Gia, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 32
“Ồ… Thật không hổ là ‘Điện hạ’ của nhà La Sinh Nhược?” Khúc Duệ Hiền giật mình, cuối đầu nở nụ cười nhạt, gọng kính vàng dưới mắt giống Khúc Quyến Sí như đúc, trong con ngươi của hắn dường như có sự thưởng thức nhưng lại chứa một tia phức tạp.
Hai chữ “Điện hạ” hình như là một cách xưng hô cấm kỵ đối với Tề Uý Lam, cô giữ chặt lấy Du Niệm người lạnh như băng. Theo tâm lý học nói, khi một người trải qua một việc gì kinh động thì máu toàn thân sẽ dồn về trái tim mà trước hết là tứ chi sẽ trở nên lạnh đi.
Tề Uý Lam là con dâu gia tộc La Sinh Nhược, có thể làm được con dâu của gia tộc thì thân thế cũng không bình thường, nhưng việc gì nghiêm trọng đến độ làm bà kinh sợ như vậy?
Du Niệm cầm tay Tề Uý Lam, trên miệng vẫn treo nụ cười, xoay tròn những lá bài xì phé trên đầu ngón tay, Du Niện có thể xác định, mặc kệ là “Cái kia” trong miệng bọn hắn hay là Lương Lễ nói về sao sáu cánh, mọi chuyện đều đang xoay chuyển xung quang cô, giống như một âm mưu khổng lồ, chỉ cần cô chạm nhẹ mọi chuyện sẽ bùng nổ đem tất cả những đều đen tối ra trước mặt mọi người. Oanh một tiếng, cũng không chừng là đem toàn bộ thế giới vùi lấp luôn.
Chỉ có điều …..
Du Niệm đang nghỉ sai lệch, bọn họ thì đang quay chung quanh, là La Sinh Nhược Du Niệm hay vẫn là …. Lam Ảnh?Ngô…Đây là một vấn đề nan giải, dù sao nếu nhằm vào Du Niệm thì vẫn phải cố kỵ gia tộc La Sinh Nhược phía sau cô chứ, nhưng nếu là Lam
Ảnh, ừ, vậy Ly nhi có thể sẽ đón cô trở về trước khi cô chơi nát cái thế giới này?
Nếu ngay lúc này có người nghe được lời nói khủng bố của Du Niệm nhưng khuôn mặt cô vẫn lạnh, yếu ớt và ôn nhu. Thì chắc người đó sẽ có bộ dạng như đang gặp quỷ.
“Mọi người đều nói, công chúa điện hạ của gia tộc La Sinh Nhược đã xác định được là vị nào” Khúc Duệ Hiền điều chỉnh ánh mắt quét về phía các thành viên gia tộc nhưng lại không để ý đến Du Niệm.
Tề Uý Lam càng nắm chặt lấy tay lạnh băng của Du Niệm, khuôn mặt xinh đẹp lúc này lại hiện lên vẻ bi thương thống khổ: “Không, tôi sẽ không làm cho…”
“Lam nhi” Điển Trị cúi đầu lên tiếng trách mắng, giọng nói trầm và nặng trịch.
Tề Uý Lam mở to đôi mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên, lại không dám nhìn tới Du Niệm, vì sao lại vậy? Sớm biết thế lúc trước sinh Lương Hàn xong thì đừng sinh nữa, chỉ cần không phải là con gái, chuyện tình kia cũng không bắt đầu khởi động. Nếu quả thật phải nói như vậy, bà tình nguyện …bà tình nguyện Du Niệm vĩnh viễn giống như trước đây đừng có trưởng thành, không vĩ đại như vậy, mà không phải giống như hiện tại,vượt xa tầm kiểm soát!
“Mọi người đều biết La Sinh Nhược Du Niệm khi sinh ra đã có con đường đi riêng, không ai có thể ngăn cản. Nhưng mọi người có biết sự kiện trước kia vì mang trên người dòng họ gia tộc “La Sinh Nhược”, chuyện tình của A Sí và Du Niệm, phải chấm dứt,, tôi nghĩ các người không gánh nổi hậu quả của ‘Cái kia’ đâu, mà tôi, cũng tương tự gánh không nổi.”
“Ông nói gì vậy, khoảng cách thời gian của ‘Cái kia’ còn rất sớm, chẳng lẽ con tôi lại không thể có thứ mình muốn, cũng không có được kỷ niệm hạnh phúc hay sao?!” Tề Uý Lam tức giận mà toàn thân run run, nếu không phải một tay cầm lấy Du Niệm, tay kia nhanh nhẹn nắm
Lương Hàn, thì bà thật sự sẽ nhịn không được tiến lên giết chết Khúc Duệ Hiền mất. Đứa nhỏ của bà vừa cùng bà âu yếm, vừa mới bắt đầu hưởng thụ cảm giác gia tộc. Cho dù bà với tộc nhân mười ba tước khác dính líu thì như thế nào! Tên chết tiệt hổn đản này, dựa vào cái gì ở trong này một ngụm làm cho Du Niệm rời khỏi Khúc Quyến Sí, có bản lĩnh đi nói với con hắn á?
“Kỷ niệm vui vẻ càng nhiều, cuối cùng cũng chỉ thống khổ, cho dù mọi người không cần, nhưng A Sí là đứa nhỏ duy nhất của tôi, tôi nghĩ mọi người cũng làm cha làm mẹ nên hãy thông cảm cho tôi” mọi thanh
âm im bặt, Khúc Duệ Hiền hơi hạ mắt kính xuống đôi mắt có chút căng lớn, vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Mọi người ai cũng bị lời nói làm kinh hãi, còn có Điển Trị, Tề Uý Lam, Lương Hàn, con người đen tuyền lẳng lặng như nước của Lương Lễ không thể hiện ra điều gì nhưng lại pha một chút sáng tỏ và kinh ngạc.
Chỉ thấy Khúc Duệ Hiền ngồi ở trên sô pha, ở hai bên má, hai sườn cổ, hai sườn mông, sáu tấm bài xì phé giống như lưỡi dao khắc ở trên ghế sô pha bằng da cừu, cạnh góc sắc bén loé lên một ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao, chỉ cần hắn nhúc nhích một chút thì có khả năng làm đứt động mạch chủ mà tử vong.
Du Niệm mang theo bộ dạng của hoàng hậu giới hắc đạo, tư thế kiều mỵ mà thần bí, khuôn mặt bị che khuất chỉ để lộ ra đôi mắt đầy phong tình:
“Tôi nói rồi, tôi ghét nhất là bị người khác chia rẽ tôi với người yêu, nha, thêm một câu nữa, tôi cũng chán ghét kẻ vọng tưởng nắm bắt tôi, hơn nữa ngay cả khi tôi lang thang đời người cũng tự chủ trương quyết định, tôi sẽ khiến bọn họ chết rất thảm hại đó nha.”
Cô nhẹ nhàng cười, trong đôi hiện lên sự ôn nhu làm người khác không nhịn được mà cuốn vào đó, tiếng nói nhẹ nhàng pha thêm một chút gợi cảm như gió xuân thoảng qua tai, nhưng mà ai đoán trước được cô lại nói ra những lời tàn nhẫn vô tình.
“Tiểu Niệm, không được nói lung tung!” Điển Trị nhạnh nhẹn quát lớn, ánh mắt lại nhanh chóng nhìn về khía Khúc Duệ Hiền, tuy nói rằng sinh ý gia tộc La Sinh Nhược là gì trong lòng mọi người đều biết rõ, thân là pháp tước truyền một thế hệ định ra pháp luật liên quan đến gia tộc La Sinh Nhược, nếu gia tộc La Sinh Nhược giết người mà có chứng cớ, nhận chứng, vật chứng đầy đủ thì có thể đem người của gia tộc La Sinh Nhược giam giữ lại. Nói chuyện với bất cứ người nào trong mười ba tước cũng không thể nới lỏng cảnh giác, huống chi người này vẫn là loại đàn ông khó đối như Đan Bân Vũ trong mười ba tước.
“Tôi nói thẳng luôn nhé” Du Niệm buông tay lá bài Đầm bích, ánh mắt ôn nhu nhưng rất kiên định: “Nếu ai dám đụng vào người thân cận của tôi, tôi sẽ cho họ xuống đia ngục. Không cần biết đối phương là ai.” Du Niệm chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng, giống như cô ghét dây dưa không rõ ràng với những người đàn ông khác, cho nên hắn luôn luôn thành thực, mà có nói, thì toàn là những lời khiến người ta không thể tin được.
“Vì thích Khúc Quyến Sí sao?” một âm thanh đột ngột vang lên đánh vỡ sự yêu tĩnh, con ngươi yêu lặng như nước nhìn thẳng vào hai mắt Du Niệm, mang theo thuyết bất thanh đạo bất minh*.
* Thuyết bất thanh đạo bất minh: nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường.
Bọn họ xem ra Du Niệm vì thích Khúc Quyến Sí nên vì hắn mà không tiếc ra tay uy hiếp luật pháp tước, hơn nữa là không chịu nhường bộ.
Đứng ngoài cửa vẫn nhìn thấy được hết thảy mọi thứ bên trong, Khúc Quyến Sí nghe vậy, hô hấp khó khăn, tay cầm lấy ván cửa cũng chợt căng thẳng, trong nháy mắt chảy ra vài giọt ẩm ướt mồ hôi tay trên cửa sắt màu đen dày.
Du Niệm cười nhìn tất cả mọi người: “Đương nhiên, tôi rất thích Khúc Quyến Sí.”
Nếu không thích người đàn ông ấy, làm sao có thể tìm hắn chơi đây.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
40 chương
43 chương
67 chương
54 chương
44 chương