Gió đêm vô cùng mát mẻ, bước đi trên thảm cỏ xinh đẹp, Lam Mộc Ân liếc mắt nhìn Haier, “Anh muốn mắng thì cứ mắng đi.” Haier cười như không cười, nói, “Tại sao tôi phải lãng phí thời gian vào việc mắng cậu, dù sao người hứa là cậu, hậu quả có ra sao thì cũng là cậu chịu trách nhiệm.” Haier nghiêng đầu nhìn, “Cho nên, nói cho tôi biết lý do tại sao phải mắng cậu.” Lam Mộc Ân bật cười, nhún vai, “Bởi vì anh là boss, luôn mắng chửi cấp dưới, với lại nếu anh mắng tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ hơn.” Haier cười to, “Được rồi, cậu ngu muốn chết.” “Cám ơn, tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Lam Mộc Ân cười, hướng về phía nhà họ Alan ở đối diện. “Cậu muốn đi tìm ông chú lập dị mà thằng bé nói?” Haier đi phía sau, quan sát hành động của Lam Mộc Ân. “Ừ, tôi thấy người này có vấn đề.” Lam Mộc Ân bước tới trước căn phòng có cửa sổ gắn song sắt, hắn ngồi xổm xuống, nhìn vào trong, muốn thấy rõ, bên cửa sổ quả nhiên có chiếc ly lớn, ánh sáng bên trong quá mờ nhạt cộng thêm cửa kính không được lau chùi làm cho tầm nhìn không được rõ ràng, với lại đâu đâu cũng là góc chết, Lam Mộc Ân không nhìn thấy gì, đành phải đứng dậy. Haier nhìn cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Lam Mộc Ân, mở miệng hỏi, “Loại người gì sẽ bị nhốt trong tầng hầm mà không ai thèm quen tâm?” “Có người từng nói với tôi, chỉ có kẻ điên và người xấu mới bị nhốt trong song sắt, nếu là người xấu thì đã bị tống vào tù rồi, ở bên trong chắc hẳn là kẻ điên.” Lam Mộc Ân nhún vai, “Nhưng chúng ta có cơ cấu phải sinh tồn, chắc chắn không thể tùy tiện nhốt ai ở trong nhà, nếu là ngược đãi, thế sao không có ai báo cảnh sát, cho nên tám phần là bề ngoài bình thường nhưng bên trong chắc chắn bị bệnh.” Haier gật đầu, giơ danh sách mà hắn cầm trong tay. Lam Mộc Ân thở dài, “Tôi nghĩ là, ở khu dân cư này, thả ra ngoài thì sợ hắn làm người khác bị thương cũng sợ người khác làm hắn bị thương… Nhưng nhốt lại cũng không phải cách giải quyết.” “Bây giờ cho dù hắn có nên bị nhốt lại hay không, hắn cũng không có ở đây để chứng minh.” Haier lên tiếng, lúc Lidia Max mất tích, hắn vẫn ở bên trong.” “Với tấm kính mờ thế này thì làm sao biết hắn có ở bên trong hay không?” Lam Mộc Ân nhíu mày. “Bởi vì người nhìn thấy chiếc xe kia cũng đồng thời nhìn thấy hắn đặt cái ly lên cửa sổ.” Haier chỉ chỉ cái ly. “Chỉ bằng điều đó thì không đủ, lỡ do người khác ngụy trang thì sao?” Lam Mộc Ân không tin lắm. “Người của Brown đã đi hỏi, là người thật, hắn nói không phát hiện cái gì cả, cũng không ra được, khóa rất chắc.” Haier vòng qua bên kia, dưới ánh trăng mờ nhạt, ổ khóa sáng lập lòe. “Anh không thấy ổ khóa với dây xích có vẻ mới sao?” Lam Mộc Ân nghiêng đầu nhìn Haier. “Có lẽ bị gỉ nên đổi cái mới.” Haier nhìn Lam Mộc Ân với ánh mắt hứng thú, “Cậu nghi ngờ hắn là đồng phạm?” “Tôi không biết, chỉ cảm thấy người này nhất định có liên quan.” Lam Mộc Ân thành thật trả lời. “Cho dù hắn có chứng cớ ngoại phạm?” Haier nói tiếp. “Nếu hắn là đồng phạm thì có thể tạo bằng chứng giả, chỉ có thể chứng minh dẫn Lidia đi không phải hắn, nhưng không có nghĩa là hắn không phải người điều khiển.” Haier đứng đó nhìn Lam Mộc Ân, hai người đều đứng trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi, nhưng Haier không cần nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, hắn vẫn biết Lam Mộc Ân đang nghĩ gì, hắn chỉ cười, “Thằng bé kia nói có người nói chuyện với hắn khi nào?” “Khoảng bốn giờ chiều.” Lam Mộc Ân cũng vậy, theo Haier vài năm, từ công việc bồi dưỡng được sự ăn ý, hắn luôn có thể biết Haier sẽ làm gì tiếp theo, cho nên hắn biết đối phương đang nghĩ gì, “Nơi này là khu dân cư, khoảng thời gian đó phụ huynh đều chờ xe của trường chở con mình về tới, chắc hẳn là có người để ý tới hắn.” “Vậy tại sao không có ai chú ý?” Haier thoạt nhìn có vẻ kiên nhẫn vấn đáp với Lam Mộc Ân. “Bởi vì hắn mặc đồng phục giống như nhân viên đưa pizza.” Lam Mộc Ân cũng nhẫn nại đáp. “Có lẽ hắn là người đưa pizza thì sao?” Haier nở nụ cười. “Được rồi… tôi thừa nhận đây chẳng qua chỉ là cảm giác, anh cũng phá án bằng trực giác đó thôi, tại sao nhất định phải ép tôi nói lý do, lần nào anh cũng hành động mà không nói lý do.” Lam Mộc Ân trả lời có chút bất đắc dĩ. “Bởi vì đó là trực giác của ‘tôi’, không phải của cậu.” Haier liếc nhìn, tuy rằng trả lời như vậy nhưng chân vẫn bước về phía nhà họ Alan, “Nhưng cậu có thể chứng minh trực giác của mình là đúng, nhưng nghe nói chủ nhà này không dễ tính đâu.” Lam Mộc Ân cười, bước tới bấm chuông cửa, vẫn còn sớm nên chắc là người trong nhà vẫn chưa đi ngủ. Một lát sau, có người ghé mắt vào lỗ nhìn ra ngoài, Lam Mộc Ân mỉm cười giơ thẻ. Mở cửa là một phu nhân lớn tuổi, “Xin hỏi… có chuyện gì sao?” “Mrs. Alan?” Lam Mộc Ân chần chờ, vị này trông không giống người hắn cần tìm. “Alan là con gái tôi, cậu có chuyện gì cần tìm?” Bà trả lời. “Chúng tôi muốn…” Lam Mộc Ân nhìn tờ danh sách trong tay Haier, “… muốn nói chuyện với Cubi.” “Nhưng mà… chiều nay các cậu đã nói chuyện với nó rồi mà?” Bà có chút nghi ngờ, “Cubi luôn ở trong phòng, chìa khóa là mẹ nó giữ, nó không ra ngoài được.” Lam Mộc Ân giải thích, “Cháu biết, nhưng cháu muốn nói chuyện thêm, hỏi xem Cubi có thấy cái gì không, để chúng cháu có thể tìm thấy Lidia nhanh hơn, chắc bà cũng nhớ cô bé đáng yêu đó nhỉ?” Bà trầm mặc một lát, “Được rồi, để tôi vào gọi con gái tôi.” Bên trong vọng ra ngoài tiếng bước chân thong thả, Lam Mộc Ân hít một hơi, “Mrs. Alan sống cùng mẹ và con?” “Chồng của bà ta là quân nhân, chết trận ở Iraq, bà ta chuyển đến đây sống với mẹ.” Haier dựa vào tường đáp. Bên trong vang lên một chuỗi thanh âm mắng nhiếc và tiếng bước chân, Lam Mộc Ân nghĩ có lẽ là Mrs. Alan khó chơi kia. Cánh cửa bị mở ra một cách mạnh bạo, một vị phu nhân cả người nồng nặc mùi rượu xuất hiện, trên đầu lấm tấm sợi bạc, mặc đồ ngủ, nổi giận đùng đùng nói, “Các người muốn cái gì đây?! Chẳng lẽ cứ có con gái ở khu phố này mất tích là phải tới tìm con tôi?!” Lam Mộc Ân nhăn mày, ôn hòa giải thích, “Mrs. Alan, tôi chỉ muốn nói chuyện, có lẽ Cubi thấy…” “Nó không thấy cái gì hết! Cậu nghĩ tại sao tôi phải nhốt nó lại! Ngay cả một cọng tóc của người lạ nó còn không nhặt được! Chẳng lẽ muốn tôi giết nó mấy người mới buông tha?!” Mrs. Alan la hét điên cuồng. “Lucy… Con đừng như vậy…” Bà lão do dự có nên tới gần hay không. “Mrs. Alan, xin bà bình tĩnh lại, tôi chỉ muốn…” “Mấy người muốn cái gì thì tùy mấy người! Nếu nó chạy ra ngoài đi giết ai cũng không phải chuyện của tôi!” Mrs. Alan căn bản không muốn nghe Lam Mộc Ân nói, đút tay vào túi lấy chìa khóa ném về phía Lam Mộc Ân, sau đó xoay người vào trong. Lam Mộc Ân không nghĩ bà lại đột nhiên làm vậy, né không kịp nên bị chìa khóa xẹt qua mặt, rơi xuống đất, hắn vươn tay xoa mặt, đau rát. “Xin lỗi, cậu không sao chứ, tôi đi lấy thuốc.” Bà lão kích động chạy vào trong. Lam Mộc Ân cười khổ, “Đúng là khó chơi.” Haier nhăn mày bước tới trước mặt Lam Mộc Ân, nắm cằm hắn xoay về phía mình, ngón tay chạm vào vết thương, xém tí nữa thì hắn kêu lên. Đau, còn khó thở. Lam Mộc Ân chịu đựng đau đớn, có chút bất đắc dĩ đẩy tay Haier ra, “Không sao, bị thương nhẹ thôi.” Bà lão hoang mang quay trở lại, cầm bông gòn và thuốc khử trùng, “Thật xin lỗi, bình thường Lucy không có vậy đâu… Nó…” Bà lão chần chờ, Lam Mộc Ân cười cười, cầm lấy bông gòn và thuốc khử trùng, “Cháu biết, chỉ khi uống rượu nên mới như vậy.” Bà lão ngần ra, nhìn Lam Mộc Ân thần thái tự nhiên xé bông gòn, thở dài nói, “Cậu bé, để tôi giúp.” Bà lão cười áy náy, lấy băng keo cá nhân dán lên vết thương của Lam Mộc Ân, “Cậu lượng thứ cho.” “Cháu không để ý đâu, bà đừng lo.” Lam Mộc Ân vỗ vỗ bả vai bà, nhặt xâu chìa khóa ở dưới đất lên. Bà lão cầm lấy, “Để tôi mở giúp cậu, thử từng chìa rất tốn thời gian.” Bà dẫn đường cho Lam Mộc Ân và Haier, thị lực của bà không tốt, nhưng ngón tay chỉ sờ sờ kiếm chìa khóa là ra, tra vào ổ mở khóa. Lam Mộc Ân thấy bà cố gắng mở cửa, hắn cười khổ, “Để cháu.” Hắn mở cửa nhà kho, ánh đèn mờ nhạt bên trong nhìn không rõ ràng, Lam Mộc Ân liếc nhìn Haier, theo cầu thang nhỏ hẹp, bước xuống dưới, “Cubi Alan, tôi là điều tra viên của FBI, tôi muốn nói chuyện với anh.” Nhà kho không lớn, đại khái chừng 300m², Lam Mộc Ân vừa bước xuống dưới đã biết, Cubi Alan không có ở đây. Hắn nhìn quanh bốn phía, nghe thấy bà lão nói vọng từ trên xuống, “Cubi, có mấy vị điều tra viên tới tìm con.” Lam Mộc Ân thấy bà định xuống dưới, hắn liền vội vàng cản lại, “Bà không cần xuống đâu ạ.” Haier thò đầu xuống, thấy vẻ mặt của Lam Mộc Ân, biết người không có ở đây, hắn lấy bao tay ra đeo vào, cầm dây xích và ổ khóa lên, đỡ cánh tay bà lão, để bà đứng xa ra một chút. “Xưng hô với bà thế nào?” Haier hỏi. “Mary Wote.” Bà trả lời, nương theo ánh đèn mờ, lo lắng nhìn xuống dưới. “Mrs. Wote.” “Gọi tôi là Mary.” Bà Mary thân thiết nói. “Mary, bà thấy chìa khóa và ổ khóa không có thay đổi gì chứ?” Haier giơ lên để bà có thể nhìn rõ. Mary sờ sờ túi áo lấy mắt kiếng, nhưng vào ban đêm thì vẫn không nhìn rõ, bà vươn tay muốn sờ nhưng Haier ngăn lại, “Đừng chạm vào nó, đây là vật chứng.” Bà sợ hãi run lên, nhìn vào nhà kho tĩnh lặng, có chút kích động, “Cubi… Cubi nó có chuyện gì?” Haier dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Hắn không sao, hắn chỉ không có ở đây thôi.” “Sao… sao có thể…” Bà Mary sợ ngây người, “Chiều nay có cậu điều tra viên khác tới, nó vẫn còn ở dưới mà…” Bà ngây ra một lúc, cúi đầu nhìn ổ khóa và dây xích, “Ổ khóa và chìa khóa đều như cũ, tôi sờ là biết, còn dây xích… hình như có vẻ mới, mắt tôi không thấy rõ.” “Mrs. Alan có nhận ra không?” Haier hỏi. Mary ngượng ngùng lắc đầu, “Nó chỉ uống rượu, cái gì cũng không muốn làm… Nó chưa bao giờ mở ổ khóa này, tất cả đều là tôi chăm sóc Cubi.” Haier nhìn Mary, giọng điệu mềm xuống, “Dì ta từng đánh bà?” Mary cười lớn, lắc đầu chua xót, “Không, nó không đánh tôi, cũng chưa từng đánh Cubi, nó chỉ muốn gây tê bản thân, muốn quên đi đứa con của mình.” Haier gật đầu, vỗ nhẹ lên vai bà, “Bà về phòng đi, tạm thời đừng đến gần nhà kho, lát nữa tôi sẽ bảo người phong tỏa nơi này.” Mary chần chờ một lúc mới gật đầu, xoay người vào nhà, đi được vài bước thì dừng lại, xoay đầu nhìn Haier, “Là… Cubi bắt Lidia sao?” Haier lắc đầu, “Chúng tôi chưa thể khẳng định, có lẽ Cubi bỏ trốn vì không muốn bị nhốt nữa, nhưng ở thời điểm này, chúng tôi không thể loại trừ hắn ra khỏi hiềm nghi.” Mary gật đầu, có chút khó khăn nói, “… Tôi xin lỗi… Là tôi không trông chừng nó… Nó không cố ý, nó chỉ không thể khống chế… Nó bị bệnh.” Haier không lên tiếng, hắn đang suy nghĩ, Lam Mộc Ân từ phía sau bước tới tiếp lời. “Đây không phải lỗi của bà, cháu sẽ tìm được hắn, nếu hắn phạm lỗi, có thể đưa hắn tới nơi có thể giúp được hắn.” Lam Mộc Ân cười an ủi, “Bà vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng.” Mary gật đầu, nhìn hắn cảm kích, sau đó xoay người vào nhà. Haier nghiêng đầu nhìn Lam Mộc Ân, “Hắn nên sớm tới nơi ‘có thể giúp đỡ’, chứ không phải bị nhốt ở đây.” “Đây không phải lỗi của bà ấy.” Lam Mộc Ân nhìn theo bóng dáng khom khom của Mary, “Bà ấy không thể cãi lại con gái mình, chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc cho đứa cháu trai.” Nhìn vẻ mặt của Lam Mộc Ân, Haier nói tiếp, “Mẹ của cậu cũng vậy sao? Uống rượu vào là quên luôn con trai mình?” Vẻ mặt không chút thay đổi của Lam Mộc Ân chỉ giữ trong vài giây, hắn cười lớn, nghiêng đầu nhìn Haier nói, “Nếu anh gặp Mai Lâm, anh sẽ không nói vậy, cả bia bà còn không uống, bà giống như Mrs. Max vậy, là một người mẹ tốt, bánh quy của bà nổi tiếng nhất khu này.” Haier nhìn Lam Mộc Ân một lúc lâu, không nói gì nữa, xoay đầu nhìn nhà kho, “Có phát hiện gì không?” Lam Mộc Ân quay lại nhà kho, “Anh tự xuống xem đi.” Haier đi theo Lam Mộc Ân xuống dưới, quan sát xung quanh, đồ vật bên trong ít tới đáng thương, ngoại trừ một chiếc giường, một cái bàn, vài quyển sách cũ, một ít đồ dùng sinh hoạt cá nhân thì chẳng còn cái gì khác. “Anh kiểm tra cái này xem.” Lam Mộc Ân lấy khăn tay, kéo ngăn tủ ra. Bên trong có mấy quyển album và tập vẽ, Haier ném cho Lam Mộc Ân một đôi bao tay, mở tập vẽ ra xem, bên trong vẽ những đứa trẻ chơi đùa ở quảng truờng, có đứa đang chơi bóng, có cô gái dắt chó đi dạo, thậm chí còn có những bà mẹ đẩy xe đi tản bộ, “Rất bình thường, không có chỗ nào mang tính ám chỉ.” Hắn lấy quyển album ra, bên trong có tấm hình của Mrs. Alan và một nữ sinh, hai người cười rất tươi, hoàn toàn khác hẳn người vừa ném chìa khóa vào mặt Lam Mộc Ân lúc nãy. “Cubi Alan có chị em gái?” Haier cau mày, tư liệu trong tay hắn không có nhắc tới. “Bà Mary không nói, lúc về tôi sẽ đi điều tra thêm.” Lam Mộc Ân nâng giường lên, mùi mồ hôi khó chịu bốc ra, hình như lâu rồi không có đem đi giặt, hắn cầm lên một tập vẽ để ở dưới. “Haier…” Sau khi mở ra xem, hắn gọi Haier, “Anh nhìn nè.” Bên trong tập vẽ, tất cả những bức tranh đều là Lidia, ở nửa cuốn trước là Lidia chơi đùa với đủ dáng dấp, nửa cuốn sau là Lidia mặc những bộ quần áo với đủ màu sắc hình dạng, giống như chơi nhân vật sắm vai. “Tôi nghĩ nửa cuốn sau là do hắn tưởng tượng ra.” Lam Mộc Ân mở miệng. Haier cầm di động, nhấn nút gọi nhanh, “Tôi là Raikes Haier, tôi cần một đội pháp chứng.” Sau khi báo địa chỉ, Haier và Lam Mộc Ân leo ra khỏi nhà kho nóng bức. Lam Mộc Ân hít thở không khí trong lành về đêm, “Xem ra vụ án thật sự không thích hợp để chúng ta điều tra…” Haier nhìn đồng hồ, cô bé đã mất tích được mười tiếng, “Tôi sẽ bảo An và Danny điều tra vụ súng ống…” Nói còn chưa dứt lời, hai người nhìn thấy bốn, năm điều tra viên vọt ra khỏi nhà họ Max, leo lên xe phóng đi. Lam Mộc Ân chạy qua, đè cửa kính của chiếc xe cuối cùng chuẩn bị rời khỏi, “Có chuyện gì?” “Chiếc xe khả nghi đã bị chặn ở đường số 10!” Điều tra viên kia thuận miệng đáp sau đó phóng vọt đi, Lam Mộc Ân cả kinh lùi lại. Haier bước tới bên cạnh, miệng cười như không cười, nói, “Tôi cá cô bé không có ở trong xe.” Lam Mộc Ân liếc mắt nhìn Haier, thở dài, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng trực giác của Haier thường rất chính xác.