Bấm chuông lần thứ ba, Lam Mộc Ân có chút mất kiên nhẫn, tối hôm qua hắn gần như không ngủ, mệt mỏi cộng thêm tâm trạng tồi tệ cùng ập tới. Hắn dùng sức gõ cửa, “Mrs. Alan, tôi là FBI, tôi muốn nói chuyện với dì.” “Hôm qua tôi đã bảo cậu về nhà ngủ đi rồi mà.” Haier dựa vào tường, đúng ngay chỗ hôm qua, nhìn Lam Mộc Ân không kiên nhẫn. “Tôi có về nhà.” Chỉ là không ngủ được thôi. Đương nhiên hắn sẽ không nói câu sau, nhưng mà có nói hay không cũng chẳng khác gì mấy. Haier không lên tiếng, Lam Mộc Ân tiếp tục gõ cửa, “Mrs. Alan, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện, hay là dì muốn chúng tôi cầm lệnh khám xét tới?” Lam Mộc Ân hít một hơi thật sâu, hắn không có hảo cảm với Mrs. Alan, nhưng bà Mary Wote là một người thân thiện, hắn rất thích bà, Lam Mộc Ân nghiêng đầu nhìn tứ phía, hàng xóm đều đang đứng ngoài sân quan sát căn nhà này. Xem ra cho dù Cubi có phạm tội hay không, cuộc sống sau này của gia đình họ Alan chắc chắn sẽ không yên bình, từ sau khi phong tỏa nhà kho cho tới lục soát cả hôm nay, căn nhà này đã trở thành mục tiêu. Một lát sau, Mary Wote mới ra mở cửa, vẻ mặt vô cùng áy náy, “Xin lỗi… Lucy nó… đang ngủ…” Lam Mộc Ân nén lại vẻ tức giận, hắn không muốn phát tác với Mary Wote, “Mary… Cháu có vài vấn đề muốn nói chuyện với con gái bà.” Mary Wote bất đắc dĩ cười khổ, “Nếu là chuyện của Cubi, cậu hỏi tôi là được rồi, sau khi Cubi về đây, nó chỉ đi mua cái khóa, nhốt Cubi trong nhà kho,từ đó trở đi nó chưa từng nhìn mặt Cubi dù chỉ là một lần, thằng bé… chưa từng được bước chân vào nhà…” Mary Wote thở dài, vẻ mặt khổ sở như muốn khóc, “Thằng bé… nó muốn trở thành người tốt… nhưng không ai chịu giúp nó…” Lam Mộc Ân không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy, hắn chỉ có thể hít sâu, “Mary, bà có biết Cubi có laptop không?” Mary Wote ngẩn ra, nhìn ra đằng sau, sau đó mới khẽ gật đầu, “Tôi trộm tiền mua cho Cubi… Chỉ là đồ second hand, tôi có hỏi qua, chiếc laptop đó không có mạng, tôi biết không được cho nó lên mạng, tôi chỉ muốn cho Cubi đánh chữ, nó thích viết văn, cũng thích đọc sách, nhưng tôi không có cách mua sách về cho nó… Xin cậu đừng nói chuyện này với Lucy… Nó không muốn tôi mua đồ cho Cubi.” Bà ngẩng đầu nhìn Lam Mộc Ân, “Cậu có thể tượng tượng nó sống trong đó ra sao không? Ở trong đó có khác gì trong ngục? Tôi không biết tại sao thằng bé lại làm những chuyện đáng sợ như vậy, nhưng có lần nó khóc với tôi, nó nói nó không thể kháng cự những suy nghĩ trong đầu nó, nó không có cách kiểm soát, nó bị bệnh, là thật… Nhưng mà tôi không biết làm cách nào để chữa khỏi bệnh cho nó.” Lam Mộc Ân cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, miệng hơi mỉm cười, nói, “Mary, bà không biết cuộc sống trong ngục thế nào, đó chỉ là không có tự do thôi… Bà chăm sóc hắn rất tốt.” “Nhưng mà… Nó là người làm chuyện đó đúng không… Nó đã bắt Lidia…” Mary Wote đau thương che mặt lại, “Tôi không nên mua laptop cho nó đúng không…?” Xem ra Cubi tự tìm cách mua D-com 3G, Lam Mộc Ân vỗ vai bà, hắn cảm thấy lửa giận trong người càng ngày càng lớn, “Mary, xin bà gọi Lucy ra giúp cháu, cháu muốn nói chuyện với dì ta.” Mary Wote có chút sợ hãi, “Nhưng mà… Lucy nó không muốn gặp bất cứ ai…” “Mary, nếu cần thiết cháu có thể cầm lệnh điều tra tới, tối hôm qua cháu cũng có thể kiện dì ta tội đánh cảnh sát, nhưng cháu không làm vậy, bà vào trong gọi Lucy ra giùm cháu.” Lam Mộc Ân nghiêm khắc nói. Haier vẫn luôn đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi Mary Wote gật đầu xoay vào nhà, hắn mới lên tiếng, “Tức giận như vậy làm gì?” Lam Mộc Ân không đáp, chính hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận, tại sao mình gần như phát tiết nỗi tức giận, hắn chỉ muốn Lucy Alan bước ra đây đối mặt sự thật. Bên trong truyền ra tiếng rống tức giận. “Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần nữa! Mẹ nghe không hiểu sao! Con không muốn gặp mấy thằng cớm đó!” “Tôi nhịn đủ rồi!” Lam Mộc Ân định đẩy cửa bước vào trong, Haier lại giơ tay giữ lại. “Bình tĩnh.” Haier nhíu mày nhìn hắn. “Tôi rất bình tĩnh! Bà ta đáng ra phải hợp tác với cảnh sát chứ không phải trốn trong nhà không làm được tích sự gì!” Lam Mộc Ân gần như hét lên. “Xin lỗi, các anh có lệnh điều tra không?” “Cái gì?” Lam Mộc Ân nghiêng đầu, một người đàn ông mập mạp, trọc nửa đầu, ôm văn kiện màu vàng vội vàng bước tới. Hắn lấy danh thiếp đưa cho Lam Mộc Ân, “Tôi là luật sư, James Warner, đây là nhà của Lucy Alan, nếu các anh muốn vào trong thì phải có lệnh điều tra.” Lam Mộc Ân đáp lại, “Cubi Alan đang là nghi phạm bắt cóc Lidia Max, nếu anh muốn lệnh điều tra tôi có thể lấy bất cứ lúc nào.” Luật sư Warner nhún vai, “Vậy thì chờ anh có lệnh rồi nói tiếp, Cubi mất tích không liên quan gì tới Lucy Alan, mẹ của bà là Mrs. Mary có thể chứng minh từ khi Cubi ra tù, hai mẹ con chưa từng gặp mặt, tuy rằng khoảng cách rất gần…” Hắn dừng lại, liếc mắt nhìn sang nhà kho đã bị hoàng tuyến vây xung quanh. “Nhưng bọn họ đúng là chưa từng lui tới, Lucy Alan không hề liên quan gì tới việc Cubi Alan chạy trốn.” Warner cường điệu giọng nói. “Chờ chút…” Lam Mộc Ân nhìn tên luật sư với vẻ mặt không dám tin, “Ý của anh là, anh là luật sư đại diện cho Lucy Alan chứ không phải Cubi Alan?” “Đúng vậy, tôi là luật sư đại diện cho Lucy Alan, vụ án của Cubi không liên quan gì tới tôi.” Luật sư Warner nhún vai. “Anh nói người đàn bà đó thuê luật sư riêng cho mình nhưng không tìm luật sư cho con mình?” Lam Mộc Ân bước lại gần làm cho Warner phải lùi lại vài bước. Haier nắm cánh tay Lam Mộc Ân kéo ra sau, sau đó trầm giọng nói với luật sư, “Nghe đây, tôi cho Lucy Alan một ngày, ngày mai bà ta tốt nhất là bước ra gặp tôi với vẻ mặt tỉnh táo, trả lời vấn đề của tôi, nếu không bà ta sẽ được lên tất cả các mặt báo và truyền thông, tôi sẽ bảo cảnh sát lục soát căn nhà, đào sâu bảy mét, xác nhận bà ta không chôn Lidia Max trong nhà mới thôi, chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, nếu bà ta không hợp tác, đừng nói là lệnh điều tra, ngay cả kiểm sát trưởng tôi cũng sẽ gọi đến.” “Tôi sẽ nói chuyện với bà ấy…” Warner cảm thấy áp lực, vội vàng gật đầu. Haier nắm tay Lam Mộc Ân kéo đi. Lam Mộc Ân giãy dụa, càng ngày càng tức giận, “Haier! Buông ra!” Haier kéo Lam Mộc Ân ra sau nhà kho, tay vẫn chưa giãy ra được đã bị Haier đẩy mạnh lên tường, hắn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đè lên. Lam Mộc Ân né tránh nhưng không được, cánh tay của Haier đặt trên xương quai xanh của hắn, cả thân thể dán chặt lấy hắn, hắn có thể cảm nhận độ ấm trên cơ thể Haier, hơi thở rất gần, làm cho hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh ngày hôm trước. Cơn tức vẫn chưa nguôi, tim đập mạnh liên hồi, Haier kề sát làm cho hắn khó thở, cho dù yếu thế nhưng vẫn trừng mắt nhìn thủ trưởng của mình, cố gắng bình tĩnh nói, “Haier, tránh ra.” “Cậu đồng tình với Cubi Alan?” Giọng nói của Haier rất lạnh nhạt, không hề có ý trêu chọc hay trách cứ. “Tôi không có.” Lam Mộc Ân lập tức nhíu chặt hàng lông mày, hắn biết mình không hề đồng tình với Cubi Alan, đối với hắn, mấy cô bé dễ thương còn đáng đồng tình hơn mấy kẻ luyến đồng không có thuốc chữa. “Tôi giận là vì bà ta không muốn hợp tác.” Lam Mộc Ân hít thở sâu, lại nhận ra xung quanh tràn ngập hương vị của Haier, chính là mùi thuốc lá và một mùi rất đắc biệt trên cơ thể hắn. Haier không lên tiếng, chỉ nhìn Lam Mộc Ân chăm chăm. Lam Mộc Ân rốt cuộc phải xoay mặt đi, hắn không thể nhìn vào đôi mắt xanh kia, đôi mắt đó giống như có thể nhìn thấu tất cả. “Cậu giận là vì bà ta bỏ rơi con mình.” Haier chậm rãi kết luận. Lam Mộc Ân nhắm mắt lại, khắc chế cơn tức giận đang trực trào cùng với phản ứng sinh lý do Haier gây ra. “Rai… Làm ơn, tránh ra đi.” Lam Mộc Ân mệt mỏi, hắn không thể đối phó với cảm xúc này, còn có cả Haier nữa. Haier hơi chần chờ, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng gõ bang bang, hắn nghiêng đầu, Annetta đang khoanh tay đứng bên cạnh. “Nếu hai người không muốn mấy tiếng sau cả văn phòng đều biết chuyện này thì tách nhau ra đi.” Annetta mỉm cười nói. Haier liếc mắt nhìn cô, buông tay lùi ra sau. Lam Mộc Ân dựa vào tường, nhìn có vẻ mệt mỏi, Haier nhìn Annetta hỏi, “Phát hiện cái gì à?” “Đã đưa tin tìm chiếc xe của cụ Tussy, ở gara có phát hiện, hai người qua xem đi.” Biểu tình của Annetta thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng. Haier liếc mắt nhìn Lam Mộc Ân, xoay người đi về phía gara. Lam Mộc Ân cào cào tóc, kéo cà vạt lên, đi theo sau. Annetta vỗ vỗ cánh tay hắn, nhìn hắn cười an ủi, cô đã hỏi câu “Cậu không sao chứ?” nhiều lần lắm rồi, cô nghĩ mình không cần hỏi lại, dù sao Lam Mộc Ân cũng sẽ không trả lời. Bước về phía gara, một nhân viên pháp chứng cầm túi vật chứng chạy lại. Haier cầm lấy, đó là một bộ âu phục bị xé rách, cút áo bị rơi ra, có một cút áo bị tuột chỉ nhưng vẫn còn dính lại, mặt Haier không chút thay đổi trả túi vật chứng lại, “Hắn thay quần áo cho Lidia.” Annetta vén tóc ra sau tai, thấp giọng nói, “Phải đem qua cho Mrs. Max xác nhận có phải là quần áo của Lidia hay không.” Lam Mộc Ân xoay người ra ngoài, hắn cần hít thở không khí ngoài trời, hắn há miệng hít một hơi thật sâu, sau đó đấm một quyền thật mạnh vào hàng rào bên cạnh. Hàng rào bị móp cùng với bàn tay chảy máu vẫn không làm hắn cảm thấy tốt hơn, hắn chỉ muốn tìm đồ vật để phát tiết. Haier đứng trong gara, mặt vẫn bình tĩnh nhìn Lam Mộc Ân, “Đó chính là lý do hắn cần bác sĩ tâm lý.” Annetta nhìn ra ngoài, nghiêng đầu khó hiểu hỏi Haier, “Vụ này có cái gì khác biệt mà hắn giận dữ vậy?” Annetta không rõ, cô căm ghét sự xâm phạm, nhưng vụ án này vẫn chưa đủ làm cô mất khống chế, cô đã từng gặp qua nhiều tội phạm còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn, nhưng Lam Mộc Ân vẫn luôn biết khắc chế bản thân, tính cách tốt đến mức có khi phải làm Annetta lắc đầu bó tay. Nhóm của Haier luôn là một nhóm tập hợp những nhân vật phiền phức nhất cảnh cục, nhưng không có ai dám chọc Haier, cũng không có ai dám chọc cô, vì cô là con của một nhân vật quan trọng, còn Danny thì khỏi cần phải nói, lúc nào cũng làm người ta có cảm giác áp bách, bởi vậy Lam Mộc Ân có tính tình tốt luôn là người bị nhóm khác gây phiền phức. Nhưng hắn chưa bao giờ để tâm vào những lời trêu chọc hay vô lễ đó, thậm chí là đập phá hắn cũng chỉ cười trừ. Annetta gần như chưa từng nhìn thấy Lam Mộc Ân tức giận, cô không biết vụ án này có gì khác biệt, bọn họ đã từng gặp qua những người bị hại còn thảm hơn nhiều, những gia đình bét nhè hơn nhiều, nhưng tại sao với vụ lần này lại đặc biệt khác, đủ đặc biệt để khiến Lam Mộc Ân tức giận. Cô nhìn về phía Haier, cảm giác đối phương vừa khẽ thở dài, nhưng đó cũng có thể là ảo giác của chính cô. “Đừng hỏi nhiều quá, bên này hoàn thành thì phong tỏa sau đó thu đội, bộ quần áo kia đừng để Mrs. Max nhìn thấy, bảo cô ta tả lại bộ đồ ban sáng thay cho Lida là được, rồi nhân tiện giải quyết hiện trường dơ bẩn của tên đần độn kia luôn đi.” Haier không trả lời, chỉ đơn giản giao công việc rồi bước ra khỏi gara. Annetta trợn mắt, thuật lại với bên pháp chứng. Haier bước về phía Lam Mộc Ân, trừng mắt nhìn, “Đủ chưa?” Lam Mộc Ân vẫy vẫy bàn tay đang phát đau, cúi đầu một lúc mới ngẩng lên nói, “Xin lỗi.” “Về cục đi, bình tĩnh rồi hãy quay lại.” Haier lạnh lùng nói. “Tôi không sao, tôi chỉ muốn…” Lam Mộc Ân muốn giải thích. “Về, hay là muốn về nhà?” Haier dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lam Mộc Ân, tỏ vẻ không thể thương lượng. Lam Mộc Ân trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu, xoay người rời khỏi đó. Thật ra hắn đã bình tĩnh đi rất nhiều, hắn cũng không hiểu tại sao lúc nãy mình không thể khống chế cơn giận, càng không muốn thừa nhận Haier nói đúng. Hắn đi ngang qua bãi cỏ nhà Alan, chợt nghe có người gọi. Lam Mộc Ân xoay người lại, thấy Mary Wote đang xoay đầu ra sau nhìn như sợ con gái phát hiện, chân bước về phía hắn. Hắn cảm thấy có lỗi với thái độ lúc nãy của mình, vì thế liền mỉm cười ôn hòa, “Mary, có chuyện gì vậy bà?” “… Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết…” Mary Wote hơi do dự, giống như đang hạ quyết tâm, bà ngẩng đầu cười khổ, “Thằng bé… nhất định sẽ quay về, tuy rằng Lucy không phải người mẹ tốt… Nhưng Cubi sẽ không rời khỏi mẹ mình, cho nên nó nhất định sẽ về.” Lam Mộc Ân run lên mấy cái, sau đó nghiêm túc nói, “Nếu Cubi quay lại, bà sẽ nói cho cháu biết chứ?” Mary Wote nắm chặt hai tay, có chút run rẩy, bà hít một hơi mới nói, “… Tôi sẽ.” Bà ngẩng đầu nhìn Lam Mộc Ân, đôi mắt nâu ngập nước, “Cậu hãy cứu Lidia, coi như là giúp thằng bé…” Lam Mộc ân mỉm cười khích lệ, vươn tay đè vai bà, “Bà đang làm đúng, Mary.” “Tôi cũng hy vọng… mình làm đúng…” Mary Wote che miệng lại, nhìn Lam Mộc Ân một cái rồi xoay người vào nhà. Lam Mộc Ân nhìn theo bóng dáng già nua, không biết làm sao giải quyết cảm giác khó chịu và phẫn nộ này. Hắn chỉ hy vọng, khi hắn tìm ra Lidia, cô bé vẫn còn sống, vẫn là một đứa bé ngây thơ, tốt đẹp như ngày đầu.