Già Thiên
Chương 318 : Tiên Tần Luyện Khí Sĩ
Hắn chăm chú nhìn những chữ này, dù phần lớn là không nhận ra được nhưng bước đầu hiểu được, người này quyết phải sống ở thời kỳ Tiên Tần của Trung Quốc cổ đại.
Nhưng đến tột cùng là ai, có thân phận như thế nào ở cổ sử thì hắn không thể đoán ra được. Dù sao còn có tới gần một trăm năm mươi chữ hắn không biết.
- Luyện Khí Sĩ...
Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cách dùng từ này.
Ba chữ này khiến Diệp Phàm vô cùng mơ hồ, cảm giác như thấy được một đoạn năm tháng thần bí, một bí tân mà thượng cổ cũng không có người nào biết.
Nhưng sáu mươi chín từ hắn biết cũng không phải ở cùng một chỗ mà rời rạc, rất khó hiểu hết. Hắn quan khán rất lâu cũng chỉ mơ hồ biết được một bộ phận mà thôi.
Vị Tiên Tần Luyện Khí Sĩ này đều không phải là tự mình vượt qua hư không mà có nguyên nhân khác, dù được ghi lại nhưng hắn không thể nhận mặt chữ
- Đây có phải là bí thuật gì hay không?
Đại hắc cẩu bên cạnh khẩn trương hỏi.
- Không phải!
- Tiểu tử ngươi tàng tư, chúng ta cùng nhau phát hiện mà, nhanh nhanh dịch ra đi!
Đại hắc cẩu thúc giục.
Diệp Phàm không quản tới nó, quay người nói với Đồ Phi:
- Ngoài thế giới này có còn thế giới nào khác không?! Ngươi từng nghe nói qua không?
Đồ Phi nghi hoặc, lắc lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe tới.
- Ngươi thì biết cái gì...
Bên cạnh, Đại hắc cẩu dường như vô cùng kinh hãi nói:
- Những văn tự này là ghi lại điều đó hay sao?!
Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ tới con đại cầu này vô cùng thần bí, có lẽ biết được rất nhiều bí mật người khác không biết nên nói:
- Ngươi đã từng nghe qua?
- Ta... Cũng từng nghe qua đôi chút...
Hắc Hoàng đáp, sau đó lại nói nhanh:
- Rốt cuộc văn tự kỳ quái trên vách tường này ghi lại cái gì?!
Đồ Phi cũng nhìn sang. Hắn cũng muốn biết đạo quan này có lai lịch như thế nào.
- Trên đó có ghi lại một thứ không thể tưởng tượng được. Được xưng là một thế giới Bỉ Ngạn...
- Cái gì?!
Đồ Phi lập tức kêu lên nói:
- Chẳng lẽ thật sự có tiên nhân sao?!
Ánh mắt Đại hắc cẩu cũng sáng lên nói:
- Nhìn kỹ thêm đi, dịch tất cả văn tự này ra để chúng ta hiểu rõ ràng nào.
- Người nơi đó tự xưng là Luyện Khí Sĩ, đây là một tên Tiên Tần Luyện Khí Sĩ. Hắn vượt qua tinh không vô tận, sau khi tới đây thì để lại đạo quan này.
- Cái này... Sao có thể?! Là Thật hay giả?
Đồ Phi vô cùng khiếp sợ, có chút nghẹn họng.
- Tiên Tần Luyện Khí Sĩ cường đại như vậy sao?! Chẳng lẽ có thể sánh bằng Đại đế?!
Diệp Phàm nói:
- Hắn không phải là tự mình tới đây mà dọc theo một thông đạo cổ nhân lưu lại, vô tình đi tới thế giới này.
- Cổ nhân... Rốt cục là hạng người gì?! Có thể hành tẩu giữa rất nhiều tinh vực sao?
Đồ Phi vô cùng xúc động, sinh ra vô số ý nghĩ.
Mà Đại hắc cẩu ở bên cạnh, hai mắt bắn ra hai đạo duệ quang nói:
- Ngươi kia tới từ nơi nào?! Nếu có thể bắt lấy hắn thì sẽ được bảo tàng vô giá!
- Có người tới thế giới này mà chẳng lẽ không có ai phát giác ra sao?!
Diệp Phàm rất thất vọng, vốn tưởng có thể từ trong miệng bọn họ biết được đôi chút dấu vết.
- Không phải là người của thế giới này khẳng định sẽ chú ý che dấu thân phận, hiện tại lại trôi qua nhiều năm rồi, hắn nếu còn sống thì đã sớm sánh bằng đại Thánh chủ rồi!
Đồ Phi phỏng đoán đạo quan này ít nhất cũng có hai ngàn năm lịch sử.
Diệp Phàm gật đầu. Người của thời kỳ Tiên Tần thì cũng hơn bốn ngàn năm trước rồi! Nếu người này còn sống thì không chừng đã trở thành Thái thượng giáo chủ của một đại phái nào đó rồi.
- Tiểu tử, ngươi sao lại biết được những văn tự này?!
Ánh mắt Đại hắc cẩu tỏa sáng, rất thâm ý nhìn Diệp Phàm.
Đồ Phi cũng hoài nghi từ lâu, nhìn lại, tràn ngập khó hiểu.
- Ta từng xem qua một quyển cổ tịch, bên trong có một số văn tự này, cũng có chú thích đơn giản cho nên biết được một chút!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Dạy ta đi! Loại văn tự này thật huyền bí, ta muốn học!
Đại hắc cẩu nói.
Diệp Phàm không chút do dự trả lời:
- Được! Không có vấn đề, dạy ngươi một chữ, ngươi dạy ta một loại đạo văn!
Đại hắc cẩu lập tức trượn mắt há mồm, bộ dáng phẫn nộ. Đạo văn là tuyệt học áp đáy hòm của hắn, Diệp Phàm cũng không chỉ thèm khát ngày một ngày hai mà chưa đạt được.
- Hắc Hoàng, ngươi còn chưa nói, có phải ngươi biết được một ít chuyện về thế giới ở tinh không khác hay không?
Diệp Phàm truy vấn.
- Ta biết quá ít, năm đó có vị Đại đế nói một hai câu, cụ thể thế nào ta lại không biết được!
- Cụ thể ngươi nghe được cái gì?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Cụ thể gì?! Ta chỉ biết là hằng đêm vị Đại đế kia thường xuyên nhìn lên tinh không, còn lại không biết gì khác?!
Đại hắc cẩu lắc đầu.
- Con chó chết, ngươi có phải cố ý giấu diếm không?!
Diệp Phàm ép hỏi.
- Gâu!
Đại hắc cẩu nhe răng, làm bộ sẽ cắn tới.
- Ngươi thật không biết gì?
Diệp Phàm hồ nghi.
- Bổn hoàng nếu biết còn hỏi ngươi sao?! Ta chỉ biết đây là bí mật của Đại đế, ngoại nhân căn bản không hiểu được!
Đại hắc cẩu tức giận đáp.
Màn đêm buông xuống, sa mạc đang nóng lại càng lúc càng lạnh. Tới đêm khuyết, băng hàn thấu xương, nếu là người bình thường nhất định đã bị đông cứng.
Diệp Phàm nhìn lên tinh không, hắn đang tìm đường về.
- Cổ nhân có thể vượt qua hư không, tương lai ta nhất định có thể trở về...
Hắn cảm giác được thời thượng cổ của cố hương có rất nhiều bí mật!
- Tiểu tử, ngươi thật cho mình là Đại đế sao?!
Hắc Hoàng đi tới, đánh động hắn vừa chế nhạo nói.
- Đại đế ngày xưa đêm nào cũng nhìn lên tinh không sao?!
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
- Cũng không phải là hằng đêm mà thi thoảng xuất thần, ngồi xuống cái là hết cả đêm thôi!
Hắc Hoàng ngáp dài đáp.
- Vậy sao ngươi lại biết rõ như vậy?!
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
Đồ Phi cùng tỉnh lại, dựa lưng vào vách tường quan đạo, mở to mắt nói:
- Con chó chết này có rất nhiều bí mật không chịu nói ra. Cả ngày chỉ biết cướp đồ người khác mà thôi, chưa bao giờ chịu chia sẻ gì cả!
-Gâu!
Tiếng chó sủa cắt qua trời đêm.
- Được rồi, đừng cắn loạn lên.
- Hết thảy đều là bổn hoàng nghe nói. Bí mật của Đại đế cũng không dễ biết được. Ngươi khác dù cầu xin ta cũng không nói cho bọn họ.
- Vị Đại đế kia thích nhìn tinh vực nào?!
Diệp Phàm hỏi.
- Nhiều lắm, tử vi, thái vi...
Đại hắc cẩu thuận miệng nói vài cái tên.
Diệp Phàm quay lại trong quan đạo, lại quan sát từng hàng chung đỉnh văn, đưa tay miết theo nét vẽ, cẩn thận nghiền ngẫm, cuối cùng đoán ra hai chữ, là "tử vi"!
Tiên Tần Luyện Khí Sĩ khắc hai chữ này bằng chung đỉnh văn. Điều này khiến Diệp Phàm ý động, sau đó lại tiếp tục theo từng nét chữ.
Rốp rốp--"
Đột nhiên, bạch bích như bụi rơi xuống, tất cả chữ viết liền bong ra, loang lổ. Quan đạo này cũng rơi xuống từng mảnh lớn.
Là do thời gian quá dài hay là nguyên nhân khác?!
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, đưa ngón tay huơ một cái, phiến khắc đá hoàn toàn tiêu thất, rơi xuống tầng một thật dày.
Đinh!
Một tiếng động nhỏ vang lên, trong bức tường mục nát lộ ra một chiếc hòm bằng kim loại ảm đạm vô quang, cổ xưa mà rất đơn giản.
- Lại đào ra bảo bối rồi!
Đại hắc cẩu kêu lên, lao nhanh về phía trước, nhe răng nhếch miệng, muốn tranh đoạt với Diệp Phàm.
Đồ Phi ở phía sau liền xuất thủ, nắm lấy cái đuôi trọc của nó, khiến nó không thể lao lên.
-Gâu!
Giống như không thể sờ mông một lão hổ. Cái đuôi này tuyệt đối là vùng cấm của nó. Nó lập tức quay lại, bắt đầu cuồng cắn.
Diệp Phàm đánh vỡ vách tường, lấy chiếc hòm này ra. Nó có hình ống, dùng đồng thau luyện thành, dài ba xích, rộng một bàn tay, kín mít, rắn chắc!
Kim loại đồng thau nặng trịch, cảm giác lạnh mát nhè nhẹ tràn ra, trên đó còn có một tầng thần lực mỏng manh.
Nháy mắt Diệp Phàm sáng tỏ. Vách tường này vốn là phong ấn nhưng vì thời gian quá dài, thần lực tiết ra khiến không ít mẩu đá bị bong xuống.
-Gâu!
Đại hắc cẩu cắn Đồ Phi mấy cái rồi quay người lao về phía cạnh Diệp Phàm, đứng quan sát chiếc hòm.
- Ngươi ngoan ngoãn chút đi, không được cướp!
Diệp Phàm cảnh cáo.
- Yên tâm, bổn hoàng chỉ muốn nhìn nó một chút, sao lại phải cướp thứ này chứ?!
Cái đuôi trọc của nó dựng thẳng lên đáp.
- *&A%$, con chó chết!
Đồ Phi nguyền rủa, trên chán xuất hiện mấy dấu răng, loạng choạng đi tới.
Hai người một chó đều rất chờ mong. Dù sao đây là thứ Luyện Khí Sĩ của tinh không khác lưu lại. Nhất là Diệp Phàm, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Hắn lấy chiếc đỉnh ra, huyền phù trên đầu, buông xuống từng đạo Huyền Hoàng Khí, bảo vệ bản thân rồi chậm rãi mở ra chiếc hòm.
Nắp hòm được mở ra, không có hào quang chói mắt, cũng không có thụy khí lượn lờ. Thậm chí nó không có thần lực giao động.
Trong chiếc hòm này có một cây mộc tiên, phong cách cổ xưa, có khắc không ít đạo văn, vô cùng huyền ảo, càng xem càng hấp dẫn nhân tâm.
Nó dài chừng ba xích, tổng cộng mười hai đốt, mỗi đốt có mấy đạo văn rất phức tạp, rõ ràng được khắc lên, tự nhiên mà huyền bí.
- Một cây mộc tiên, đến từ một nơi tinh không khác. Đây là bảo bối gì?!
Diệp Phàm kinh ngạc.
Đã biết là nhân vật Tiên Tần, lại có mộc tiên này. Hắn cẩn thận suy tưởng.
Đại hắc cẩu là một kẻ sành sỏi, nhìn thấy thứ này liền biết nó có thể sánh với thiết kiếm, nước miếng thiếu chút nữa trào ra. Bởi vì ở mỗi đốt tiên có một đạo văn huyền ảo.
- Đây chẳng lẽ là một kiện chí bảo sao?! Nhưng sao ta không cảm giác được thần lực dao động?!
Đồ Phi hỏi.
Ông!
Mộc tiên run rẩy, lại từ trong chiếc hòm lao ra, trôi nổi giữa hư không, còn bay về phía Đại hắc cẩu.
- Con chó chết, ngươi thật dám cướp?!
Diệp Phàm cả giận.
- Bổn hoàng vừa thấy đã biết bảo bối này có duyên phận với ta. Ta bỏ hết số Nguyên lấy từ tên đạo sĩ mũi trâu kia, chỉ lấy mộc tiên này thôi!
Một đôi móng vuốt của Đại hắc cẩu liền chộp lấy mộc tiên.
- Ngươi quả là con chó tham lam, thấy bảo liền cướp!
Đồ Phi cắn răng nói.
Đột nhiên đại hắc cẩu kêu lên một tiếng, liền nắm cây mộc tiên xuống đất, hai chân sau liền lùi về phía sau, liên tục gầm gừ. Đôi chân trước của nó liền ôm đầu, nhe hết miệng ra đau đớn.
- Hắc Hoàng, ngươi sao vậy?!
Diệp Phàm hỏi.
- *&/&%$, bổn hoàng bị công kích thần thức.
Đại hắc cẩu kêu lên đau đớn.
- Đáng kiếp, ai bảo ngươi tham lam.
Diệp Phàm tuyệt không đồng tình với nó. Lần trước vì một quả thực rơi ra trong thạch thớt mà nó đã co giật ngay mặt đất, hôm nay lại tái phát bệnh cũ.
- Đây là báu vật gì?
Đồ Phi hồ nghi, cũng không dám đụng vào mộc tiên, đi quanh quan khán như không phát hiện ra điều gì dị thường.
- Ahh...
Hắn đột nhiên cũng kêu thảm một tiếng, đưa tay ôm trán.
- Đồ huynh, ngươi không sao chứ?!
Diệp Phàm cả kinh.
- Không được tham niệm nó, mộc tiên này sẽ công kích thần thức!
Đồ Phi nói.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, liền cầm mộc tiên lên, nắm trong lòng bàn tay
- Chẳng lẽ mộc tiên này chuyên đánh vào thần thức?!
Tiên Tần Luyện Khí Sĩ lưu lại Thần Tiên, đến từ một tinh không khác?! Báu vật như vậy có thể đúng là do một gã Luyện Khí Sĩ lưu lại...
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương