Già Thiên
Chương 70 : Rời đi
Đạo sĩ bất lương liên tục thở dài, nói:
"Giờ thì không có cách nào tiến vào Âm phần rồi, thật đáng chết..."
Hắn đối với khối Lục Đồng nhớ mãi không quên, giờ mất đi cơ hội, làm cho hắn vừa hối hận vừa ảo não.
Bên trong Hắc Đàm sát cục đã khởi động, nhưng cũng không có nguy hiểm gì đối với người ở bên ngoài.
Đúng lúc này, 5 đạo hào quang chói mắt đã vọt tới, Ngũ đại nhân vật đã bị kinh động, là những người đầu tiên bay tới ngọn núi này, tỏa ra uy áp vô cùng cường đại, tựa như thần nhân đang phiêu phù trên không trung.
Diệp Phàm có ý muốn quan sát bọn họ, nhưng cũng phát hiện, căn bản là không có cách nào nhìn xuyên qua được thần huy đang xán lạn đó cả, chỉ còn có thể nhìn thấy 5 đạo lưu quang sáng ngời, còn chẳng nhìn thấy gì khác cả.
"Âm phần của Yêu Đế!"
Một người trong bọn họ hít vào một hơi lạnh, hai con mắt đều sáng như đuốc, chỉ cần liếc mắt nhìn, bọn họ cũng đã đoán ra bên dưới đó có gì rồi.
"Dùng ngọn núi lửa làm Dương Mộ, dùng U Minh Hàn Đàm làm Âm phần, một Dương một Âm, thủ thế ôm lấy Thái Cực, đoạt tạo hóa của thiên địa, có thể tạo thành biến hóa vô tận."
Một đại nhân vật khác cũng thở dài không ngớt, nói:
"Yêu Đế quả nhiên phi phàm, nếu như chúng ta không phải ngẫu nhiên phát hiện được, thì rất khó có khả năng tìm thấy, hắn lại bố trí thêm 1 Âm phần, 1 Dương, 1 âm, 2 cái phần mộ."
"Chuyện này có phiền phức rất lớn, sát cục đã khởi động, rất khó có thể tiến vào bên trong!"
"Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc không thấy bóng dáng đâu cả, còn Hoang Tháp thì chắc chắn ở bên trong của Âm phần!"
Mấy đại nhân vật tuy rằng đang sốt ruột, nhưng trong lúc quan trọng như thế này cũng không thể nghĩ ngay ra biện pháp, cũng không dám tự tiện xông vào bên trong Âm phần.
"Cũng không phải là không có biện pháp, thời gian đã trôi qua vạn năm, cho dù trước kia bố trí có hoàn mỹ đi chăng nữa, thì giờ chắc chắn phải có sơ hở, chúng ta cẩn thận lẻn xuống, xem xét 1 lần, sau đó sẽ đưa ra quyết định."
"Được!"
Lúc này, 5 đạo hào quang đang từ từ hạ xuống, nhưng 1 đạo hào quang trong nháy mắt đã bao phủ lấy Đạo sĩ bất lương.
"Vừa rồi ta nghe ngươi nói, cho dù có gặp đệ tử Thánh Địa, cũng một chưởng đập chết, ngươi quả thực bất phàm, nơi này là do ngươi khởi động, không bằng cùng chúng ta đi xuống đi."
Đạo sĩ bất lương tái mặt, cuống quít nói:
"Các vị tiền bối, ta hồ ngôn loạn ngữ, các vị cũng không nên chấp làm gì, trước mắt Âm phần này đã khởi động sát cục, bằng vào tu vi của ta, đi xuống thì chỉ có chết không thể sống được."
"Quả nhiên không đơn giản, ngay cả Dương Mộ và Âm phần ngươi cũng biết, đúng là bất phàm, vậy thì theo chúng ta đi xuống thôi!"
"Đừng, mong các vị tiền bối hạ thủ lưu tình..."
Đạo sĩ bất lương kêu lên thảm thiết.
"Vù "
Năm đạo hào quang lóe lên, năm vị siêu cấp đại nhân vật nhấc bổng Đạo sĩ bất lương sắc mặt đang xám ngắt, trong nháy mắt đã biến mất trong Hắc Đàm, tiếng kêu thảm thiết như heo của Đạo sĩ bất lương cũng im bặt.
Khi bọn họ tiến vào, Hắc Đàm lập tức sôi sục, huyết quang bắn lên đầy trời, những Yêu Tướng lúc nãy xuất hiện đã biến mất bên trong Hắc Đàm.
"Quả nhiên là ác nhân thì có ác nhân trị, mập mạp chết tiệt, ngươi tự cầu phúc đi nhé!" Diệp Phàm đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, hắn muốn rời khỏi nơi này, dù gì thì nơi này cũng không thể ở lại nữa.
"Ầm ầm ầm "
Huyết sắc hào quang lấp lánh, toàn bộ Phế tích nguyên thủy đã bị huyết quang bao phủ, biến nơi đây thành một nơi vừa yêu dị vừa thê lương, đáng sợ vô cùng.
Vào đúng lúc này, khi tất cả mọi người còn đang run sợ, thì bên dưới Hàn Đàm, dường như có chuyện kinh thiên động địa đang phát sinh!
Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi dãy núi, rồi tìm cách trốn ra bên ngoài.
Bây giờ, đạo văn đã khắc xuống sơn xuyên cả bốn phía, đã phong tỏa khu cổ địa này, Diệp Phàm không có cách nào vượt qua được, chỉ còn cách di chuyển vòng quanh.
Hắn chờ cơ hội để rời đi, hắn đã chiếm được 1 tờ Kim Thư, lại có thu hoạch ngoài ý muốn đó chính là khối Lục Đồng thần bí, có thể nói đây chính là việc "Được mùa" có thể khiến các tu sĩ phát điên lên, việc trốn xa khỏi nơi này là việc nên làm nhất.
"Mong rằng cấm chế sớm khai mở..."
Diệp Phàm tu vi thấp, không có cách nào cùng với các tu sĩ kia tranh đoạt vũ khí thông linh, hắn biết rõ hoàn cảnh của mình, cho nên chọn những nơi hoang vắng mà đi.
Diệp Phàm mở cái hộp ngọc ra, hương thơm xông lên, bay thẳng vào mũi, cây Ngọc Xà Lan đang tỏa hương thơm ngát, lúc này hắn lại đột nhiên có ý nghĩ, đó là nhân cơ hội này đi tìm linh dược?
Hiện tại, hắn đã có 1 tờ Kim Thư, trong đó viết lại 1 Luân Hải quyển hoàn chỉnh, nếu như có thể tìm được đầy đủ linh dược, thì trong 1 thời gian ngắn hắn tất có thành tựu.
Diệp Phàm nhanh chóng hành động, đi vào sâu trong núi. Do phần mộ Yêu Đế xuất thế, đại đa số linh thú đều trốn sạch, chỉ còn lại 1 ít thì trốn sâu bên trong hang động, lúc này mà hái linh dược thì dễ dàng hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Trước đây, tìm cách đi ra khỏi Phế tích, Diệp Phàm nhớ hắn đã từng đi qua 1 cái hồ, cũng ở nơi đó hắn phát hiện 1 con dị thú cường đại, dường như đang bảo vệ cái gì đó, lúc đó hắn lập tức trốn ra xa, bây giờ hắn quyết định đi xem thế nào.
Sau khi tìm được vùng núi cũ, Diệp Phàm nhanh chóng tìm được cái hồ khi xưa, hắn loáng thoáng cảm thấy sát khi đang tỏa ra, ở bên trong hồ xuất hiện những mảnh vảy giáp thật lớn, ước chừng như bàn tay.
"Xem ra nơi này trước kia có chứa 1 Đại gia hỏa, rất may là nó đã rời đi."
Diệp Phàm dùng thời gian rất lâu, tỉ mỉ tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì cả, hết cách hắn đành bóc cả những tấm vảy giáp ra, thì lại phát hiện được điều dị thường, nơi nà có 1 loại thực vật không biết tên, xem ra vô cùng bình thường, thế nhưng nó lại được dị thú kiêng kị, khi đi cũng không dám dẫm lên nó.
Hắn có chút hoài nghi, ngồi xổm xuống, đào bùn đất ở xung quanh cái cây, sau khi đào sâu hơn 1 mét, cũng không có gì dị thường cảs.
Ngay khi Diệp Phàm sắp sửa từ bỏ, thì 1 đạo kim quang lọt vào trong tầm mắt của hắn, ở dưới bùn đất, ở bên dưới rễ cây có 1 củ cây màu vàng, to bằng hạt long nhãn, sáng rực rỡ dị thường.
"Đây là..."
Diệp Phàm thất kinh, hắn bỗng dưng nhớ tới, lúc trước hắn đã từng xem 1 quyển điển tịch của Linh Khư Động Thiên, từng xem qua 1 đoạn ghi chép, có nói khi Cổ mộc thành tinh vượt kiếp thất bại, cũng không nhất định sẽ biến thành tro bụi, bình thường sẽ để lại 1 chút sinh mệnh tinh hoa của mình, bám vào rễ cây của những thực vật khác, tương lai có thể tái sinh một lần nữa.
"Đây không phải sinh mệnh tinh hoa của lão Thụ Tinh đó chứ?"
Diệp Phàm nhìn củ cây màu vàng, nét mặt vui mừng, sau đó đựng vào trong hộp ngọc.
Xong xuôi, hắn lại đi tới một địa điểm khác, không lâu sau hắn đã đi tới 1 núi đá, dưới chân núi phát hiện 1 hắc động lớn, từ trong hắc động truyền ra hương thơm thoang thoảng.
Diệp Phàm vui mừng, nhanh chóng đi vào bên trong của hắc động.
Đột nhiên, có tiếng gào từ trong hắc động truyền ra, mang theo sát khí đáng sợ.
Diệp Phàm thân thể nhất thời cứng đờ, vội vàng lui về phía sau, chạy như bay ra khỏi hang động.
Những tiếng ầm ầm truyền đến, từ trong hang thú lộ ra 1 nửa thân thể của 1 con man thú, không ngừng gầm gào.
Trông thì giống như sói, nhưng cả người lại không có 1 cọng lông nào, mà lại mọc lên những gai nhọn như trên cây, màu đen, chỉ nhìn thấy thôi cũng khiến người khác sợ hãi.
Nó dài tầm 7, 8 thước, có mùi huyết tinh rất nặng, trong lúc gầm lên, ô quang trên thân thể không ngừng phát sáng, giống như hắc sắc hỏa diễm đang cháy.
Diệp Phàm núp ở phía xa, vừa nhìn đã biết, con man thú này hắn chọc không nổi, so với Ngọc Giác Xà thì cường đại hơn nhiều, chỉ khí tức củ nó thôi cũng vô cùng dọa người rồi.
"Các dị thú khác đã đào tẩu, chỉ còn nó dám lưu lại, khẳng định có chỗ bất phàm!"
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng không ở chỗ này mà tìm kiếm thu hoạch, bắt đầu đi tới những nơi khác.
Sau chừng 2 canh giờ, hắn tìm được 3 loại linh dược, nhưng cũng không phải là loại quí hiếm gì, còn kém xa do với loại củ màu vàng lúc nãy.
"Ầm "
Đúng lúc này, Hàn đàm tỏa ra huyết quang đầy trời, đột nhiên có mấy đạo thân ảnh phóng lên, đang kịch chiến ở 1 chỗ.
Trong đó có 1 con quái vật, cả người đen thui, giống như một con sư tử, nhưng nhìn kỹ thì lại không phải, trông nó cực kỳ giống Hống trong truyền thuyết, nó đang giao thủ với 1 đại nhân vật, mà không rơi vào thế hạ phong.
"Không nghĩ tới, tọa kỵ của Yêu Đế cũng bị đóng băng ơ đây, thi thể bất hủ, hóa thành linh thi, rồi biến thành sinh vật giữ mộ!"
Mấy đại nhân vật đang phiêu phù trên không trung, vây kín quái thú lại, ý muốn tru diệt.
"Hậu duệ của Hống trong truyền thuyết, quả nhiên bất phàm, năm đó nó đi theo Yêu Đế trong thời gian không lâu, vậy mà đã lột xác đến cảnh giới khó tin."
Hống thú màu đen này đang đánh ngang đấm dọc, cũng chưa có dấu hiệu bại vong gì cả, mấy lần nó định bay về phía Hàn Đàm.
"Ầm ầm ầm "
Hàn đàm giống như đang sôi lên sùng sục, không ngừng có các thi thể Yêu Tướng lao ra, hẳn là bị Hống thú không chế, không ngừng lao lên không trung chém giết.
"Chúng ta có chém chết con Hống Thú này, cũng không cách nào phá giải Đạo văn do Yêu Đế bố trí, không thể tiến vào Âm phần được..."
Ở phía xa, Diệp Phàm vô cùng giật mình, Âm phần dường như có điều cổ quái, chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều quái vật phóng ra.
"Leng keng leng keng "
Đột nhiên, bốn phía của phế tích truyền vang tiếng leng keng, lúc đầu thì giống như sắt đá đang va chạm, sau thì giống như sóng thần đang lưu chuyển, mênh mông phập phồng, rung động ầm ầm, sau đó bốn phương tám hướng tỏa ra thần mang, thần huy vô tận đã bao phủ khắp mọi nơi.
Đạo văn do 5 đại nhân vật bố trí đã bị người khác phá rồi!
Điều này làm cho tất cả mọi người đều thất kinh! Mọi người đều biết, lại có tuyệt đỉnh cường giả giá lâm, chắc chắn không phải một người, có thể phá tan Đạo văn do 5 đại nhân vật bố trí, cho nên đã phá vỡ rất nhiều Thiên Thế.
Tiếp theo đó, vô số Thần Hồng bay tới, hằng hà sa số tu sĩ lao đến, so với những người ở đây thì nhiều hơn gấp mấy lần.
Mà mấy đại nhân vật trong bóng tối cũng không lộ diện, nhưng chắc chắn rằng họ đã vào bên trong Phế tích.
Trong phế tích nguyên thủy, lấy Hàn Đàm làm trung tâm, những đám mây vào máu đang lưu chuyển, càng lúc càng yêu dị, rất nhiều quái vật đang lao ra, mà tu sĩ cũng nhiều lên, không có ai rời đi, đã có thêm rất nhiều môn phái đã tới.
Cấm chế bốn phía đã bị phá vỡ, Diệp Phàm đại hỉ, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Lúc này, trong Kim sắc Khổ Hải của hắn lại có thêm khối Lục Đồng, đã là phúc duyên lớn bằng trời, cũng là tai ách vô biên, vạn nhất bị người khác phát giác, thì chỉ trong nháy mắt từ thiên đường sẽ rơi xuống địa ngục, cho nên hắn quyết định phải rời xa nơi này.
"Đánh đi, đánh cho thiên băng địa liệt, quỷ khóc thần sầu, đến lúc đó chuyện cũng không liên quan gì đến ta nữa rồi."
Diệp Phàm nhanh chóng đi xa, mãi cho đến tận lúc sắp rời khỏi phế tích, hắn mới ngoái đầu lại, nói:
"Ta đi con đường của riêng ta, để chí bảo lại cho người khác."
Nếu như Đạo sĩ bất lương nghe những lời này, mà lại biết rõ chân tướng, thì không tức hộc máu mới là lạ, nhất định sẽ lột da hắn.
Đương nhiên, nếu như những tu sĩ khác mà biết được chuyện này, thì thủ đoạn chắc chắn còn nhiều hơn nữa..
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
501 chương
28 chương
321 chương
6 chương
124 chương
179 chương
22 chương