang đôi mắt màu xanh biếc phức tạp quỷ dị lóe ra, ngón tay xinh đẹp lấy ra thứ màu vàng kim có văn bản ở sau tai, huy chương hình tròn tinh xảo xinh đẹp, “Được thôi, tôi cho cô.”
—— chỉ cần, tương lai cô không phải hối hận, a...
Xa xa ngay trên lầu bộ đại học phòng học.
Cố Dịch Hiên buông kính viễn vọng, gió nhẹ phất chuyển động tóc màu đen dài nhỏ của hắn, đôi mắt dịu dàng tinh mỹ nhìn về phía chàng trai bên cạnh giống như ma cà rồng thần bí tao nhã mà cao quý, “Đã là cái thứ ba rồi, Hằng, cậu sẽ cho cô ta đấy chứ?”
Đôi mắt đượm buồn, giống như ngôi sao ngân hà tỏa sáng mang theo hương vị lạnh lùng, “Cô ta có cái gì tư cách để có được sao sáu cánh trong tay tôi.”
“Cha cậu không nói sao?” khóe miệng Cố Dịch Hiên gợi lên mỉm cười, xinh đẹp lại châm chọc.
Nhắc tới Đan Bân Vũ, lông mày Đan Khương Hằng không thể nhận ra hơi nhăn lại, “Tôi không nhất thiết phải nghe ông ta.” Trên thực tế, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
“Phụt...” Cố Dịch Hiên chợt phun cười ra tiếng, “Nói cách khác, thất tịch điện hạ yêu quý của tôi chuẩn bị theo tôi đứng ở cùng trận địa hay sao?”
“Âm nhạc thánh tử muốn tạo phản sao?”
Cố Dịch Hiên bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi cũng không có biện pháp nha, ai lại làm cho thân thể yêu quý của cô ta nguy hiểm như vậy chứ, tớ nha, phải lập tức ra tay vào công việc chuẩn bị làm kẻ địch với thế giới, Hằng yêu quý, coi như là bạn bè nhiều năm, xin cậu hãy bảo vệ tốt sao sáu cánh trên tay, giúp tôi kéo dài thời gian một chút đi.”
Đan Khương Hằng chỉ cầm lấy kính viễn vọng, nhìn cô gái kia chậm rãi đi vào phòng học, hồi lâu, môi mỏng xinh đẹp mới nhẹ nhàng nhướn lên, “Thật sự mà nói tôi muốn nhìn thử xem, cô ta sẽ dùng phương thức gì khiến cho chúng ta lấy ra thứ sở hữu của mình.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
45 chương
100 chương
25 chương
25 chương