Già Thiên
Chương 95 : Trời quang mây tạnh
Chưa bao giờ Hàn trưởng lão vui sướng như hôm nay, những nếp nhăn già nua trên khuôn mặt đã tan biến đi không ít, lão kích động tới mức hoa chân múa tay, cười ha ha không ngớt.
Giờ phút này, Diệp Phàm đã sớm không còn quan tâm tới chuyện bên ngoài, hắn chuyên tâm mở khổ hải, tĩnh tâm tu luyện.
Tiếng sóng vang lên ầm ầm, sóng thần ngập trời, tiếng lôi điện ì ùng, những tiếng vang lớn vọng ra bên ngoài thạch thất.
Trong lòng của Hàn trưởng lão bây giờ đang vô cùng khát vọng, làm sao cho 7 ngày thật nhanh trôi đi.
Dược đỉnh bằng đồng thau đã bị Ngân sắc hỏa diễm bao phủ, không ngừng hấp thu linh năng, quang mang thánh khiết tỏa ra bốn phía, làm cho cả gian thạch thất trở nên mông lung huyền ảo.
Cứ liên tục diễn ra như vậy khoảng 2 ngày liền, tiếng sóng biển mới chậm rãi biến mất, âm thanh đinh tai nhức óc cũng phiêu tán đi, bên trong Thanh Đồng Dược Đỉnh đã yên tĩnh trở nên, chỉ còn Ngân sắc Hỏa Diễm vẫn đang thiêu đốt hừng hực.
Hàn trưởng lão không lo lắng gì, hắn phải tế luyện 7 ngày 7 đêm mới mở nắp đỉnh ra, dị tượng không có khả năng cứ như vậy biến mất, lão đã nhận định đây là 1 lò cực phẩm linh đan, bởi những gì diễn ra so với sự ghi chép của sách cổ là hoàn toàn giống nhau.
Lại 1 ngày 1 đêm qua đi, bên trong Dược Đỉnh vẫn yên tĩnh, chỉ có ngọn lửa Hỏa sát không ngừng bập bùng, quang mang màu trắng sữa lan tỏa ra xung quanh.
Trong Thanh Đồng Dược Đỉnh, Diệp Phàm đã đạt tới trạng thái Không Linh, đến lúc này, hắn mới tỉnh lại, Kim Sắc Khổ Hải được mở rộng không ít, ánh vàng rực rỡ, giống như 1 ngôi sao sáng chói trong vũ trụ, được hái xuống đặt vào trong thân thể của hắn.
Thân văn đã tăng lên tới 27 đạo, giống như 1 sợi xích sắt thần, lại giống như thiểm điện, vắt vẻo trên bầu trời Khổ Hải.
Mà biến hóa kỳ lạ nhất chính là, trong Khổ Hải đã bắt đầu gợn sóng, ở trung tâm có 1 mạch nước ngầm trào ra, hình thành lên 1 đám sương mù, bao phủ bên trên Khổ Hải.
Diệp Phàm mở to mắt, hắn cảm giác được sự biến hóa trong cơ thể, một cỗ sinh mệnh tinh khí đang điên cuồng lưu chuyển, từ đôi mắt hắn bắn ra 2 đạo thần quang, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lập tức vớ lấy trái cây của Thanh Ngọc Tuyết Liên, cho vào miệng.
Trái cây xanh biếc to như quả trứng chim, lại có lục quang lưu chuyển, làm cho người khác phải ngắm nhìn tới mê say, giống như được đúc từ Lục Ngọc, quang mang lưu chuyển nhu hòa, trong suốt sáng long lanh, lục quang không ngừng lóe lêns.
Trái cây của Thanh Ngọc Tuyết Liên vô cùng hiếm gặp, nó sinh trưởng trên ngọn Tuyết sơn cao mấy vạn thước, không gặp ánh sáng mặt trời cả ngàn năm mới kết trái, xung quanh nó có yêu vật cường đại thủ hộ, hao phí mất 8 năm thời gian của Hàn trưởng lão, mới may mắn hái được một quả.
Diệp Phàm cầm nó trên tay, lập tức có cảm giác lạnh tới thấu xương, nước thuốc sang sôi sùng sục nhưng cũng không thể nào làm tan chảy được quả Thanh Ngọc Tuyết Liên này, hắn ăn nó như ăn 1 trái táo, nhâm nhi thưởng thức.
Đương nhiên, hắn cũng vô cùng cẩn thận, không dám phát ra tiếng động, cứ yên lặng trong dược đỉnh mà tiến hành, dù sao cũng đã qua 1 ngày 1 đêm, theo lý thuyết hắn đã bị nấu chín.
Hương vị trái cây này vô cùng thơm ngon, nhưng lạnh như hàn băng, làm cho thân thể Diệp Phàm phải run lên, sinh mệnh tinh khí cường đại lập tức lưu chuyển tới tứ chi bách huyệt.
Cuối cùng, rất nhiều đạo lục quang bao phủ lấy Diệp Phàm, da thịt của hắn lúc này xanh như lục ngọc, lóe ra ánh sáng kì dị, làm cho nhiệt độ trong dược đỉnh không ngừng giảm xuống, nước thuốc đã không còn sôi nữa.
Nửa canh giờ sau, âm thanh sóng thần lại tiếp tục vang lên trong dược đỉnh, thanh thế lớn hơn trước rất nhiều, đồng thời còn có tiếng sấm sét vang lên, dược đỉnh chấn động.
Cả gian thạch thất chấn động rung lên nhè nhẹ, làm cho Hàn trưởng lão cảm thấy được sự giận dữ của biển cả, trong lòng hắn cũng bắt đầu dậy sóng:
"Dị tượng lại nổi lên, bảo đan tất thành!"
Hàn trưởng lão dường như trẻ hơn mười tuổi, hắn thoải mái cười to, trong lòng tràn ngập sự mong chờ, hận không thể làm cho 7 ngày qua thật nhanh.
Vạn đạo sóng biển đang gầm rú, âm thanh đinh tai nhức óc, những tia lôi điện xẹt qua ngang trời, sấm sét thi nhau bổ xuống, tòa thạch thất chấn động đến mức run rẩy!
"Ngày đan thành, cũng chính là ngày ta đột phá!"
Hàn trưởng lão hăng hái, hắn tưởng tượng ra thành tựu của mình, nếu hắn có 1 tuyệt phẩm bảo đan trong tay, thì việc đột phá bình cảnh, tăng thêm vài mươi bước trong con đường tu luyện hẳn là không vấn đề gì.
Bên trong Thanh Đồng Dược Đỉnh, âm thanh chấn động bầu trời, dị tượng hiện ra, nhưng mà bên ngoài chỉ có thể nghe được thanh âm mà thôi, Hàn trưởng lão không thể nào bình tĩnh được, đi đi lại lại, kích động tột cùng.
Lúc này, âm thanh sóng biển gầm rú liên tục 3 canh giờ, mới dần dần yên lặng trở lại, trong thạch thất từ từ khôi phục sự tĩnh lặng.
"Được đỉnh đã phong bế thì không thể mở ra, phải đợi 7 ngày 7 đêm sau..."
Hàn trưởng lão có 1 cảm giác đáng tiếc, tại hắn quá mức cẩn thận, không đem tất cả linh dược hãn thế bỏ vào, nếu không sẽ có thêm nhiều dị tượng, trong sách cổ còn nói tới việc, trời biến đổi màu, không chừng sẽ thành sự thật.
Cứ như vậy, Hàn trưởng lão tin tưởng gấp trăm lần, lão đã xác định mình đã có được đại cơ duyên này, không có gì có thể thay đổi được.
Lại ngày một đêm qua đi, Diệp Phàm từ từ mở hai mắt ra, mắt ẩn chứa thần hoa, trong cơ thể sinh cơ bừng bừng, những vết thương trên ngực và tứ chi của hắn đã hoàn toàn biến mất, ngay cả sẹo cũng không có để lại.
Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm đã có biến hóa vô cùng, nó đã lớn thêm một chút nữa, ở trung tâm, gợn sóng dao động càng thêm mạnh, bọt khí không ngừng phun lên như thác nước, hiến thành những đám sương mù to lớn, phủ kín toàn bộ nơi đó, làm cho Khổ Hải của hắn trở nên thần bí.
Giờ phút này, Diệp Phàm cũng giống như Hàn trưởng lão, hắn đang choáng váng vì thành tựu của mình, tâm tình của 2 người lúc này đúng là độc nhất vô nhị.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, còn 1 cây Cửu Diệp Phượng Hoàng Thần Thảo, hắn lập tức tóm lấy, cho vào mồm nhai nuốt ngấu nghiến, chỉ mới như vậy thôi, tinh lực dao động đã tràn cả ra ngoài.
Theo truyền thuyết, chỉ có vùng đất nhiễm máu Phượng Hoàng mới sinh ra loại Thần Thảo này, Hàn trưởng lão bỏ ra 10 năm, đi qua không biết bao nhiêu Cổ tích di địa, mới tìm được có 1 cây này, nó là vô giá!
Cửu Diệp Phượng Hoàng Thần Thảo đang tán phát thần huy chói lọi như Hồng Mã Não, mũi thơm của nó tỏa ra, thấm vào ruột gan, làm cho người ta như say như mê.
Diệp Phàm bỏ nó vào trong miệng, chỉ mới có nhai mấy cái, cái loại thần thảo này đã biến thành 1 dòng khí màu đỏ, chảy vào trong cơ thể hắn, ngay lập tức cả người hắn đỏ ửng lên, giống như đang có hồng hỏa đang thiêu đốt.
Nếu là thân thể người thường, giờ phút này đã biến thành tro tàn, nhưng thể chất Diệp Phàm cực kỳ đặc thù, khổ hải như là một cái động không đáy, không cách nào nhồi nhét cho đầy được, tất cả các dòng khí sau khi chảy về Khổ Hải, lập tức bị hấp thu.
Hiện tại, máu thịt, tạng phủ, xương cốt của hắn đã trở nên trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, quang huy xán lạn, da thịt cũng lóe sáng, một lượng lớn Sinh mệnh tinh hoa đang lưu chuyển.
Tiếng sóng thần lại phát sinh, dọa cho Hàn trưởng lão nhảy dựng lên, đi thành những vòng tròn xung quanh dược đỉnh, nói: "Hàn mỗ quả nhiên được trời cao chiếu cố..."
Sauk hi Diệp Phàm tỉnh dậy, hắn phát hiện Kim Sắc Khổ Hải đã lớn thêm 1 chút, nhưng cũng không quá lớn.
Bởi vì, con đường tu luyện càng về sau càng khó khăn, trong ba loại linh dược, do dược hiệu gần như tương đương, nên chỉ có lần đầu tiên là mở rộng nhiều nhất.
Sauk hi 3 loại linh dược hãn thế bị luyện hóa, Khổ Hải Diệp Phàm đã có biến hóa kinh người, ở trung tâm đã có sương mù bốc lên, thần văn lượn lờ, bên dưới Khổ Hải như có 1 ngọn núi lửa, bọt khí không ngừng chảy ra, sáng lấp lánh trên mặt biển.
Diệp Phàm đối với chuyện này tương đối hiểu rõ, cho nên không có mấy nghi hoặc.
Tu sĩ ở cảnh giới Khổ Hải phải trải qua mấy quá trình.
Mới đầu, chỉ có 1 ít Sinh mệnh tinh khí dao động bên trong Khổ Hải, trải qua vô số ngày tháng tích lũy, tinh khí bị tế luyện nhiều lần, sẽ ngưng tụ thành thần văn, giống như 1 sợi xích sắt thần vắt ngang Khổ Hải.
Khổ Hải càng mở rộng, tu vi càng thâm hậu, khi có bọt khí phun ra, ngưng tụ thành những đám Vân Hà (1). Tiếp đó, là bọt khí phun như thác nước, giống như có núi lửa hoạt động lại, Tử vân tràn ngập, xán lạn quang huy.
(1): Vân Hà: Mây tía, sương mù màu tím
Cho đến một ngày, ngọn "núi lửa" trong Khổ Hải hoàn toàn thức tỉnh, những đám đám vân hà bị chuyển hóa thành trạng thái lỏng, lúc đó chính là lúc trùng kích đột phá tiến lên cảnh giới Mệnh Tuyền, nếu như thành công, trong ngọn "núi lửa" sẽ có Thần Tuyên phun ầm ầm.
Tu sĩ Khổ Hải nhất thiết phải trải qua 3 quá trình này, mới có thể trùng kích tiến vào Mệnh Tuyền cảnh giới.
Tính đến hôm nay, Diệp Phàm đã trải qua 2 quá trình, ở trung tâm Kim Sắc Khổ Hải giống như đang sôi lên, không ngừng có vân hà phun ra, ở nơi đó trời quang mây tạnh, núi lửa dường như đang thức tỉnh, đang phun trào mãnh liệt, ánh sáng rọi khắp mọi nơi.
"Ta nếu có thể luyện hóa tất cả 10 loại linh dược hãn thế mà Hàn trưởng lão sưu tầm được, sau đó tìm một chỗ ẩn tu, cẩn thận tìm hiểu đạo kinh, nói không chừng chỉ trong vòng 1, 2 năm là có thể trùng kích Mệnh Tuyền cảnh giới..."
Diệp Phàm nói thầm, hắn vô cùng chờ mong.
Nhưng mà, trước tiên hắn phải thoát khỏi tình trạng nguy hiểm này, bảo trụ được tính mạng, nếu không tất cả toan tính sẽ biến thành hư không.
Sau khi Diệp Phàm đem toàn bộ 3 loại linh dược hãn thế luyện hóa, hắn cũng không vọng động, mà lẳng lặng chờ đợi cơ hội, đã 3 ngày qua đi, còn 4 ngày nữa là có thể mở đỉnh.
Nước thuốc trong thang đồng dược đỉnh có thể tạo thành Bách Thảo Dịch, còn lại có nửa đỉnh, tuy không thể so sánh với 3 loại linh dược hãn thế, thế nhưng cũng ẩn chưa 1 lượng Sinh mệnh tinh hoa cực lớn, thời gian vẫn còn dài, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua, yên lặng tu luyện, hấp thu hết những Sinh mệnh tinh khí vào trong cơ thể.
Hai ngày sau, Hàn trưởng lão cảm giác thấy kỳ quái, bởi vì không có chút dị tượng nào phát sinh cả, mà mùi thuốc tỏa ra từ trong dược đỉnh ngày càng nhạt, cuối cùng dường như không còn mùi vị gì cả.
"Sao lại thế này..."
Lão nghi hoặc, cuối cùng như là nhớ ra cái gì đó, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ là bảo đan mới thành, tinh hoa nội liễm?"
"Đúng vậy, nhất định là như vậy! Theo truyền thuyết, khi cực phẩm bảo đan được luyện thành, thì tất cả tinh hoa toàn bộ nội liễm, không hề tỏa hương thơm, không lãng phí chút nào dược hiệu."
Hàn trưởng lão vô cùng kích động, nói:
"Bây giờ, có thể xác định, ta đã luyện thành bảo đan trong truyền thuyết!"
Lại 2 ngày trôi qua, Diệp Phàm đã hấp thu toàn bộ lượng Sinh mệnh tinh hoa trong nước thuốc, Khổ Hải của hắn đang phun trào, vân hà bốc lên, như lửa núi sống lại, chuẩn bị bộc phát, ánh sáng lấp lánh, tinh khí cuồn cuộn, mây vù bao phủ cả bầu trời.
Tính thời gian, còn 2 ngày nữa mới có thể ra khỏi dược đỉnh, Diệp Phàm vô cùng trấn định, lẳng lặng chờ chờ cơ hội, bắt đầu luyện hóa Linh năng ấn chứa trong "hỏa sát", rất nhiều điểm quang huy màu bạc không ngừng nhập vào trong thân thể hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày qua đi chỉ trong chớp mắt, Hàn trưởng lão cười mãi không ngừng, cười mà như tiếng chim Cú ăn đêm, hắn chuẩn bị mở đỉnh, lấy "bảo đan".
"Thằng nhãi ranh, có trách thì chỉ trách ngươi đã ăn Thánh quả, uống Thần Tuyền trong truyền thuyết, kiếp sau nên đầu thai vào nhà người tốt, thì ngươi có thể an toàn mà sống hết cuộc đời."
Truyện khác cùng thể loại
902 chương
100 chương
33 chương
41 chương