Giả Thiết Rỗng S.E.R.F
Chương 18 : Thượng
Khi đứng trước cửa nhà Julia Peter, không biết tại sao Haier lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Lam Mộc Ân.
Một thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn, ôn hòa giống như một con nai, hiển nhiên đây là đứa trẻ đại biểu cho người làm nhiều việc tốt nhất cảnh cục, nói cách khác, chuyên môn chắc hẳn không rõ ràng, chỉ có thể làm người ta không muốn làm chuyện xấu.
Không có cảnh sát nào thích hợp tác với FBI, huống chi còn là một điều tra viên FBI mang tiếng xấu.
Nhưng đứa trẻ kia cười rất dịu dàng, vươn tay về phía hắn rất có giáo dục và cũng thật vui vẻ.
Haier nhìn đối phương vài giây, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, hắn đưa sát mũi vào, hít một hơi.
“Bánh quy?”
Đối phương hơi giật mình, có chút xấu hổ thả tay, cười ngượng ngùng lui ra sau một bước nhỏ.
“Sáng nay tôi về thăm bố, mẹ tôi nghe nói tôi về nên đã làm một mẻ bánh quy.”
Đối phương cười rộ lên xinh xắn, có lẽ hơi thẹn thùng, tay đút vào túi lấy một cái bọc giấy, rồi mở ra lấy một chiếc bánh quy.
“Mẹ tôi làm bánh quy rất ngon, anh có muốn ăn thử không?”
Hắn nhớ lúc đó hình như mình nở một nụ cười, đưa mặt tới cắn một miếng.
“Không tệ.”
Thằng bé kia ngẩn ngơ, bên tai đỏ lên một chút, xấu hổ nhìn miếng bánh mà hắn vừa cắn không biết làm sao, miệng cười khổ, có lẽ đang suy nghĩ không biết nên vứt hay giữ lại, cuối cùng vẫn bỏ vào túi, làm cho hắn thật sự muốn cười.
Thằng bé này là đồng tính.
Lần đầu tiên nhìn Lam Mộc Ân, Haier đã phát hiện ra, hơn nữa lúc đó hắn còn biết, đứa trẻ này nhất định đã thích mình.
Haier nhẹ nhàng nhấn chuông, chờ người bên trong ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, bên trong có một thân hình nhỏ xinh ló đầu nhìn ra ngoài, sau khi thấy hắn thì sợ hãi đóng cửa lại rồi mở chốt khóa.
“Hello, Linda.” Haier mỉm cười ôn hòa, chào hỏi.
Cô thở dài, cũng mỉm cười đáp lại, “Hi, Raikes.”
Cô lùi hai bước để Haier bước vào nhà, “Vào đi.”
Haier thấy thằng bé đang ăn cơm, “Hi, con chắc chắn là Tommy nhỉ?”
Tommy thoạt nhìn có chút ngại ngùng, hoặc là tâm trạng không vui, nó chỉ liếc nhìn Haier một cái, không trả lời.
“Xin lỗi, nó đang giận.” Cô cười khổ, bảo thằng bé vào phòng.
“Có chuyện gì thế?” Haier ngồi xuống sô pha, giống như đang tán gẫu việc nhà.
“Nó muốn đi học nhưng tôi lại làm đơn xin cho nó nghỉ dài hạn, nó không vui.” Cô cười khổ, rót trà cho Haier.
Haier uống một ngụm, mùi hồng trà toát ra ngào ngạt, hắn nhớ tới Lam Mộc Ân để hơn mười loại trà trong phòng nghỉ, hình như là trà Trung Quốc, khi uống vào cảm giác hoàn toàn khác với trà của phương Tây.
“Tại sao lại xin nghỉ dài hạn cho nó, cô muốn rời khỏi chỗ này?” Haier bình tĩnh nói.
Cô nhìn Haier một lúc lâu, cuối cùng thở dài xoa xoa mái tóc xoăn, “Tôi biết anh tới đây không phải để tâm tình.”
Cô dựa vào lưng ghế, nhìn Haier, “Anh nói giống hệt như Julia, chúng ta phải nói lần đầu gặp mặt chào hỏi sao đó, chứ chẳng phải nói chuyện giống thế này.”
“Cô cũng nói giống y như Julia.” Haier mỉm cười đáp.
“Xin lỗi vì tôi đã dùng tên Julia.” Cô ngượng ngùng nói.
Haier chỉ lắc đầu, nhìn thấy phía đuôi mắt có sự quan tâm chân thành, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Linda cúi đầu, trầm mặc một lúc rồi mới nói, “Nếu anh tới điều tra chuyện của Tim Heller, thì đúng vậy, hắn là do tôi giết.”
Haier không đáp, chỉ nhìn cô, cô nắm hai bàn tay lại rồi nói tiếp, “Hắn muốn giết tôi, cho nên tôi phản kích lúc phòng vệ.”
Haier nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô biết thân phận thật sự của Tim Heller?”
“Vâng.” Cô thừa nhận rất rõ ràng, “Hắn là con riêng của Pesci Collins.”
“Cô có thể nói rõ giữa Tim Heller và Pesci Collins có quan hê gì không?” Haier có một dự cảm không tốt.
“Anh rời khỏi CIA cũng lâu rồi.” Linda cười khổ, “Ngay trước khi Julia mất, tôi vừa mới sinh Tommy, ban đầu chỉ muốn tạm thời rời khỏi cương vị, nhưng trong cục lại muốn tôi tham gia nhiệm vụ nằm vùng bí mật hạng nhất, lẻn vào tập đoàn Collins, điều kiện đưa ra rất ưu đãi, cho nên tôi đồng ý.”
Cô nở nụ cười tự giễu, “Lúc đó tôi đã nắm được cơ hội giao dịch với Collins, nhưng trong cục có người tiết lộ bí mật, hôm giao dịch với Collins, chúng ta mất đi bốn điều tra viên, xém chút nữa thì tôi đã bị giết, trong cục quyết định lấy tội giết người khởi tố hắn trước, tôi và mấy điều tra viên khác còn may mắn sống sót để bảo vệ kế hoạch phải chuyển sang nhà an toàn, nhưng Collins vẫn tìm ra, tôi chỉ có thể cứu được con tôi chứ không có cách cứu được mọi người, cuối cùng tôi bỏ trốn.”
Linda có chút bực bội vò tóc, “Tôi rất sợ, tôi gọi điện cho Julia, tôi không biết nên tin ai nhưng cô ấy không nghe điện thoại, sau đó tôi mới xem được tin tức…”
Cô hít một hơi thật sâu, ngăn bản thân không rơi nước mắt, chắc hẳn trong lòng cô còn đau hơn gấp vạn lần, “Sau đó tôi không biết phải làm gì, tôi không dám liên lạc với cảnh cục, khi tôi biết cục trưởng…” Cô tạm ngưng, nhìn vẻ mặt Haier không chút thay đổi, lại thở dài rồi nói tiếp.
“Khi tôi phát hiện hung thủ giết chết Julia chỉ bị trục xuất về nước, tôi mới biết cảnh cục không thể bảo vệ tôi, ngay cả hung thủ giết con dâu mình còn để thoát huống chi tôi chỉ là một điều tra viên, là một quân cờ của ông ta, ông ta sẽ không bảo vệ tôi, cho nên tôi bỏ trốn.” Linda tạm dừng, để nói lại chuyện cũ, cô phải nhớ lại rất nhiều chuyện đau lòng, đối với bọn họ không hề dễ dàng chút nào.
“Nhưng mà tôi không nghĩ Tim Heller lại tìm tới đây.” Cô ngẩng đầu nhìn Haier, “Giao dịch năm đó hoàn thành là thông qua Tim Heller, nhưng lúc đó hắn không phải gọi bằng cái tên này, thân phận của hắn được che dấu rất kĩ càng, bởi vì tôi bỏ trốn, một điều tra viên bỏ mạng, trong cục không thể khởi tố Collins, cũng không tìm thấy Tim Heller, từng gặp qua hắn chỉ có mình tôi mà thôi.”
Haier trầm mặc một lúc rồi nói, “Vậy tại sao bây giờ lại…?”
Cô nghiêng đầu cười khổ, “Mười năm trôi qua có lẽ tôi đã bắt đầu thả lỏng, bốn năm đầu tôi đã chuyển nhà mấy chục lần, chính là sợ hắn tìm ra tôi, tôi vất vả nơm nớp lo sợ cả sáu năm nay, không nghĩ sẽ bị hắn tìm thấy, là do tôi sơ suất.”
Linda thở dài nói tiếp, “Gần đây Collins có hàng muốn nhập vào Mỹ, hắn tự đi cùng đợt hàng, để an toàn, hắn yêu cầu con hắn tìm tôi cho ra bằng được.”
“Vậy tại sao cô còn ở đây?” Haier nhìn cô, hắn biết cô không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Linda xuất thân từ quân nhân, là nữ anh hùng lăn lộn ở chiến trường từng nhận được huân chương, am hiểu tình báo, sau khi từ chối quốc gia tham gia chiêu mộ cho quân Iraq, cô nghe theo lời đề nghị người bạn thân của mình, sau khi xuất ngũ thì gia nhập CIA. Cho nên tuy rằng Haier chưa từng gặp Linda, nhưng vợ hắn lúc nào cũng nhắc tới, trong nhà có treo hình của hai người chụp chung, làm cho hắn có ấn tượng khắc sâu với một người con gái nhỏ bé nhưng cực kì dũng cảm này.
Hai người cùng nhau gia nhập tình báo CIA, giống như những nhân viên bình thường sáng sớm đi làm, chiều về nấu cơm, bọn họ thường gọi đùa chồng mình là người lao động ở Wall Street. Câu vui đùa này hắn cũng không biết từ đâu mà có, hắn cũng không hỏi, đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa của đàn bà phụ nữ thôi. Nhưng sau khi chồng của Linda chết trận ở Iraq, hai người không còn nói đùa câu đó nữa.
Linda ngẩng đầu nhìn Haier, “Đây là một ván bài nguy hiểm, thứ tôi cá cược chính là mạng sống của tôi và con tôi. Khi tôi giết Tim Heller, cả ngày lẫn đêm tôi đều không ngủ được, không dám ra ngoài cũng không dám để Tommy tới trường, chỉ sợ lỡ xảy ra chuyện gì. Thế nhưng tôi không muốn rời khỏi đây, Tommy khó khăn lắm mới quen được bạn, tôi cũng thế. Kết quả hôm nay người xuất hiện lại là anh, tôi đột nhiên cảm thấy rất an tâm. Chỉ cần Julia nhắc tới anh, trên mặt cô ấy lúc nào cũng là thái độ đừng lo, tuy rằng nghe rất buồn cười nhưng thật sự tôi rất an tâm.”
Khóe mắt cô rơi xuống giọt nước mắt, cô nhìn Haier chăm chú, “Tôi biết tôi không thể dựa vào bất cứ ai, nhưng tôi lại muốn tin anh. Tôi chỉ xin anh một việc, tôi không tin bất kì kế hoạch bảo vệ nào, cho nên không cần làm thế với tôi.”
Haier chỉ gật đầu, trầm tư mở hồ sơ ra, “Cô có thể tin tưởng tôi, không cần bỏ chạy, tôi sẽ không để cô làm thế.”
Linda lại muốn mở miệng nhưng Haier đã lên tiếng trước, “Cô hẳn là người rõ nhất cho dù giết được Tim Heller, có lẽ sẽ bắt được Pesci Collins, nhưng sẽ có người khác tiếp nhận, lúc đó cô sẽ lại trở thành mục tiêu lớn nhất, không cần bỏ chạy, tôi sẽ không phá cuộc sống sinh hoạt của cô, nhưng nếu muốn sống thì cũng khó có được cuộc sống bình yên.”
Linda trầm mặc một hồi rồi gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Haier gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Còn cái chết của Tim Heller…”
“Anh chờ chút.” Cô nở nụ cười, đứng dậy vào phòng, cầm dây nịt đưa cho hắn, “Trong lẫn ngoài nhà tôi đều trang bị camera lần trước anh tới tôi nghĩ anh sẽ quay lại, cái này chỉ chứng minh lúc đó là tôi tự vệ, nếu anh cần.”
Haier cười nhận lấy, “Tôi biết rồi.”
“Nhưng mà có một điều tôi phải nói trước, tôi sẽ không thừa nhận gì cả, ngày tôi bị mang ra tòa, CIA sẽ bắt tôi đi.” Linda nắm chặt hai tay lại, giống như một con sư tử mẹ đang phòng vệ kẻ thù.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giao cô cho CIA, tôi không muốn giao thành quả của FBI cho bọn họ.” Haier cười, giơ tay về phía Linda.
Linda bắt tay đáp trả, “Cám ơn anh, tuy rằng trễ mười năm, nhưng thật sự rất vui vì được làm quen với anh.”
“Tôi cũng vậy.” Haier cười, buông tay ra.
“Tôi phải đi rồi, cho tôi gửi lời thăm tới Tommy.” Haier bước ra cửa.
“Vâng.” Linda tiễn Haier, tươi cười ấm áp, “Nếu có thời gian thì cứ tới đây uống trà.”
“Cám ơn.” Haier xoay đầu lại nhìn cô mỉm cười, sau đó rời khỏi.
Bước ra khỏi tòa nhà, hắn hít thở sâu, ngoài ý muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng lại không khiến hắn đau đớn.
Hắn không biết là do tình cảm của mình đã chết không thể hồi phục cảm giác đau khổ, hay là do trái tim đã chết lặng ngay cả trong mơ lẫn đời thật nên không còn cảm nhận được, có lẽ… là do nguyên nhân khác.
Hắn nhíu mày, không suy nghĩ nhiều nữa, leo lên xe rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
4 chương
57 chương
9 chương
16 chương
92 chương
36 chương