Già Thiên
Chương 377 : Thần Tàng của Nguyên Thiên Sư (thượng)
- Đây là Thần Tàng Nguyên Thiên Sư lưu lại sao?
Đồ Phi vô cùng giật mình, tuyệt đối không ngờ tới một khối đá lớn bình thường trên mặt đất lại có lai lịch lớn như vậy!
Đây không chỉ có bảo tàng mà tuyệt đối có thể dùng hai chữ Thần Tàng để hình dung.
Đại hắc cẩu gần như vô lại, nằm sấp nơi đó, đè lên một đống thần khí, nói thế nào cũng không chịu đứng lên.
Diệp Phàm uy hiếp nói:
- ngươi đừng có ở chỗ này làm vướng chân. Ta ở Thần Thành đã gặp quá Thạch Vương, không chừng nơi này cũng có. Nếu rố rằng là có thứ gì cổ quái, ngươi nằm lên như vậy trước cũng không có gì hay ho cả.
- Thạch Vương tính là cái gì, ngay cả vương của các chủng tộc thái cổ ta cũng từng nhìn thấy rồi!
Đại hắc cẩu chẳng hề để ý nói.
- ngươi sủa cái gì đó?!
Đồ Phi không tin.
Trong lòng Diệp Phàm thật ra lại hơi động. Đại hắc cẩu tuyệt đối là từ trong Tử Sơn đi ra, lai lịch của nó cũng bị hắn đoán ra đôi chút.
Hắn nghĩ tới các đại Thánh địa và bách giáo Trung Châu bắt đầu phát động một lần hành động quy mộ nhất, dùng tới Thánh binh Cực Đạo tấn công Tử Sơn, không khỏi hỏi:
- Hắc Hoàng, ngươi tin tưởng Tử Sơn không sao chứ?
- Yên tâm đi, không ai có thể thu được cái gì đâu! Dù bọn họ có thể đi vào nhưng ta dám nói nhất định sẽ tổn binh hao tướng, chật vật chạy ra thôi!
- Thần Vương Khương Thái Hư đang ở trong Tử Sơn, ngươi cho rằng có thể cứu ra được không?
Hắn tiếp tục hỏi. Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Ta làm sao biết được?! Ta còn chưa tới Tử Sơn đâu đó! Mau mở Thần Tàng đi.
Đại hắc cẩu cố ý nói sang chuyện khác, không chịu nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, Diệp Phàm lấy mấy chục kiện thạch khí đưa vào trong phòng, ngồi bên lò lửa xem xét.
Trương ngũ gia cũng không bình tĩnh, ở bên cạnh quan khán. Vương Xu và Nhị Lăng Tử lại rất kích động, liên tiếp chà chà tay, nóng lòng muốn thử.
Diệp Phàm vận khởi Nguyên Thiền Thần Giác, hai mắt bắn ra hai đạo tử mang, kiểm tra từng thứ một. những thạch khí này bình đạm vô kỳ, nhưng sau khi dùng Nguyên Thiền Thần Giác quan sát thì liền phát giác ra điều không bình thường!
- Thạch liêu Thái Sơ cấm khu!
Diệp Phàm giật mình. Ngày thường không nhìn ra những tảng đá này có gì đặc biệt, một khi dùng Nguyên Thiền Thần Giác kiểm tra thì liền cảm giác được khí tức đặc hữu của Thái Sơ cấm khu.
Hắn liên tiếp quan sát hai khối đá, cảm thấy bên trong đều trống không nhưng khi nhìn sang khối thứ ba, hai mắt liền sáng lên nói:
- Khối này có Thần Nguyên.
Đại hắc cẩu không ngồi yên nói:
- Để ta xem!
- Cho ngươi xem chẳng khác nào mỡ trước miệng mèo, có đi không có về!
- Tiểu tử ngươi nói chuyện thật khó nghe!
Đại hắc cẩu căm giận vô cùng.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Diệp Phàm cười cười nói:
- Cho ngươi cũng được nhưng không được có ý đồ với những khối thạch khí khác!
- Được, không thành vấn đề!
Đại hắc cẩu khảng khái đáp ứng, lay lay Nhị Lăng Tử bên cạnh nói:
- Đồ đệ, giúp ta mở ra!
Nó từng chỉ điểm Nhị Lăng Tử và Vương Xu tu luyện, hiện giờ khoác lác sai khiến người ta.
Rắc!
Nhị Lăng Tử trực tiếp vỗ một phát, căn bản không kiên nhẫn bóc từng chút một.
Đại hắc cẩu nhếch miệng, đau lòng giận dữ nói:
- Ngươi kiềm chế chút, bên trong có Thần Nguyên, nếu hỏng thì ta ném ngươi vào Cổ Quáng Thái Sơ đó!
Nó nhanh nhanh phủi đi đá vụn, tìm kiếm Thần Nguyên.
Một chút thần quang mãnh liệt bắn ra, sáng lòa chói mắt, khí tức thần thánh liền ập tới nhưng đại hắc cẩu lại vô cùng khó chịu.
- Tiểu tử, ngươi đây là lừa gạt ta! Khối Thần Nguyên này quá bé, còn không bằng hạt đậu nữa!
Đây chính là một hạt Thần Nguyên rất bé, tuy rằng quý báu nhưng những người nơi này đều đã thấy qua những khối lớn bằng nắm tay, cho nên không phải giật mình như thường nhân.
Đột nhiên, thần sắc đại hắc cẩu bị kiềm hãm, thu lấy Thần Nguyên, từ trong khối đá vụn còn lấy ra một dúm lông mao màu hồng, nhìn rất đẹp đẽ, như nhiễm máu vậy, có chút khí tức bi thảm, rất dọa người.
Trương ngũ gia vô cùng kinh hãi, chợt ngây người, liên tiếp lui ra sau mấy bước, suýt nữa té ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử đi tới gần đỡ lấy lão nói:
- Ngũ gia ngài sao vậy?
Diệp Phàm cũng cả kinh đi tới, nâng lão nhân đứng thẳng nói:
- lão nhân gia có chuyện gì sao?
Đồng thời, hắn cũng tiếp lấy dúm hồng mao kia, lập tức nhíu mày.
Trong khối đá sao lại có thứ này được?!
Hắn ở thạch phường từng nghe được một ít truyền thuyết rằng trong cổ Quáng có Nguyên Thần, Nguyên Quỷ, có Nguyên Ma, ngẫu nhiên sẽ lưu lại dấy vết trong những khối thạch liêu.
- Không được phá vỡ, mấy thứ này không được đụng vào!
Đôi môi Trương ngũ gia run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói.
- lão gia, rốt cục sao lại vậy?
Đồ Phi hỏi.
- Các ngươi chờ đây, ta đi lấy thứ tổ tông lại, đối chiếu với hồng mao này xem sao!
Trương ngũ gia được Vương Xu và Nhị Lăng Tử dìu đi vào phòng trong.
Rất lâu sau lão mới đi ra, trên tay mang theo một hộp ngọc, tuyệt đối là cổ ngọc, nhan sắc cũng có chút vàng ố, ảm đạm.
- Đây là thứ gì?
Đồ Phi khó hiểu hỏi.
Thần sắc Trương ngũ gia nghiêm trọng, bên trong không có gì quý giá mà chỉ có mấy bộ lông dúm dó màu đỏ, nhìn rất kinh người.
Mấy dúm lông này giống y như thứ trong đống thạch khí cắt ra, chỉ là thời gian quá lâu mà màu sắc đen đi mà thôi.
- những thứ này...
Đồ Phi nghi hoặc, khó hiểu nhìn Trương ngũ gia.
- Đây là thứ duy nhất lưu lại ở cái đêm Nguyên Thiên Sư biến mất!
Giọng nói Trương ngũ gia run run.
Diệp Phàm nghe qua một ít chuyện cũ của Nguyên Thiên Sư, lúc tuổi già rất không bình thường, có thể nhìn thấy những thứ rất kỳ diệu mà người khác không thể thấy được.
ở cái đêm hắn rời đi, bên ngoài nổi lên một con toàn phong hồng mao, có một sinh vật đáng sợ nào đó kêu gào suốt một đêm.
Thanh âm đó thê lương mà bi thảm, truyền xa hơn mười dặm khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Trong đêm đó, có một đứa trẻ bốn tuổi ở cạnh Nguyên Thiên Sư lúc đó bị dọa thành si ngốc, phải hơn nửa năm sau mới trị liệu tốt.
Theo lời hắn nói, đêm đó hắn thấy một bàn tay tổ gia tràn ngập hồng mao, còn nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ có một sinh vật hình người đi lại, khi hắn quay đầu lại thì thì sơ tổ đã biến mất vĩnh viễn.
- Tà quái như vậy sao?!
Đồ Phi vô cùng kinh ngạc.
Hắn biết rõ sự cường đại của Nguyên Thiên Sư, có thể nói là kỳ nhân trên thế gian, Nguyên Thuật đạt tới đăng phong tạo cực, tiếp cận đại đạo, có khả năng thông thiên triệt địa, ngay cả các đại Thánh chủ cũng không làm gì được.
Nhưng mà khi bọn họ về già lại không bình thường, không thể tự chủ được, rốt cuộc đã xảy ra điều gì?!
Ánh mắt đại hắc cẩu cũng lóe lên, đang cân nhắc thật cẩn thận, mãi sau mới nói:
- Nguyên Thiên Sư lúc về già lại không bình thường như vậy...
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, bắt đầu khôi phục lại thạch khí, giật mình phát hiện trong tảng đá này, Thần Nguyên ban đầu phải lớn bằng đầu người mới đúng.
- Bị thứ gì ăn mất, còn không phá hỏng lớp đá bên ngoài mà làm mất đi Thần Nguyên bên trong!
Sau khi biết điều này không chỉ có hắn giật mình mà tất cả mọi người đều biến sắc.
- Ta đã nói rồi, những thứ Nguyên Thiên Sư lưu lại không thể bình thường được, nhưng lại bị sinh vật nào đó phá hủy rồi!
Vương Xu căm giận nói.
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng, không nói gì thêm mà phá tiếp hai khối thạch khí được hắn phán đoán bên trong có thứ quý hiếm ra.
Khối đá như cối đá kia không có gì nhưng cái chày đá lại không tầm thường, ở trung tâm có một thạch quả.
- Cái này...
Rất hiển nhiên tinh khí của nó đã hết, sau đó hoàn toàn hóa đá, quy thành phàm vật.
- Đây là loại quả gì? Cũng không phải phàm vật, đáng tiếc tinh hoa đã bị hút hết!
Tất cả mọi người cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề. Các kỳ trân Nguyên Thiên Sư lưu lại đều đã bị thứ gì đó nhanh chân lấy hết mất.
- Hài tử, không nên cắt thêm nữa. Nhưng thạch khí này đã lây dính lực lượng ma tính, ta sợ ngươi cũng giống như tổ tiên, lại phát sinh chuyện không bình thường.
Trương ngũ gia khuyên nhủ, sắc mặt rất không tốt.
- Không sao, hẳn là cái đêm ở vạn năm trước đã xảy ra chyện gì đó, thời gian qua lâu như vậy thì dù có gì lưu lại cũng đã sớm tan biến rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ngươi không hiểu được ý tứ của ta! Ta sợ ngươi lại lây dính loại khí tức đó, tương lai sẽ gặp phải điều không may, giống như tổ tiên ta...
Trương ngũ gia run giọng nói.
- Nhiều khả năng Nguyên Thiên Sư lúc về già đã tự mình xảy ra dị biến hay là rước lấy điều gì, cuối cùng là đi tới nơi nào?!
Đồ Phi tự nhủ rồi nói:
- Tiểu Diệp Tử, ngươi thật sự phải cẩn thận một chút. Nguyên Thiên Sư đều là kỳ nhân, cuối cùng vẫn khó có thể thoát khỏi số mệnh đáng sợ...
- Ta không sợ, tương lai ta thật muốn xem sẽ có chuyện gì đáng sợ phát sinh trên người mình!
Lời này vừa ra, căn phòng đột nhiên xuất hiện một cỗ âm phong, những sợi lông màu đỏ kia như bị một cỗ lực lượng đáng sợ thổi lên, dính vào người hắn.
Nhìn thấy một màn này, dù là đại hắc cẩu cũng tròn mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
- Không thể nào, hiện tại lại động đến ngươi!?
Đồ Phi giật mình.
Đôi môi Trương ngũ gia run run nói:
- Số mệnh tổ tiên... loại ách nan này lại xảy ra sao?!
Thân thể Diệp Phàm khẽ chấn động, phát ra thần quang rực rỡ, hắn như một tiên lô vĩnh hằng, nóng cháy vô cùng, khí huyết như biển, như một con Chân Long thức tỉnh.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
47 chương
1207 chương
223 chương
1814 chương
100 chương
501 chương
7 chương
253 chương