Haier cảm thấy vô cùng phức tạp, sau Julia, chưa từng có ai có thể khiến hắn thấy phức tạp như vậy. Hắn cũng để ý tới phản ứng của Lam Mộc Ân, đây là lần thứ hai, phản ứng như là đang đợi người ta đánh mình. Bản thân chưa từng đánh Lam Mộc Ân, cho nên phản ứng không phải do mình mà ra. Giống như vết cháy thuốc trên người Lam Mộc Ân vậy, có lẽ từng có người có thói quen đánh hắn cho nên hắn mới có phản ứng như vậy. Haier ngồi xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ phải xử lý chuyện của Linda thế nào đây, nghĩ đi nghĩ lại chẳng hiểu sao lại nghĩ tới Lam Mộc Ân, trải qua chuyện tối hôm qua, phản ứng kế tiếp chính là chia tay. Tuy rằng bọn họ cũng không tính là quen nhau. Nhưng để trở thành cái trạng thái ám muội này cũng do mình mà ra. Hắn nghĩ nếu hắn kéo được Lam Mộc Ân ra khỏi vỏ bọc, bản thân cũng có thể yên lòng ra đi. Lam Mộc Ân có cuộc sống riêng của mình và đáng giá có được một người dịu dàng chờ đợi, nhưng Haier phát hiện ra, càng ngày chính bản thân hắn càng không muốn buông tay. Hắn cầm cây bút vẽ vòng tới vòng lui mấy vòng, nhớ tới chuyện của Linda, hắn thở dài. Hắn biết có một người xử lý được chuyện này. Ngẩng đầu nhìn điện thoại, nghĩ xem có nên gọi số điện thoại kia không, tuy rằng mấy năm nay vì Annetta mà có gọi vài lần, nhưng bản thân chưa từng nói nhiều hơn mấy câu. Tuy rằng bọn họ từng là đồng đội, hợp tác vô cùng ăn ý, nhưng hắn không biết mình có còn tin được người này không. Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh Julia ngã xuống, hắn vẫn còn nhớ rõ, khi hắn tỉnh lại, trên người bị cắm đủ loại dây nhợ. Hắn chưa từng thấy bất lực như vậy, hắn không phải chưa từng bị thương phải nằm bệnh viện, nhưng lúc đó có Julia, chỉ cần có cô bên cạnh, hắn chưa từng nghĩ trên thế gian này có chuyện gì là đau khổ. Hắn không mở miệng hỏi, cũng không có người tới nói chuyện, hắn chỉ cô đơn nằm im ở đó. Một tuần sau, chỉ có một người bạn thân duy nhất tới thăm hắn, Shane Iverson. “… Có chuyện gì?” Hắn biết người thân và bạn bè sẽ không vì hắn mất đi người hắn yêu thương mà trốn tránh, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện. “Tôi nghĩ tôi phải nói cho cậu biết…” Hai nhà chơi thân với nhau, hai đứa trẻ sinh cùng năm là đối thủ mạnh nhất của nhau cũng là bạn thân nhất, và đồng thời cũng là đồng đội tốt nhất. Nếu có cái gì hắn nhất định phải biết thì cũng chỉ có Shane mới nói cho hắn biết thôi. “Tôi nghe đây.” “Tên kia… bị trục xuất về nước rồi.” Haier mở to hai mắt, cẩn thận lý giải từng từ mà Shane nói, hắn cảm thấy không thể tin được, đây là lý do mà mọi người trốn tránh hắn sao? “Cậu đùa với tôi đó hả? Hắn đã giết chết Julia!” Hắn hét lên, còn Shane chỉ biết cười khổ, “Cậu biết… hắn là nhân tố chính trị… trục xuất hắn về nước đổi lại…” “Tôi mặc kệ là đổi cái gì! Là ai quyết định? Tại sao cậu không cản lại?!” “… Tôi không thể… Người quyết định… là ba cậu.” Hắn cảm thấy toàn thân rét run, tựa như khi vừa mất Julia, hơi ấm nơi tim dần lạnh đi. Hắn phải sớm nghĩ tới, hắn phải sớm biết cha hắn sẽ không vì hắn mất vợ mà thương tiếc, khi mẹ hắn qua đời, ông không kịp về tham dự mà còn chẳng thèm xin lỗi lấy một câu. “… Cậu không thể… Cậu có thử chưa mà biết?” “Tôi…” “Cậu chưa từng thử đúng không? Ba tôi rất dễ thuyết phục cậu chứ gì, lấy đại cục làm trọng chứ gì? Tương lai là người thừa kế nhà họ Iverson như cậu, không thể nào phản bác lời của ba tôi, lấy chính trị làm trọng đúng không?” “Xin lỗi…” Hắn mỉm cười, tất cả đều rất nực cười, cha để tên hung thủ giết vợ hắn bỏ chạy, mà hắn thì chỉ có thể nằm ở đây không làm gì được. “Cậu không cần xin lỗi tôi, xin lỗi bản thân mình đi, coi như tôi đã mất đi một người bạn tốt.” “Cậu đừng hành động theo tình cảm như vậy có được không? Julia cũng như em gái tôi, chúng ta không ai hy vọng chuyện này xảy ra cả.” “Ngay cả việc ủng hộ tôi cậu còn không làm được, cậu còn hy vọng tôi có phản ứng gì chứ?” “…” Hắn rút ống tiêm khỏi người. Hắn không thể tin mình lại nằm ở đây một tuần, chờ người bạn chí cốt của hắn tới báo, cha hắn đã để hung thủ giết chết vợ hắn bỏ chạy. “Tôi không thể tin được cậu lại nói xem Julia như em gái, thử hôm nay người bị giết là Annetta xem, cậu có trơ mắt nhìn ba mình để hung thủ chạy không?” Hắn nhìn thấy sắc mặt đấu tranh của bạn mình, đột nhiên hiểu ra tại sao cha luôn đem cơ hội đưa cho Shane. Hắn vẫn tưởng là do tránh để nghi ngờ, bây giờ thì hắn hiểu rồi. Shane giống cha mình còn hơn cả mình. “Cho cậu một lời khuyên cuối cùng từ người bạn thân này.” Hắn nhìn người bạn tốt bao nhiêu năm nay, cười lạnh. “Cưới một người mà cậu không yêu, cậu sẽ không cảm thấy đau khổ, giống như ba của tôi vậy.” Hắn cũng không quay đầu lại, hắn biết Shane sẽ không đuổi theo. Về đến nhà, hắn mở cửa ra, ảo tưởng cảnh cô mỉm cười ôm lấy hắn giống như ngày xưa. Nhưng trong nhà lại im ắng, hắn dường như còn ngửi thấy mùi bánh ngọt, còn có nước hoa mùi sữa mà cô hay xài. Bước qua phòng khách, trên bàn là lọ hoa hồng héo úa. Hắn nhớ cô có nói, trên bàn có thư… Cánh hoa hồng rải trên tờ giấy trắng, cô nói đừng… Đừng cái gì? Đừng quên? Đừng bỏ? Hay là… Đừng mở? Hắn chần chờ, cầm tờ giấy lên, chậm rãi mở ra, chữ viết của cô ở trên giấy, có vẻ cô rất vui. “Ha la ~ Em nghĩ anh lại quên hôm nay là ngày gì rồi, là kỷ niệm một năm ngày cưới! Cũng là ngày kỉ niệm ba năm ngày hẹn hò đầu tiên, dù sao hôm nay anh cũng trực ca đêm, cộng thêm anh chắc chắn sẽ quên, cho nên em ghi tờ giấy để đây cho anh, happy anniversary! Còn nữa… Em cho anh biết một tin vui ~ Em định nói trực tiếp, nhưng mà em hỏi Shane, ảnh nói chúng ta chắc ba ngày tới cũng không gặp mặt được… Cho nên… Em nói trước đi ha. Tám tháng nữa anh sẽ được làm cha ~~ Ha la ~~ Chắc anh vui lắm, em yêu anh. Love you, Julia.” Cánh hoa hồng khô héo rơi xuống đất, hắn cảm thấy thật sự khó thở. Lấy tay che mặt lại, hắn không thể khắc chế, nước mắt rơi xuống. Hắn chưa bao giờ biết cảm giác tan nát là thế nào, nhưng giờ thì hắn biết rồi, hắn vừa mất Julia, vừa mất cả đứa con còn chưa chào đời, thế giới của hắn cũng đồng thời sụp đổ. Bắt đầu từ ngày đó, hắn không còn liên lạc với Shane nữa. Mãi cho đến một năm sau, Annetta gặp chuyện, hắn có thể mặc kệ Shane, nhưng không thể mặc kệ cô gái nửa đêm nửa hôm tới nhà hắn nhờ nương tựa. Năm đó cô mới 16 tuổi, khóc sưng cả mắt, sắc mặt tiều tụy, không đêm nào ngủ được, bên cạnh ánh mắt trông đợi của mọi người, ánh mắt của cô chỉ có bi thương và đồng cảm, cô không thể chịu đựng được, gần như sụp đổ, vì thế cô chạy tới chỗ hắn. Giống như Shane xem Julia là em gái, hắn cũng xem Annetta là em mình, để cô ở lại hai tháng. Sau đó làm theo hy vọng của cô, đưa cô ra trại an dưỡng ở nước ngoài, sau khi xuất viện thì vào một trường đại học ở Anh. Đợi khi cô quay lại, Annetta đã trở thành một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh, tự tin. Hắn và Shane chỉ có một mối liên hệ duy nhất là Annetta. Có lẽ lời của mình có hiệu quả, Shane vẫn chưa kết hôn. Hắn nghĩ Shane sẽ cưới một nữ nghị viên nào đó, hoặc là chọn một người có lợi với mình. Nhưng Shane không có, hắn chỉ vùi đầu vào công việc, cố gắng đi lên ở CIA. Haier cười lạnh, cha của hắn bây giờ vẫn là cục trưởng của CIA, sau khi Julia mất, hắn cũng chưa từng nói câu nào với ông. Vào một buổi tối say mèm, hắn tỉnh lại nhìn thấy ông đang ngồi ở phòng khách. Hắn im lặng, bước ra ngoài mở cửa. Ông cũng không nói tiếng nào, đứng lên bước ra khỏi nhà, hắn đóng cửa lại, từ lúc đó giữa hai người liền có bức tường ngăn cách. Sau đó, Shane được đề bạt, giống như để bồi thường cho sự tiếc nuối vì mất đi đứa con trai. Nhưng cha hắn càng đề bạt Shane, Shane càng áy náy với hắn. Hắn suy nghĩ hỗn loạn nửa ngày, lúc Annetta cầm áo khoác định về, xoay đầu lại nhìn hắn, “Nếu không còn gì nữa thì tôi về trước.” Haier gật đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, hỏi, “Lam về khi nào vậy?” Annetta nhìn đồng hồ, cười như không cười, “Đúng sáu giờ, cái anh bạn hòa nhã kia tới đón hắn.” Ánh mắt Haier trầm xuống, không nói gì chỉ gật đầu, phất tay bảo cô đi. Sau khi Annetta về, hắn nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng cầm điện thoại, nhấn một dãy số. Ngón tay gõ nhẹ lên bàn theo tiết tấu, một lát sau bên kia mới bắt máy. “Là tôi.” Haier trầm giọng mở miệng, không đợi đối phương lên tiếng, “Tôi muốn cậu giúp tôi một việc.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Haier nghĩ, có lẽ có thể tin tưởng đối phương thêm lần nữa. Tin tưởng hắn đã biết đứng ở phía nào. … “Cậu uống nhiều rồi.” Lan thở dài, dừng xe trước cửa nhà hắn. Lam Mộc Ân nằm trong xe, xoa xoa thái dương phát đau, “Tôi không có… tôi chỉ mệt thôi.” Hắn tuy rằng uống không ít, nhưng vẫn không tới nỗi say, hắn chỉ mệt mỏi thôi. Vết thương còn chưa lành, từ hôm qua tới hôm nay còn chưa được nghỉ ngơi, tinh thần lẫn thể chất đều đã tới cực hạn. “Cám ơn, còn phiền cậu đưa tôi về.” Lam Mộc Ân nhìn Lan cười cười. “Cậu có sao không?” Lan lo lắng hỏi. “Đừng lo, vụ án gần đây phiền phức quá thôi.” Lam Mộc Ân cười gượng. “Lam… cậu nghĩ là tôi sẽ tin sao?” Lan thở dài. Lam Mộc Ân bất đắc dĩ nhìn hắn, “Cậu không thể giả bộ tin tôi một lần à?” Lan trừng mắt, “Không được.” “Tôi chỉ mệt thôi.” Lam Mộc Ân thầm nói. “Lam…” Lan nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, nhịn không được nói, “Cậu có yêu Haier thật không?” Lam Mộc Ân không đáp, như là đang tự hỏi, Lan cũng không ép, chỉ hỏi tiếp, “Còn Haier? Hắn có yêu cậu không?” Lam Mộc Ân cười khổ, “Tôi nghĩ… quan hệ giữa chúng tôi làm gì tới chữ yêu.” “Lam, nếu cậu không thương hắn, cũng sẽ không ép bản thân tới mức này.” Lan bình tĩnh nói. Lam Mộc Ân trầm mặc, sau một lúc mới nói, “Cho dù tôi thừa nhận yêu hắn thì cũng chẳng thay đổi được gì, chúng tôi không thể nào ở bên nhau.” “Cậu muốn quen hắn không?” Lan gác tay lên lưng ghế, nhìn Lam Mộc Ân. Lam Mộc Ân lại trầm mặc, nói thật hắn cũng không biết, hắn không có cách nào tưởng tượng được cảnh sau khi hai người quen nhau sẽ trở thành thế nào. Lan chỉ thở dài, “Bỏ đi, đừng nghĩ nữa, vô nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Lam Mộc Ân cười khổ, xuống xe tạm biệt Lan, “Ngủ ngon.” Nhìn Lan phất tay rồi lái xe đi, hắn thở dài, hắn nghĩ nên chia tay Haier, nếu tiếp tục như thế này, chỉ sợ sẽ hủy cả quan hệ ban đầu của hai người. Khi hắn lấy chìa khóa mở cửa, tiếng xe bên cạnh làm hắn chú ý, chiếc xe Toyota màu đen hình như đã thấy ở đâu rồi. Chờ hắn nhớ ra hắn gặp chiếc xe này hồi chiều, thì hắn đã thấy bên trong chìa ra nòng súng. Trước khi tiếng súng vang lên, hắn vội vàng ngã người ra bãi cỏ, viên đạn sượt qua khuỷu tay. Hắn xoay người móc súng, chạy ra đường, hàng xóm nghe thấy tiếng súng cũng ló đầu ra xem, chiếc xe đồng thời phóng đi như bay, hắn không kịp nổ súng. Xe không có biển số, cũng không nhận dạng được mặt phạm nhân, Lam Mộc Ân ảo não cất súng đi. “Cậu Ames, có sao không?” Bà cụ hàng xóm nơm nớp lo sợ bước lại, bắt đầu hét lên, “Cậu trúng đạn rồi!” “Bà Sean, đừng lo.” Lam Mộc Ân cười an ủi, chặn máu đang chảy bên khuỷu tay. Xe cảnh sát và xe cứu thương tới rất nhanh, hắn vốn không muốn làm lớn chuyện, Lam Mộc Ân thở dài, ngoan ngoãn ngồi trong xe cứu thương để y tá băng bó, không tự chủ nhớ lại ngày đầu tiên gặp Kevin. Sau khi thuật lại tình huống, cảnh sát biết thân phận của hắn, vì để an toàn, chỉ băng bó đơn giản rồi để hai người ở lại canh cửa. Lam Mộc Ân mở cửa, vào trong vừa định đóng lại thì ngoài ý muốn nhìn thấy xe của Haier dừng ngay trước cửa, sau đó vọt vào với sắc mặt khó coi, “Xảy ra chuyện gì?” Lam Mộc Ân giật mình, báo cáo sơ lược, “Một chiếc xe Toyota màu đen, đột nhiên nổ súng về phía tôi.” “Tại sao không báo cáo?” Haier trừng mắt. Lam Mộc Ân chần chờ, nhún vai nói, “Không phải chuyện lớn gì, tôi nghĩ mai đi làm nói cũng được.” “Không phải chuyện gì lớn?” Haier gần như rống lên, “Nếu người ta lấy mạng của cậu, vậy cậu có còn mạng để ngày mai đi làm báo cáo với tôi không?” Lam Mộc Ân im lặng, thở nhẹ, hai hôm nay hắn cãi với Haier nhiều rồi, hắn bình tĩnh nói, “Tôi không biết anh giận cái gì, cũng không phải tôi tìm người tới đột kích tôi, cho dù đối phương là ai, tôi cảm thấy cũng chỉ là thử hay cảnh cáo thôi, với lại cho dù không phải như tôi nghĩ, cảnh sát cũng đã phái người tới canh, tôi nghĩ ngày mai tôi vẫn còn mạng đi làm báo cáo với anh.” Tạm dừng, thấy vẻ mặt Haier đã dịu đi chút, mới mở miệng nói tiếp, “Tôi mệt lắm rồi, có thể cho tôi nghỉ ngơi không?” Haier cau mày, nhìn hắn một lúc không trả lời, mà Lam Mộc Ân cũng không muốn tiếp tục cãi với người này nữa. “Ngủ ngon.” Sau khi chúc ngủ ngon, hắn đóng cửa lại, Haier nghe thấy tiếng khóa trái. Hít một hơi thật sâu, hắn không quen với việc Lam Mộc Ân nhốt hắn ở ngoài. Nhưng đêm đã khuya, Lam Mộc Ân lại vừa bị thương nữa, hắn cũng không muốn làm cho đối phương thêm mệt mỏi, vì thế lẳng lặng ra xe. Có chút buồn, hắn muốn ngủ một đêm trên xe, hắn đậu xe ở nơi không ai để ý, ngoại trừ cảnh sát, nhân viên chăm sóc thì chỉ có hàng xóm vây xem. Mà bây giờ xung quanh đã yên tĩnh lại, cũng không có bóng người. Hắn nhăn mày, mở tờ giấy ra. “Mày giết vợ của tao, tao cũng phải cướp đi tất cả của mày.” Vợ? Haier giật mình, hắn không nhớ hắn có giết ai. Lần gần đây nhất hắn chỉ nổ súng một lần… Haier đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lái xe tới trước cửa nhà Lam Mộc Ân, nếu hắn đoán đúng, đối phương quả nhiên là cảnh cáo. Muốn biết bản thân có đúng hay không, hắn phải xác nhận một việc trước đã.