Giả Thiết Rỗng S.E.R.F

Chương 2 : Thượng

Từ trước tới giờ Lam Mộc Ân vẫn chưa thoát khỏi bóng ma sẽ có khuynh hướng tự sát. Cho dù hắn muốn thì vẫn có người luôn không ngừng nhắc nhở hắn, ví dụ bác sĩ tâm lý, từ nhỏ tới lớn, cho dù có đổi bác sĩ hay không thì kết quả vẫn như nhau. “A… Ability… B… Brave… C… Care…” Lam Mộc Ân tạm dừng, nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt. Đối phương mỉm cười, phất tay bảo hắn tiếp tục, hắn đành phải tiếp tục suy nghĩ những từ tiếp theo, ngón tay đặt lên thành ghế gõ gõ theo quy luật, ánh mắt cũng đồng thời chuyển đi nhìn xung quanh. Căn phòng này dù có thay đổi chủ nhân thì nó vẫn không thay đổi, giá sách bằng gỗ thô màu cà phê, bàn làm việc cùng màu, văn kiện và sách đặt trên bàn dường như cũng không thay đổi, thứ thay đổi chắc là chỉ có chủ nhân của nó thôi. “D… Determination… E… Effort… Vẫn phải tiếp tục sao? Trò chơi này tôi đã chơi từ năm tám tuổi tới giờ rồi, tôi sắp hết từ rồi.” Lam Mộc Ân cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất có thể, đối mặt với người đàn ông nhàn nhã ngồi trước mặt. Đối phương lại chỉ giữ nụ cười, “Khi cảm thấy đủ, cậu có thể dừng.” Lam Mộc Ân cũng không mất kiên nhẫn, đối thoại kiểu này hắn đã sớm quen rồi, chỉ mỉm cười nói, “Vậy phải làm lại sao? Bác sĩ Stark.” “Lam, tôi đã nói rồi, gọi tôi là Lan.” Giọng điệu của Stark vẫn luôn nhã nhặn. “Tôi tưởng bây giờ đang là giờ làm việc.” Lam Mộc Ân nhìn đồng hồ đeo tay, cười cười ngổi thẳng dậy, hắn không muốn tỏ vẻ thả lỏng quá mức trước mặt người này. “Đúng vậy, nếu cậu không muốn đi vội.” Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, “Công việc của cậu cần sự kiên nhẫn.” Lam Mộc Ân nhìn Lan chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng than thở bỏ cuộc, “Được rồi, tiếp theo phải làm gì? Lan?” Lan lại nở nụ cười, “Nói về công việc của cậu đi.” “Vẫn vậy, không có gì đắc biệt, tôi cũng không thể bàn luận về vụ án với cậu.” Lam Mộc Ân trả lời. “Nói về thủ trưởng của cậu thì sao?” Lan tạm dừng, như là quan sát phản ứng của Lam Mộc Ân. “… Cậu cố tình?” Lam Mộc Ân trừng hắn. “Cậu nói cái nào?” Lan nhún vai, tỏ vẻ vô tội. “Cậu biết rõ còn hỏi, tôi kể chuyện về Haier cho cậu nghe, bởi vì cậu là bạn tôi, chứ không phải bác sĩ tâm lý của tôi, bây giờ cậu còn dám hỏi ngược lại tôi à?” Lam Mộc Ân nhăn mày, biểu tình có vẻ không tin nổi. “Bởi vì tôi biết rồi, với lại bây giờ tôi đang là bác sĩ tâm lý của cậu, chẳng lẽ cậu bảo tôi giả vờ như không biết?” Lan thở dài đáp. Lam Mộc Ân có vẻ hờn giận, “Cậu có thể phân rõ chuyện chung với chuyện riêng không? Tôi chưa kể cho ‘bác sĩ tâm lý’ nghe cho nên đừng hỏi tôi.” “Lam, dù cho tôi là bác sĩ tâm lý hay bạn của cậu thì tôi vẫn muốn giúp cậu, tôi không thể giả vờ như không biết.” Lan nhẫn nại nói, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn. “Cậu cho tôi là bạn cậu thì có thể chiếm lấy vị trí của Hughes à?” Lam Mộc Ân đứng lên, bắt đầu cảm thấy bực dọc. Lan nhíu mày liếc nhìn hắn, “Nói thế thì rất không công bằng cho tôi rồi, cậu cũng biết vị trí của Hughes là mục tiêu của tôi, tôi lại không ngại bất chấp xung đột với những người khác nhận bệnh án của cậu, bởi vì chúng ta là bạn, tôi không muốn giao cho mấy thằng ngu khác.” “Tôi hoàn toàn không cần ai giúp, Hughes có chết cũng không buông tha cho tôi, cả đời tôi ngay cả khi cầm dao lên thái rau còn dọa sợ Mai Lâm, cậu quen biết tôi lâu vậy rồi, chẳng lẽ cũng thấy tôi sẽ có khuynh hướng tự sát?” Lam Mộc Ân không dám tin nhìn người bạn của mình. “Lam, không có chuyện gì là tuyệt đối, cậu có thể không thừa nhận luận điểm của Hughes, nhưng ông ấy có suy nghĩ của mình, tôi có suy nghĩ của riêng tôi, ở lập trường là một người bạn, tôi đương nhiên không tin cậu sẽ tự sát, nhưng ở lập trường là một bác sĩ tâm lý, tôi phải nói là, cậu cần người giúp đỡ.” Lam Mộc Ân không trả lời, chỉ nắm tay lại, hắn muốn biết Lan Stark còn có thể nói được những gì. Lan phất tay, “Được thôi, cậu muốn tôi nói thì tôi nói, đời sống tình cảm của cậu quá hỗn loạn, cậu là người đồng tính, cậu chưa từng gặp bố nên có xu hướng mến mộ những người đàn ông lớn tuổi, nhưng cậu chưa bao giờ chọn đúng người, cậu không muốn giống mẹ mình, nhưng cả hai người lại có điểm chung là luôn nhẫn nhịn chịu đựng…” “Đủ rồi!” Lam Mộc Ân cắt ngang, “Mẹ tôi là Mai Lâm, bố tôi là Kevin, tôi không nhớ cũng chẳng thèm quan tâm bố mẹ đẻ của mình là ai, tám năm đầu tiên trong cuộc đời tôi còn không chiếm được một phần ba trí nhớ mà mấy bác sĩ tâm lý như cậu cứ suốt ngày phóng đại khoảng thời gian đó lên, bảo cuộc đời sau này của tôi có bao nhiêu khó khăn, vấn đề là, tám năm đó đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ quan tâm tới cuộc sống sau này của mình thôi, tôi chỉ để ý tới Kevin và Mai Lâm, đừng lấy mảng kí ức tôi không nhớ về bố mẹ ruột mà công kích tôi!” Lan nhìn thẳng vào mắt Lam Mộc Ân, “Lam, vấn đề bây giờ của cậu là cậu không muốn chấp nhận…” “Tôi nói đủ rồi.” Lần thứ hai cắt ngang lời Lan, Lam Mộc Ân không muốn nói về chủ đề này nữa. Về Hughes Lake, bạn của cha nuôi Kevin Ames, trước khi mất, ông là bác sĩ tâm lý của Lam Mộc Ân, một tuần đến nhà Ames một lần, sau đó là một tháng một lần, mãi cho đến khi hắn trưởng thành, không muốn gặp Hughes nữa thì thôi. Nhưng hắn lại lựa chọn làm cảnh sát, vào FBI, khéo thay, Hughes chính là một trong những cố vấn tâm lý của FBI lúc đó. Là Hughes kí tên cho hắn thông qua bản đánh giá tâm lý, thuận lợi vào FBI, cái giá phải trả là hắn phải tiếp tục đi đánh giá tâm lý một tháng một lần, hắn không biết nên cám ơn hay oán giận. Thở sâu, Lam Mộc Ân áp chế lại cảm xúc của bản thân, hắn không muốn xả cơn tức giận lên bạn mình, “Lan, nếu là bạn thì làm ơn giúp tôi kí bản đánh giá tâm lý, không cần quay lại đây thêm một lần nào nữa.” Lan thở dài, hắn theo Hughes bảy năm, bởi vậy mới quen biết Lam Mộc Ân còn trở thành bạn bè. Trước khi bác sĩ Lake chết, ông có yêu cầu hắn phải ‘tiếp tục xem trọng Lam Mộc Ân’. Hắn đã đọc qua hồ sơ, biết về thời thơ ấu của Lam Mộc Ân, lấy thân phận là bạn bè chơi với nhau bảy năm trời, hắn bắt buộc phải thừa nhận, ân sư của mình có thành kiến với Lam Mộc Ân. Bây giờ mặc kệ là bạn bè hay bác sĩ tâm lý, hắn vẫn luôn cho rằng Lam Mộc Ân không thể có khuynh hướng tự sát, câu nói này hoàn toàn phản bác lại ân sư của mình, nhưng Lam Mộc Ân lại có vấn đề khác. “Lam, tôi là bạn của cậu, cậu cho là tôi thích bới móc vết thương cũ của cậu lắm sao? Đồng ý cậu cần giúp đỡ, chính cậu là người rõ nhất…” Lan còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng tít tít phát ra từ người Lam Mộc Ân, hắn lập tức kêu lên bất mãn, “Cậu biết vào phòng làm việc của tôi thì phải tắt điện thoại mà!” Lam Mộc Ân nhìn hắn bất đắc dĩ, móc điện thoại ra, “Tin nhắn thôi mà, cậu có biết nếu tôi dám tắt điện thoại thì Haier sẽ làm thịt tôi không?” Lan liếc mắt, hắn đương nhiên biết tên thủ trưởng hung bạo kia của Lam Mộc Ân, Lan thấy, cái người cần phụ đạo tâm lý phải là Raikes Haier mới đúng. Đọc tin nhắn xong, Lam Mộc Ân nhíu mày, xoay xoay điện thoại, “Xin lỗi, tôi phải đi rồi, là Amber Alert (*).” (*) AMBER là hệ thống Báo Động – Phát Thanh Truyền Hình Ứng Cứu Khẩn Cấp, đặt tên theo Amber Hagerman. Hệ thống Amber Alert, ra đời năm 1996 sau cái chết của bé gái Amber, với mục đích thức tỉnh cộng đồng về tình trạng bắt cóc trẻ em, mọi người có thể thông báo cho cảnh sát bất cứ hành động tội ác đáng nghi ngờ nhanh nhất. Nó là một phần của hệ thống Cảnh báo không dây (WEA) ở Hoa Kỳ.  Lan cầm lịch làm việc lên xem, tìm một ngày, khoanh tròn lại, “Được rồi, tôi có chỗ trống hôm thứ tư.” Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn, “Lan…” “Khỏi cãi, cậu biết đây là công việc.” Lan phất tay đáp. “Kệ cậu, tôi phải đi rồi.” Lam Mộc Ân hết cách, xoay người ra cửa, hắn muốn mau chóng thoát khỏi nơi này. Hắn bước nhanh ra thang máy, sàn nhà ở đây lúc nào cũng sáng bóng, có thể làm gương được, hắn nhớ trước đây, khi ngồi chờ Hughes ở ngoài, hắn sẽ lén đổ nước xuống sàn, dùng chân giẫm lên. Có lần khi hắn ra về, hắn nhìn thấy một bà già phải khom người vất vả lau sàn, từ đó hắn không làm như thế nữa. Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn tươi cười lễ phép nhường một phu nhân ra trước, sau đó tiêu sái bước vào trong. Không gian hẹp còn phảng phất mùi nước hoa, hắn nhíu mày nhấn nút đóng cửa, trước khi cửa đóng lại, Lan đưa tay ngăn cửa, nghiêng người vào trong, Lam Mộc Ân thở dài trong lòng, cố gắng không thể hiện ra mặt. “Tôi tiễn cậu, hết giờ làm việc rồi.”Lan mỉm cười, nhấn nút đóng cửa. Lam Mộc Ân liếc hắn không nói gì, Lan tạm dừng một lát mới lên tiếng, “Được rồi, cậu định giận tôi tới bao giờ?” Con số biểu thị tầng lầu hiện trên cửa, Lam Mộc Ân chỉ mong nó có thể nhảy nhanh hơn, “Tôi không giận cậu, chẳng phải lúc nãy tôi đã nói có Amber Alert sao?” “Tôi chỉ thấy, sau khi nhận vị trí của Hughes.” Lan nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, “Cả ba tháng nay, mỗi tháng cậu chỉ gặp tôi đúng một lần.” Sự im lặng trong thang máykhông kéo dài lâu lắm, Lam Mộc Ân thở dài thừa nhận, “Được rồi, đúng là tôi không được vui.” Lan nhìn hắn vô cùng thành khẩn, “Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn để một người lạ đọc hồ sơ của mình đâu, sau đó lại nghiên cứu cậu thêm lần nữa.” Lam Mộc Ân thở dài, “… Tôi biết.” Lan cười rộ, “Vậy… Có thể trở lại những ngày lâu lâu rủ tôi đi uống rượu không?” Lam Mộc Ân nhìn Lan, tạm dừng một lát rồi mới lên tiếng, “Lan… Cậu là người duy nhất tôi có thể tâm sự, nhưng nếu cậu lấy nội dung chúng ta nói chuyện vận dụng vào công việc, thì cậu bảo tôi phải làm sao mới nói chuyện được với cậu như xưa đây?” Lan nhăn mày, thang máy đã tới bãi đậu xe, hắn nhấn nút để Lam Mộc Ân ra trước, “Chúng ta quen biết bảy năm, cậu biết mục tiêu của tôi là Hughes, cậu cũng biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ tiếp nhận phòng làm việc của ông ấy, cậu vẫn ủng hộ tôi, chẳng lẽ cậu ủng hộ mục đích của tôi là vì muốn tôi kí vào bản đánh giá tâm lý rằng cậu không cần đi điều trị tâm lý thêm lần nào nữa?” “Ý tôi không phải vậy.” Lam Mộc Ân bước ra khỏi thang máy, khí lạnh bên ngoài khiến hắn thở nhẹ ra. Theo trí nhớ buổi sáng, hắn bước nhanh về hướng xe mình đã đậu, tiếng bước chân một trước một sau vang vọng giữa bãi, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, đáng ra hắn phải xin đổi bác sĩ tâm lý trước khi Hughes chết, nhưng hắn lại không làm vậy. “Nhưng mà cậu lại vừa yêu cầu tôi làm vậy.” Lan lên tiếng. Lam Mộc Ân dừng bước, thở dài thêm lần nữa, hắn ghét bãi đậu xe này, lần nào cũng vậy, hắn chưa từng tìm được xe mình thuận lợi ngay lần đầu tiên. “Lam, nếu cả tôi mà cậu cũng từ chối thì cả đời này cậu sẽ mãi mãi sống trong bóng ma của mình.” Giọng nói của Lan nghe rất bình tĩnh. Lam Mộc Ân xoay đầu lại nhìn người bạn của mình, bất đắc dĩ mở miệng, “Tôi phải làm gì cậu mới tin tôi sẽ không ‘mãi sống trong bóng ma’?” “Nói chuyện với tôi, nói về thời thơ ấu của cậu, tôi không thấy cậu là thành phần ‘hạnh phúc’.” Lan đi theo Lam Mộc Ân, hắn biết người này phải mất một khoảng thời gian mới tìm ra xe mình. Lam Mộc Ân xoay đầu nhìn hắn, giọng điệu nghiêm khắc, “Sao cậu có thể ám chỉ cuộc sống thời thơ ấu của tôi với Kevin và Mai Lâm không hạnh phúc?” Lan nhún vai, “Bởi vì Mai Lâm nói với tôi, bà rất lo cho cậu vì cậu chưa từng nói với bà cậu cảm thấy buồn hay đau.” “Vậy chẳng lẽ nó không chứng tỏ tôi rất hạnh phúc sao?” Lam Mộc Ân không thể tin trừng mắt nhìn Lan, lấy chìa khóa ra nhấn nút. “Một đứa bé mười tuổi, khi tập xe đạp bị té còn khóc, cậu thì bị đánh tới gãy xương sườn mà vẫn có thể cười với Mai Lâm nói mình bị té.” Lan nhớ rõ bộ dáng của Mai Lâm vừa khóc vừa nói, không có đứa nhỏ nào phải trải qua một thời thơ ấu như vậy. “Lúc đó tôi là một đứa trẻ, được chưa? Một đứa trẻ Hoa Kiều nào khi được nhận nuôi mà chẳng bị người ta ăn hiếp, tôi không muốn Mai Lâm lo lắng thôi.” Lam Mộc Ân rốt cuộc cũng nhìn thấy xe của mình, nó nằm ở phía bên kia, hắn cảm thấy thật bực bội, một là đề tài này, hai là nếu tới trễ hơn Haier thì chết chắc rồi. Lan theo sát hắn, “Cậu có thể nói với bà ấy cậu thấy đau, nửa đêm sốt tới bốn mươi độ, nhức đầu tới nỗi ngất xỉu mà cũng không kêu một tiếng.” Lam Mộc Ân đứng cạnh chiếc xe, xoay đầu nhìn Lan vẫn chưa chịu bỏ cuộc, “Được rồi, bây giờ cậu còn đi trưng cầu ý kiến của Mai Lâm nữa à?” “Chính bà ấy tới tìm tôi.” Lan tạm dừng, nhìn vẻ mặt của Lam Mộc Ân, mềm giọng lại, “Bà muốn biết, mình có phải là một người mẹ thất bại hay không.” “Bà không phải, bà là người mẹ tốt nhất trên đời.” Chỉ cần nhắc tới Mai Lâm, Lam Mộc Ân lúc nào cũng thấy ắm áp, “Lúc nào tôi cũng nói vậy, tại sao bà không tin tôi?” Lan thở dài, hỏi ngược lại hắn, “Còn cậu? Sao cậu không tin tôi chỉ muốn giúp cậu?” Lam Mộc Ân im lặng, nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.” “Lam!” Lan giữ chặt cánh tay hắn, “Raikes Haier.” Lam Mộc Ân bất đắc dĩ nhìn Lan không lên tiếng, hắn ước chừng đã biết Lan muốn nói gì. Lan nói, “Đây là lời đề nghị của một người bạn, tránh xa người đó ra, hắn không phải đối tượng tốt đẹp gì, nếu cậu chọn hắn thì đó sẽ là thất bại thứ ba trong đường tình của cậu.” Lam Mộc Ân hất tay Lan ra, trừng mắt, thấp giọng nói, “Hắn là thủ trưởng của tôi, tôi nhớ rất rõ nguyên văn đã nói với cậu, tôi rất may mắn khi được theo hắn, hắn là một thủ trưởng đáng tôn kính và tài giỏi, tôi chưa từng nói là yêu hắn hay muốn lên giường với hắn.” Lan không hề lùi bước, nhìn hắn nói, “Tôi nói vậy là vì trước đây, tôi cũng nghe cậu ca ngợi hai người, kết quả, hai người đó trở thành người yêu của cậu, nhưng cuối cùng đều chẳng đi tới đâu.” Lam Mộc Ân trừng Lan một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói, “Cố vấn xong chưa? Tôi có thể đi chưa?” Lan bất đắc dĩ buông tay, lùi ra sau, để hắn lái xe đi. Nhìn Lam Mộc Ân vội vàng lái xe đi, Lan biết người bạn này xem ra vẫn còn giận hắn, mà còn là giận rất lâu.