Già Thiên
Chương 5 : Lý Tiểu Mạn
Trường học cũ so với trước đây cũng không có thay đổi nhiều lắm, có chăng chỉ là người đến rồi lại đi, để lại trong tuổi thanh xuân một ký ức khó quên.
Dưới tán cây, bãi cỏ bên cạnh, có chút học đệ học muội đang lẳng lặng đọc sách, vô cùng yên tĩnh, đám người Diệp Phàm cảm giác như là về tới quá khứ, quẳng đi 3 năm xông pha táo bạo đầy huyên náo.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người vì lý tưởng và cuộc sống mà bận rộn, không ít người đã rời thành phố này, ngoại trừ chỉ có mấy người Diệp Phàm. những người khác hầu như đều là lần đầu tiên trở về trường học cũ.
Cách đó không xa là một hồ nhỏ lăn tăn gợn sóng, phong cảnh vẫn như trước, vẫn nhớ được rõ ràng lúc vui buồn, chán trường của mấy năm về trước, hoặc là cảnh một thân ảnh tiêu sái ôm đàn ghi ta ngồi hát ca dao trường học.
Nhiều năm đã qua đi như vậy, nhưng mỗi khi giai điệu vang lên, đều sẽ làm người ta nhớ tới cái thủa hồn nhiên vô tư, nỗi ưu thương nhàn nhạt khiến người ta thương cảm và ngọt ngào, rất dễ tác động đến tâm hồn con người.
Năm tháng lắng đọng, đều sẽ để lại một chút mùi vị chua xót.
Chỉ là không biết còn có thể nhìn thấy thân ảnh năm đó ôm đàn ghi ta mà hát nữa không, sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được tin tức của họ.
"Ta nghe bạn bè loáng thoáng nói qua, cao thủ u buồn ôm đàn ghi ta hát giờ ở trong quán Bar của một thành phố khác, mấy năm nay rất là tang thương."
"Còn nhớ vị muội muội chân dài, đa tài đa nghệ ở trong đội nhạc của trường không, là một chủ xướng vô cùng xinh đẹp và thanh thuần, có người nói nàng tiếp rượu ở một hộp đêm."
Mọi người chỉ có thể thở dài một tiếng.
Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người bị hiện thực cuộc sống đả kích. Cuộc sống đôi khi rất bất đắc dĩ, khiến người ta cảm giác được sự khó khăn và mơ hồ.
Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Lâm Giai đi tới bên người Diệp Phàm.
Nàng mặc một cái áo đầm trắng xanh đan xen lụa trắng, để lộ hai bắp đùi, càng làm nổi bật hai bắp đùi trắng nõn, gợi cảm. Nàng đeo một sợi đai lưng màu đen, khiến vòng eo càng nhu mỹ, tóc dài tung bay, bộ ngực to tròn, những đường cong của thân thể thật quyến rũ.
Dung nhan xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, mắt phượng phong tình liếc xéo, cả người Lâm Giai toát ra một cỗ khí chất đặc biệt.
"Rõ ràng có xe, ngày hôm qua vì sao không nói với ta?"
"Ta làm gì có cơ hội nói"
"Ngày hôm nay có mời ta ngồi xe của ngươi đi không?"
"vô cùng tình nguyện, tại đây ta trịnh trọng mời Lâm Giai tiểu thư."
Nói đến đây hai người đều nở nụ cười.
Lâm Giai rất đột ngột nói tới sự tình ngày hôm qua, nhưng lại nhẹ nhàng tránh đi, cũng không có bởi vì chuyện ngày hôm qua mà giải thích gì nhiều, càng không bởi vậy mà tận lực hạ thấp tư cách thái độ để rút ngắn quan hệ.
Nói xong những này, nàng liền cười xoay người rời đi. Lâm Giai là một nữ tử thông minh, nàng biết cố gắng quá sức thì trái lại không tốt, như vậy chỉ có vẻ giả tạo, viễn không bằng tự nhiên và trực tiếp đề nghị.
Loại này biến hóa tự nhiên vi diệu này cũng phát sinh trên một số người bạn cùng học.
Ra khỏi trường học cũ cũng gần đến buổi trưa, mọi người đang trên con đường tới một quán ăn, Đăng Lâm Thực Phủ lâu.
Vương Tử Văn mời Diệp Phàm ngồi vào cái bàn của bọn họ, Diệp Phàm chỉ là cười đến mời vài chén rượu, vẫn cùng các bạn ngồi cùng ngày hôm qua uống rượu.
"Diệp Phàm, ngày hôm qua là ngôn ngữ của rượu không phải của ta, ngươi không nên để ý. Ta mời ngươi một chén, uống trước rồi nói..."
Người nói chính là người có bạn gái là Nữ quản lý cao cấp của một ngân hàng, ngày hôm qua nói với Diệp Phàm vẫn giữ bộ dáng lên lớp người khác, ngày hôm nay lại lấy bộ dáng cúi thấp cực lực giải thích sự tình ngày hôm qua.
Mà bạn học nữ có trượng phu được thăng làm Phó tổng giám đốc một công ty, cũng thay đổi thái độ so với ngày hôm qua, đối với Diệp Phàm khách khách khí khí.
"Đến đến đến, mọi người cùng nhau nâng chén."
...
So sánh với ngày hôm qua, ngày hôm nay bàn của Diệp Phàm có vẻ rất náo nhiệt, mọi người không ngừng chạm cốc, thỉnh thoảng có người bàn khác lại sang chúc rượu.
Mà Diệp Phàm tự nhiên là từ chối cũng không được, liên tục cùng mọi người chạm cốc, nhất là những người ở bàn của Vương Tử Văn, uống với mỗi người một chén
Lưu Vân Chí rất bình tĩnh, mặc kệ ngày hôm qua hắn rất xấu hổ, nhưng hôm nay lại không hề bận tâm, nhìn không ra thái độ có gì khác thường, như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
"Mọi người, đêm qua ta nhận được một cuộc điện thoại, đến từ bên kia bờ đại dương..."
Nói chuyện chính là Chu Nghị, một thanh niên rất nho nhã, mọi người đồn bối cảnh nhà hắn rất cao, cũng không phải là một bí mật gì trong đám bạn học. Ngày hôm qua, Vương Tử Văn ở Hải Thượng Minh Nguyệt Thành đứng chờ chính là hắn.
Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía Chu Nghị, bất luận là lúc còn ở trường hay bây giờ, hắn đều biểu hiện rất hiền hoà, cho tới bây giờ hắn cũng chưa khiến người ta có cảm giác quá kiêu căng.
Chu Nghị nói một tin tức, ở bên kia bờ đại dương có 3 bạn học đi du học đã trở về, nhất thời làm các bạn học ở đây bàn luận rất sôi nổi.
...
"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta trời nam đất bắc, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, có thể gặp mặt nhau là không dễ dàng gì. Không kể lúc này, hay là khi chúng ta đều đã làm cha, làm mẹ, lúc đó thì không biết đã qua bao nhiêu năm rồi. Ba bạn đi du học đã trở về nước, ta có một đề nghị, kéo dài thời gian họp lớp lần này..."
※※※※※
Diệp Phàm đi ôtô về đến nhà, pha một chén lục trà thanh đạm, lẳng lặng nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, hắn nhớ tới một số chuyện cũ.
Người này đã từng bỏ mình, cất bước ra đi, càng đi càng xa mất hút ở cuối con đường, giống như chiếc lá ngô đồng trước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Lý Tiểu Mạn, cái tên này đã được bỏ ra ngoài ký ức của Diệp Phàm một thời gian rất lâu rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học là lúc Lý Tiểu Mạn đi tới bên kia bờ đại dương du học, mấy tháng đầu hai người gian liên hệ vẫn rất mật thiết, nhưng thời gian trôi qua, Email và điện thoại cũng dần ít đi, cuối cùng là hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Nói cách biển nhớ nhau, không bằng nói cách biển mất nhau. Một bằng hữu không xem trọng ái tình, rồi cũng đi tới điểm kết thúc như dự liệu.
Ngày hôm nay từ trong miệng Chu Nghị biết được Lý Tiểu Mạn sắp về nước, Diệp Phàm nghe thấy tên này lúc thậm chí còn có chút cảm giác xa lạ, bỗng nhiên nhớ lại, đã hơn hai năm qua rồi.
…………..
Thời gian họp lớp bị kéo dài ra, lên Thái Sơn du ngoạn, tất cả chi phí đều do đám người Vương Tử Văn và Chu Nghị phụ trách, đối với người bình thường mà nói cái này cũng có thể coi là chi tiêu xa xỉ, thế nhưng đối với bọn họ mà nói việc này cũng không tính là cái gì.
Ba ngày sau, Diệp Phàm ở dưới chân núi Thái sơn lần thứ hai nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Ba năm qua đi rồi, Lý Tiểu Mạn vẫn yêu kiều thướt tha như cũ, không có biến hoá gì quá lớn.
Nàng cao 1m75, mang một chiếc kính dâm, tóc đen dài theo gió bay phất phới, duyên dáng yêu kiều.
Nàng ăn mặc rất nhẹ nhàng, đơn giản tùy ý, mặc một chiếc quần sooc tới đầu gối, đùi đẹp trắng nõn, thon dài gợi cảm, mặc một chiếc áo in hình nhân vật phim truyền hình.
Lý Tiểu Mạn không thể nghi ngờ vô cùng mỹ lệ, da thịt mịn màng trắng như tuyết, đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, có vẻ rất có linh khí, không kiêu căng nhưng cũng rất tự tin.
Nàng thong dong tự nhiên cùng đám bạn học trò chuyện, trở thành một nhân vật trung tâm, nhưng lại có thể để người ta có cảm giác thân thiết.
Bên cạnh Lý Tiểu Mạn là một thanh niên có thân hình cao lớn, theo giới thiệu là bạn học nước Mỹ của nàng, trái ngược với khuôn mặt của người Đông Phương hiền hòa, hắn có gương mặt Phương Tây rất điển hình, mũi cao thẳng, con mắt xanh lam thâm thúy, tóc vàng có chút cong lên, theo quan niệm thẩm mỹ của người Phương Tây mà nói thì rất anh tuấn.
"Xin chào mọi người, mình là Cade, đối với Thái sơn... mong đợi, rốt cục có thể... nhìn thấy."
Cái này tên thanh niên nước Mỹ tên Cade này tuy rằng ngôn ngữ không phải quá lưu loát, thế nhưng cũng đủ để biểu đạt rõ lời muốn nói.
Mà hai bạn học cũ đi du học về nước cũng bị mọi người nhiệt tình vây quanh, đang bị hỏi về cuộc sống và tình hình học tập ở bên bờ đại dương.
Ba năm qua đi, Diệp Phàm lần thứ hai nhìn thấy Lý Tiểu Mạn, không gian thay đổi, thời gian cũng có cảm giác chuyển động.
Hai người đều rùng mình nhưng không sợ hãi, khách sáo gửi lời hỏi thăm lẫn nhau, không bởi vì xa cách nhau lâu mà vui sướng khi gặp, chỉ bình thản như nước, thậm chí có chút mùi vị nhàn nhạt.
Không cần nói nhiều, nhẹ nhàng gặp thoáng qua, có một số việc không cần nói, không nói gì cũng là một loại kết quả.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
51 chương
1085 chương
176 chương