Già Thiên
Chương 72 : Hi vọng trong lòng
Lão nhân mấy lần khéo léo từ chối, không cần Diệp Phàm phải lưu lại, lão bảo sau này nếu có đi qua nơi này, thì ghé vào trả tiền cơm là được rồi.
"Lão nhân gia, ta bây giờ không có nhà để về, cũng không có nơi nào đi, người để ta ở lại đây, ta sẽ giúp việc cho người."
"Đại ca ca, huynh không có nhà sao?"
Tiểu cô nương này vô cùng đáng yêu, nước mắt dính lại trên mặt còn chưa khô, đã ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt non nớt hiện lên sự quan tâm.
Cuối cùng, lão nhân cũng để Diệp Phàm ở lại, sau đó thu xếp cho hắn 1 căn phòng ở hậu viện, nói hắn lúc nào cũng có thể rời đi.
Đêm khuya, Diệp Phàm cứ chuyển mình liên tục, trằn trọc không ngủ được, cuối cùng đành đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, nằm ngửa lên nhìn ngắn bầu trời đếm.
Bây giờ, mây đã tan đi, vầng trăng sáng đang treo lơ lửng trên không, ánh trăng sáng như bạc đang chiếu xuống khắp nơi, những ngôi sao đang lấp lánh trên nền trời, giống như những viên kim cương đang thi nhau nhảy múa.
Tình cảm mà lão nhân và Tiểu cô nương dành cho hắn như tình cảm của người thân, đã khơi dậy tình cảm sâu kín của hắn đã chôn chặt trong đáy lòng, hắn đang xúc động, dung mạo hiền lành của cha mẹ cứ thi nhau hiện lên trước mắt hắn.
"Mọi người có khỏe không..."
Diệp Phàm ngắm nhìn trời đêm, dường như hắn đang nhìn xuyên qua bến bờ tinh không, mà trở lại bên người cha mẹ.
Mỗi khi nghĩ đến cha mẹ, tim của hắn không cách nào bình tĩnh được, hắn đột nhiên biến mất, cha mẹ lúc tuổi già chắc chắn là rất thương tâm.
Đối với những người làm cha làm mẹ mà nói, lúc tuổi già mà lại mất đi đứa con trai duy nhất, chính là một nỗi đau không cách nào chấp nhận nổi, nghĩ tới cha mẹ giờ này đang đau lòng.
Diệp Phàm có cảm giác vô cùng sốt ruột, tâm phiền ý loạn, hận không thể nào về ngay bên cạnh họ, để làm cho lòng họ hết đau, nở nụ cười thoải mái.
Nhưng bây giờ lại đang ở đây, cách xa quê nhà vô tận tinh vực, khoảng cách xa xôi như thế, làm cách nào mới có thể trở về đây?
Hắn cảm thấy bất lực, chỉ còn cách nhìn lên bầu trời đêm.
Mỗi khi nghĩ đến suy nghĩ của cha mẹ, thì Diệp Phàm vô cùng lo lắng, từ khi tới thế giới này, hắn đã đem nỗi nhớ nhung chôn giấu đi, không dám nghĩ ngợi đến nó, bởi một khi hắn đã nhớ lại, thì không cách nào bình tĩnh được.
"Không được, ta nhất định phải nghĩ ra cách trở về, ta không thể để cho cha mẹ đã sinh thành ra ta, lấy nước mắt rửa mặt khi tuổi già..."
Diệp Phàm ngồi bật dậy, tự nói:
"Nhất định phải tìm ra biện pháp, nhất định phải trở về."
Khi còn ở trong phế tích nguyên thủy thấy các tu sĩ phi thiên độn địa (1), lại nhìn thấy Năm vị đại nhân vật thần uy cái thế, làm cho hắn cảm nhận được sự cường đại của tu sĩ, sẽ có một ngày hắn mạnh lên, có thể vượt qua vô tận tinh vực, quay lại quê hương, ở bên cạnh cha mẹ mình.
(1): Phi Thiên độn địa: Lên trời xuống đất
Tận mắt nhìn thấy sự cường đại của tu sĩ, trong lòng Diệp Phàm dâng lên một hi vọng, hắn cảm thấy con đường về nhà cũng chưa bị chặt đứt hoàn toàn, vẫn còn hi vọng.
"Ta muốn mạnh lên, ta muốn vượt qua tinh không vũ trụ, ta muốn về nhà, ta không để cha mẹ phải thương tâm rơi lệ, ta muốn lúc tuổi già của họ tràn ngập tiếng cười..."
Diệp Phàm càng nói càng quyết tâm, lòng tin của hắn bây giờ thêm chắc chắn, nói:
"Ta nhất định có thể làm được, ta bắt buộc phải làm được, ta phải trở về bên cạnh cha mẹ!"
Sau khi sự buồn bã và lo lắng qua đi, Diệp Phàm từ từ ổn định tâm tình của bản thân, để lòng hắn được bình tĩnh lạ.
Hôm nay bị thân tình của Lão nhân và tiểu cô nương làm xúc động, cũng vì vậy mà những lo lắng và hoang mang trong lòng hắn đã bị chặt đứt, hắn đã tìm được mục tiêu và phương hướng của bản thân.
"Cửu Long kéo quan tài, xuyên qua tinh vực, đi tới không gian này, ngay cả chúng còn làm được, thì ta nhất định sẽ làm được, ta phải thay đổi phải làm mình trở nên cường đại hơn, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng có thể vượt qua hư không, trở về cố hương."
Ánh mắt của Diệp Phàm ngày càng sáng rực, hắn nhất định phải trở nên cường đại, cho dù muốn cứu Bàng Bác, hay trở lại cố hương, đều phải cần có thực lực cường đại làm hậu thuẫn.
Trong lúc vô tình, cơn buồn ngủ đã kéo đến, hắn cứ nằm trên nóc nhà mà ngủ say như chết.
Mãi cho tới sáng sớm ngày hôm sau, khi có tiếng gọi của Lão nhân, hắn mới tỉnh dậy.
"Hài tử, tại sao ngươi lại ngủ trên đó, cẩn thận kẻo ngã đấy."
Tiểu cô nương còn buồn ngủ, từ trong phòng đi ra, thấy Diệp Phàm đang ngồi trên nóc nhà, nhất thời kinh trợn to hai mắt, nói:
"Đại ca ca, huynh đang làm gì vậy?"
Đối mặt với sự nghi hoặc của 1 trẻ 1 già này, Diệp Phàm cảm giác có chút xấu hổ, nói:
"Tối hôm qua nóng quá, ta nhảy lên nóc nhà hóng gió, không cẩn thận mà ngủ quên mất."
Sau khi Diệp Phàm rửa mặt xong, Lão nhân gọi hắn đi ăn cơm, bữa cơm vô cùng đơn giản, chỉ có 1 nồi gạo trắng nhỏ, 1 đĩa dưa muối, cũng bởi vì điều kiện của 2 người thực sự có hạn.
Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, đã dọn xong bát đũa từ lâu rồi, khi Diệp Phàm tới thì múc cho hắn 1 bát cháo hoa, lại múc cho gia gia 1 bát đầy, nhưng khi múc cho bản thân thì nàng chỉ múc có một chút, cái bát của nàng vốn nhỏ, chỉ múc 1 chút như vậy, thì chỉ ăn mấy miếng đã hết, ăn xong, nàng buông đũa đứng dậy.
"Tại sao lại ăn ít vậy?" Lão nhân hỏi nàng.
Tiểu cô nương tuy chỉ mặc quần áo vá víu, nhưng lại xinh đẹp thông minh như búp bê, nàng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, nói:
"Cháu ăn no rồi."
"Nói bậy, mới ăn có vài miếng, thì làm sao mà no được."
"Cháu no thật rồi mà. Đêm qua, gia gia để lại cho cháu 1 miếng thịt gà, lại còn nửa cái bánh màn thầu nữa, đến bây giờ cháu không có cảm giác đói."
Tiểu cô nương nói, cầm cái bát nhỏ của mình lên, chuẩn bị đem nó đi rửa.
Lão nhân đem nàng kéo trở lại, lấy cháo hoa ở bát của mình đưa sang cái bát nhỏ của nàng, nói:
"Hảo hài tử, cháu đang tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút, đừng lo lắng nữa, trong nhà vẫn còn lương thực dự trữ mà."
"Cháu không lo lắng, cháu thực sự no rồi mà, gia gia người ăn nhiều 1 chút đi..."
Tiểu cô nương đem cháo hoa ở cái bát nhỏ của mình đổ vào cái bát lớn của Lão nhân.
Lão nhân không kịp ngăn cản, cũng không nói nữa, chỉ thở dài một hơi.
"Gia gia, những kẻ xấu kia ngày hôm nay có tới nữa hay không?"
Trên khuôn mặt đỏ hồng của Tiểu cô nương hiện lên sự sợ hãi, thanh âm rất non nớt, nói:
"Bọn họ đã cướp tửu lâu của chúng ta, bây giờ chúng mỗi ngày đều tới đây quấy rồi, chúng ta không có cách nào làm ăn cả, bây giờ cơm cũng sắp không có mà ăn nữa, tại sao bọn họ lại không buông tha cho chúng ta?"
"Không có chuyện gì cả, cháu đừng lo lắng, chỉ cần gia gia còn sống, sẽ không để cháu phải chịu đói."
Lão nhân xoa xoa cái đầu của nàng, sau đó lại bỏ thêm 1 ít cháo hoa vào bát của Tiểu cô nương.
Diệp Phàm ở bên cạnh không nói được gì, hắn yên lặng ăn xong bửa điểm tâm đơn giản này, nhưng trong lòng hắn đang rất xúc động.
Lão nhân họ Khương, đây là một dòng họ vô cùng cổ xưa, cũng có lai lịch rất lớn, nhưng lão nhân lại chỉ là 1 người bình thường, có cuộc sống vô cùng khó khăn.
Tiểu cô nương hiểu chuyện tên gọi là Đình Đình, cha mẹ nàng đã qua đời 2 năm trước, để lại nàng cho Lão nhân, sống nương tựa vào nhau.
Diệp Phàm không nói gì, sau khi ăn xong thì nói với Lão nhân:
"Lão bá, cháu ra ngoài đi dạo một lát."
"Cuộc sống ở đây ngươi không quen, nên cẩn thận một chút." Lão nhân dặn dò.
Cái trấn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chừng 1 ngàn gia đình, có khoảng gần 5 ngàn người.
Ngã tư đường chính là nơi phồn hoa nhất, có cả tửu lâu, khách sạn, tiệm tạp hóa lớn nhỏ đều tập trung ở đây, những địa phương khác phần lớn là khu dân cư.
Diệp Phàm đi một vòng trong trấn, sau đó đi ra bên ngoài, có rất nhiều ruộng vườn ở quanh Tiểu trấn, hắn hướng 1 khu rừng ngoài trấn đi tới, nơi này mỗi ngày đều có thợ săn vào núi săn bắn.
Diệp Phàm đi vào rừng, càng đi hắn càng kinh ngạc, hắn bèn đi lên đỉnh 1 ngọn núi, thì thấy xa xa đều là núi non chập chùng, liên miên không dứt, sương mù bao phủ trắng trời, đây chính là một khu rừng rậm nguyên thủy không thấy điểm cuối.
"Hống..."
Từ sâu trong núi rừng, truyền đến những tiếng gầm gào, Diệp Phàm không lo sợ, mà lại còn tỏ ra mừng rỡ.
Tiểu trấn này đúng là nơi để hắn tĩnh tu, không chỉ bình an, mà xung quanh lại có thâm sơn, nhất định sẽ có dị thú và linh dược, những thứ này đều vô cùng cần thiết.
Diệp Phàm đi lòng vòng trong núi tầm nửa ngày, nhưng hắn cũng không có đi quá sâu, sau một khoảng thời gian, ước chừng là buổi trưa, hắn mới vòng lại đi ra ngoài, trên đường đi hắn cũng phát hiện 1 số người đi săn bắn và 1 số người hái thuốc.
"Cuộc sống của người bình thường đúng là không dễ dàng gì.."
Diệp Phàm cảm thán, hắn phát hiện trên lưng của 1 số thợ săn có 1 số con mồi, đồng thời còn phát hiện cả 1 thể thể máu tươi bê bết, phương hướng thì đang đi về Tiểu trấn, chắc chắn là bị mãnh thú giết chết rồi.
Phía xa xa, có mấy con hươu đang uống nước ở khe suối, Diệp Phàm vô thanh vô tức đi tới, sau đó hắn cầm 1 hòn đá, rồi dùng sức ném 1 nhát, "Bốp" một tiếng, con hươu ngã chết trong suối. Sau đó, hắn lại tiếp tục săn 1 con hoẵng rồi mới trở về.
Trên đường, có 1 số thợ săn thấy 1 thiếu niên chỉ mới 11, 12 tuổi, trên người đang vác 1 con hươu và 1 con hoẵng, tất cả đều kinh dị, Diệp Phàm không không chú ý tới mấy người này, hắn muốn sống ở Tiểu trấn này, thì cũng phải làm quen dần dần với những chuyện này.
Gần chính ngọ (2), Diệp Phàm mới trở về đến Tiểu trấn, đem con hươu bán cho 1 đồ tể, rồi đi mua 1 ít gạo và mì, sau đó hướng quán cơm nhỏ của Khương lão bá trở về.
(2): Chính ngọ: 12 giờ trưa.
Khi hắn còn ở xa xa, đã thấy nơi này có rất nhiều người vây quanh, tiếng khóc của Đình Đình xuyên qua đám người truyền tới, làm cho Diệp Phàm vô cùng sốt ruột, nhanh chóng chạy về.
Mái tóc hoa râm của Lão nhân rối tung, trên mặt còn dính không ít vết máu, vô lực ngồi dưới đất, trên miệng và quần áo dính không ít bụi bẩn.
Tiểu Đình Đình đau lòng gào khóc, dùng bàn tay nhỏ bé lau những vết máu trên mặt Lão nhân, quay về mấy người đang độc mồm độc miệng, khóc lớn nói:
"Các ngươi là người xấu, đã cướp tửu lâu của chúng ta rồi, hiện giờ chúng ta cơm cũng không có để ăn, tại sao lại không buông tha cho chúng ta..."
Một trung niên mặt vàng như nghệ, cúi người xuống, dùng sức dí một cái vào trán của nàng, làm cho nàng ngã ngồi trên mặt đất, nói:
"Ngươi chỉ là 1 tiểu nha đầu thì biết cái gì!"
"Có chuyện gì thì tìm ta này, đừng có đối xử với tiểu hài tử như vậy..."
Khương lão bá đem Đình Đình bảo hộ ở phía sau, lau đi một vệt máu trên trán, nói:
"Các ngươi rốt cục muốn làm gì?"
"Chúng ta không muốn làm gì cả, chúng ta đến đây ăn cơm, mà ngươi lại không có cơm để mang ra, vậy thì ngươi lập quán cơm làm gì? Nếu như vậy, thì trực tiếp đóng cửa cho xong."
"Người xấu, các ngươi mỗi ngày đều đến ăn quỵt, chúng ta làm gì có tiền mà cho các ngươi ăn nữa..."
Tiểu Đình Đình đứng ở phía sau Khương lão bá kêu lớn.
Những người đứng xem có một số người không nhịn được nữa, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ khuyên Khương lão bá, nói:
"Khương lão, đóng cửa tiểu điếm này đi, sau đó mang cháu gái ngươi rời khỏi nơi này, đừng ở đây nữa."
"Đúng vậy, người ta là gia tộc tu tiên, phàm nhân chúng ta không thể chọc tới họ được, ngươi đi nhanh lên là tốt nhất."
"Ly hương đúng là đau thật đấy, nhưng đi thì vẫn tốt hơn ở lại."
...
"Các ngươi đang nói cái gì đó?"
Trung niên mặt vàng đứng dậy, nhìn lướt qua những người xung quanh, làm cho những âm thanh đang nói lập tức im bặt.
Diệp Phàm lửa giận bốc lên, nhưng hắn cũng không lập tức xuất thủ, đối phương là gia tộc tu tiên, hắn sợ nếu mình mạnh tay, sẽ tổn thương hai ông cháu hai người.
Đương nhiên, hắn cũng không thể buông tha cho những người này, bây giờ không xuất thủ, không có nghĩa là sau này không thể tìm hắn tính sổ.
Lúc này, Trung niên mặt vàng cũng mấy người khác nghênh ngang rời đi, những người xung quanh tới tấp tiến lên, khuyên bảo Khương lão bá, thanh âm lẫn lộn với tiếng khóc thương tâm của Tiểu Đình Đình.
Sau một lúc lâu, mọi người mới dần dần tản đi, đôi mắt của Đình Đình lúc này đỏ bừng, đỡ lão nhân đứng dậy, đi về phía quán cơm nhỏ.
Thấy một ông lão lương thiện gần đất xa trời bị lăng nhục như vậy, lại nhìn thấy Tiểu Đình Đình đang mặc trên người là bộ quần áo đầy mảnh vá, cất tiếng khóc thương tâm.
Diệp Phàm vô cùng phẫn nộ, hắn ngoảnh lại nhìn về phía mấy người đang dần dần biến mất nơi cuối con đường, hai bàn tay nắm thật chặt.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
85 chương
955 chương
532 chương
111 chương