Già Thiên
Chương 281 : Đầu Mối Ngoan Nhân
Người thiếu nữ này có dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu vàng, vô cùng kiêu ngạo. Lúc nói chuyện với Diệp Phàm, nàng ta tỏ rõ thái độ khinh miệt hắn.
Cảm nhận được điều này, Diệp Phàm cũng không biết phải nói gì, tất cả cũng là tai bay vạ gió thôi. Chính hắn không trêu chọc gì cô nàng này, nhưng chỉ vì Tần Dao mà lại bị đối xử như thế.
- Một phế thể như ngươi không xứng với Tần Dao tỷ tỷ, tốt nhất là nên sớm rời đi đi, đừng có mơ những điều không thực tế nữa.
Người thiếu nữ này tên là Kim Yến.
Bộ quần áo màu vàng lấp lánh phát sáng, bó sát theo những đường cong mềm mại động lòng người, làm cho người ta có cảm giác nàng ta trông rất gợi cảm, nhưng lời nói lại không nể mặt chút nào.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói:
- Tiểu nha đầu, ta không chấp nhặt với ngươi.
- So với những thiên tài như Kim Vũ ca, Khổ Trúc ca, Bạch Phượng ca, ngươi không là gì cả, đừng có đứng đó tỏ ra ta đây giỏi lắm.
Người thiếu nữ mặc quần áo màu vàng này lạnh lùng nói.
- Tiểu nha đầu ngươi không hiểu chuyện, cũng không biết phân tốt xấu, ta không nói nữa.
Diệp Phàm không chú ý đến nàng ta nữa.
* * * * *
Mấy người cùng nhau đi tới phía trước, thỉnh thoảng cũng dừng lại vài chỗ, hầu hết những nơi dừng chân đều là những cửa hàng có bán các tài liệu trân quý.
Người thiếu nữ mặc quần áo màu vàng tên Kim Yến thỉnh thoảng truyền âm châm chọc Diệp Phàm, nói:
- Nếu như ngươi quan tâm tới Tần Dao tỷ tỷ thì mau mau biến mất đi, vĩnh viễn đừng quay trở lại đây. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu thế giới của những thiên tài là như thế nào, ngươi và chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.
Diệp Phàm bị cô nàng này trêu chọc, dùng lời khiêu khích nhiều như vậy cũng hơi tức giận, nhịn không được nên nói lại:
- Tiểu nha đầu ngươi hôm nay đã ăn gì vậy? Một con rồng hay mười con voi? Có phải ăn no quá, nên bây giờ rãnh rỗi vô sự đi gây chuyện không?
- Ngươi...
Kim Yến tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, tuy không nói gì nữa, nhưng càng lúc càng ghét hắn hơn.
- Khách điếm này to lớn cổ xưa, hình như đã có từ lâu lắm rồi.
Đồ Phi mở miệng nói.
Ở ngay ven đường có một phòng trọ cổ tên là Phượng Tường trai, diện tích không nhỏ, từ ngoài nhìn vào cảm thấy nó to hơn không ít cửa hàng bên cạnh, có không ít người ra vào phòng trọ này.
Nữ yêu tinh đi chung với Đồ Phi cười nói:
- Đây là Phượng Tường trai, là một phòng trọ do Phượng Tường lão tổ xây dựng tám trăm năm trước, rất nổi tiếng ở yêu thành.
Thiếu nữ Yêu tộc tên Kim Yến cũng gật đầu, hất cằm lên tỏ ra kiêu ngạo, nói:
- Phượng Tường lão tổ là thuộc hạ cũ của Thanh Giao vương, là những tiền bối đầu tiên tiến vào tiểu thế giới này, yêu thành cũng do mấy người bọn họ dựng nên.
Đồ Phi sợ hãi, nói:
- Là người tám trăm năm trước ư? Nếu như còn sống đến bây giờ, chắc chắn thực lực họ rất kinh khủng.
Nữ yên tinh bên cạnh hắn gật đầu, nói:
- Tất nhiên! Mặc dù bọn họ không thể nào sánh với Đại Năng, nhưng thực lực vẫn rất cao siêu.
Tần Dao gật đầu, nói:
- Các tiền bối đi theo Thanh Giao vương cũng không còn mấy người nữa, thọ nguyên của họ đã gần hết, coi như đã bước đến điểm cuối của sinh mệnh rồi.
Diệp Phàm liền nghĩ tới những lão yêu đứng canh gác ngoài bảo khố của Thanh Giao vương. Lúc ấy hắn cảm nhận được sinh mệnh những lão yêu đó đã như đèn cạn dầu, ngọn lửa tính mệnh gần tắt rồi, chắc Phượng Tường lão tổ cũng ở trong đó.
- Chúng ta vào xem một chút đi, có khi Bạch Phượng ca ca cũng ở bên trong đó.
Thiếu nữ Kim Yến tươi cười, rồi nắm tay Tần Dao dắt vào bên trong.
Phượng Tường trai này thật cổ xưa. Các loại linh dược ở đây đều được phong ấn trong các hộp ngọc hơi mờ, có những mùi thuốc tràn ra bên ngoài, xung quanh còn có các tu sĩ Yêu tộc vây quanh.
Yêu tộc thường chú trọng việc tu hành thân thể, vì vậy có thể thấy đa số các linh dược đều có công hiệu rèn cốt, tẩy tủy...tất cả đều được luyện chế thành từ thiên tài địa bảo, giá tiền rất cao.
Ở một góc khác có trưng bày các loại vũ khí, phần lớn là bảo binh của Yêu tộc, hình dáng rất đặc thù, tỷ như: cánh chim của đại yêu được luyện chế thành một cái quạt, lân giáp của các cao nhân lúc họ lột xác được luyện thành bảo y.
Trong Phượng Tường trai có một nam tử mặc quần áo màu trắng, thoạt nhìn rất phiêu dật xuất trần. Người này có làn da đen, ánh mắt trong trẻo, hình như đây là chủ nhân của khách điếm này.
Kim Yến thấy người này, vội vã kêu lên:
- Bạch Phượng ca ca, huynh ở chỗ này thật sao?
Nam tử mặc áo trắng này nhất thời đứng dậy chào đón, nói:
- Hôm nay ta mới từ ngoại giới quay về, nên đến yêu thành xem tình hình một chút.
- Tần Dao tỷ tỷ tới thăm huynh này.
Kim Yến nắm tay của Tần Dao, dắt tới phía trước.
Sóng mắt của Tần Dao hơi nhấp nháy, nàng lấy tay ngọc điểm nhẹ vào trán của Kim Yến một cái, nói:
- Tiểu nha đầu, đừng ăn nói lung tung.
Kim Yến cười cười, không nói gì nữa, nhưng nàng ta lại âm thầm truyền âm nói với Diệp Phàm:
- Thấy chưa? Đây chính là Bạch Phượng ca ca, huynh ấy là thiên tài đã đạt đến cảnh giới thứ năm bí cảnh Đạo Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bí cảnh Tứ Cực. Đứng trước một người như huynh ấy, ngươi không cảm thấy tự ti mặc cảm sao?
Diệp Phàm không biết nên nói gì với cô nàng này nữa, mà tính tình người thiếu nữ tên Kim Yến cũng thật là ngang bướng, suốt ngày cứ đi trêu chọc, khiêu khích hắn.
Diệp Phàm không chú ý đến nàng, xoay người lại hỏi Hắc Hoàng:
- Hắc Hoàng, xem thử ở đây có tài liệu tốt gì không.
Hắn và Hắc Hoàng bắt đầu đi dạo quanh một chút, chọn lựa các tài liệu. Dù sao khách điếm này đã được tám trăm năm tuổi, nên bên trong cũng có không ít tài liệu trân quý.
Đi qua đi lại một chút, Diệp Phàm lại đi tới chỗ trưng bày kỳ thạch. Phượng Tường trai này cũng có bán nguyên thạch, hình thức tương tự như đổ thạch phường.
Trên một cái kệ gỗ cổ xưa có rất nhiều các tảng đá, lớn nhỏ khác nhau, tổng cộng có tất cả ba mươi mấy khối. Có khối chỉ lớn như hạt đào, có khối lại lớn như một chậu nước, cũng có những khối vô cùng nặng nề.
Khi nhìn thấy những khối đá này, Diệp Phàm hơi động một chút. Hắn cảm thấy những khối đá này không đơn giản, hình như có khí tức Thái Sơ bao nhiễm.
Mà lúc này, mấy người Đồ Phi, Tần Dao đang quan sát một cái quạt lông năm màu, sắc màu vô cùng rực rỡ, xung quanh có năm đạo ánh sáng vờn quanh.
- Cái bảo quạt này được luyện chế từ lông yêu lớp xác của Phượng Tường lão tổ khi đã lột xác xong, là một kiện binh khí vô cùng trân quý.
Bạch Phượng giới thiệu.
- Muội đã từng nghe nói đến binh khí này, nghe nói quạt một cái là có thể chấn nát cả một ngọn núi lớn.
Kim Yến kinh ngạc, nói.
- Ta cũng từng nghe nói qua bảo quạt này, đúng là trọng bảo hiếm có. Nó chính là một trong những binh khí từng được Phượng Tường lão tổ sử dụng.
Nữ yên tinh bên cạnh Đồ Phi cảm thấy yêu thích, nói:
- Không biết bảo quạt này có giá bao nhiêu khối nguyên?
Bạch Phượng cười lắc đầu, nói:
- Đây không phải là vật để bán, nó được dùng để làm bảo vật trấn điếm.
- Đây là lễ vật Bạch Phượng ca ca muốn tặng cho Tần Dao tỷ tỷ, ngươi đừng có mơ nữa.
Kim Yến cười trêu.
- Là vậy sao...
Nữ yêu tinh kia cảm thấy tiếc nuối.
- Tiểu nha đầu, bớt nói nhiều đi, sao cứ ăn nói lung tung như thế?
Tần Dao trợn mắt nhìn nàng một cái.
- Bạch Phượng ca ca, huynh phải chú ý đó, có một con cóc từ Nam vực tới đang chú ý Tần Dao tỷ tỷ.
Kim Yến quay sang nhìn Diệp Phàm cách đó không xa.
- Còn ăn nói bậy bạ?
Tần Dao nhìn nàng, hình như đã hơi tức giận.
- Hắn là...
Bạch Phượng cau mày, nói.
Diệp Phàm có nguyên căn vạn vật mẫu khí, nên có không ít Yêu tộc trong tiểu thế giới này hoặc từng thấy mặt hắn, hoặc từng nghe nói đến chuyện của hắn. Vừa nghe Kim Yến nói như thế, ánh mắt Bạch Phượng liền xuất hiện ánh sáng lạ, nhưng liền biến mất ngay. Hắn ta mỉm cười, rồi đi thẳng tới phía trước.
- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú với mấy khối đá này sao?
Bạch Phượng đi tới gần, hỏi.
- Đúng là muốn chọn mấy khối.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đây là những khối đá đã được Phượng Tường lão tổ lấy được năm xưa, là trân phẩm đấy. Qua nhiều năm như thế, cũng không còn được nhiều lắm.
Bạch Phượng cười cười, giới thiệu.
Diệp Phàm biết Phượng Tường lão tổ chính là thuộc hạ Thanh Giao vương, chắc chắn đã từng cướp bóc các khu vực khai thác mỏ của mấy Thánh Địa kia. Mấy khối đá này chắc là một phần trong số đá lão ta đã từng cướp được, nhưng lão ta không muốn cắt ra, mà đặt ở đây để trưng bày.
- Hình như Diệp tiểu đệ cũng có chút hiểu biết về nguyên thạch, hay là chọn mấy khối rồi cắt ra thử xem.
Bạch Phượng mở lời mời Diệp Phàm.
Đột nhiên Hắc Hoàng tỏ ra kích động, truyền âm nói với Diệp Phàm:
- Cái hồ lô bị hư hại bên kia có chút cổ quái, hỏi thử hắn lấy được nó ở đâu.
Diệp Phàm nghe vậy liền xoay người nhìn qua bên cạnh, ở nơi đó có một vài kiện binh khí bị hư hại, trong đó có một cái hồ lô đã bị hư ở phần miệng, ảm đạm không có chút ánh sáng.
Diệp Phàm đi tới đó, cầm lấy cái hồ lô đó rồi cẩn thận quan sát. Cái hồ lô bằng đồng này rất nặng, nhưng không có chỗ gì đặc biệt cả, trên hồ lô có khắc một cái ấn kỳ kỳ lạ, có hình thù như mặt quỷ vậy.
- Hồ lô này đã bị hư, nhưng không vứt bỏ đi, chẳng lẽ nó có lai lịch gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng lẽ Diệp tiểu đệ có phát hiện gì?
Bạch Phượng hỏi lại.
- Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, chẳng lẽ nó có lai lịch gì đặc biệt thật sao?
Bạch Phượng đưa tay lấy cái hồ lô đó, nói:
- Đây là vật ta và vài vị bằng hữu mang từ bên ngoài về, nếu như không sai thì đây là đồ vật đã có trước thời Hoang Cổ.
- Cái gì? Không thể như thế được!
Đám người Đồ Phi, Tần Dao bên cạnh liền ngạc nhiên kêu lên.
Bạch Phượng lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng đó không phải là điều quan trọng, điểm trân quý nhất của hồ lô này chính là đạo văn thần bí được khắc trên nó, nhờ đạo văn này mà hồ lô vẫn còn tồn tại đến bây giờ.
- Chẳng lẽ các huynh đã phát hiện được một bảo tàng lớn sao?
Hai mắt Kim Yến sáng lên.
- Đó chỉ là một di tích nhỏ mà thôi, nhưng mà, đúng là có phát hiện được vài vật đặc biệt khác.
Vừa nghe đến đây, Hắc Hoàng tỏ ra rất kích động, nó vội vàng truyền âm nói với Diệp Phàm:
- Mau mau theo lời của hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng chỗ đó là chỗ nào.
- Chẳng lẽ cái hồ lô này có lai lịch gì sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, âm thầm truyền âm hỏi lại Hắc Hoàng.
- Cái hồ lô bỏ đi này không có gì trân quý cả, quan trọng nhất chính là chỗ phát hiện ra nó!
Hắc Hoàng kích động đến nỗi tay chân không còn đứng yên được.
- Ngươi nói cụ thể cho ta nghe một chút, lúc đó ta mới dễ dàng phán đoán rồi nói theo hắn được.
Diệp Phàm truyền âm lại.
- Ngươi còn nhớ sơn mạch Vân Đoạn không? Ta từng nói đó là đàn tràng của một ngoan nhân.
Hắc Hoàng cắn răng, nói:
- Nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại, ta thấy sơn mạch Vân Đoạn không phải là đàn tràng duy nhất của ngoan nhân này, còn có những nơi quan trọng hơn nữa, rất có thể thánh vật chân chính được chôn ở các chỗ đó.
- Rốt cuộc ngoan nhân này là người như thế nào? Thân thế của hắn khủng khiếp lắm à?
Diệp Phàm tiếp tục truy vấn.
- Dĩ nhiên, nếu như nói tên của người này ra, cả Bắc vực sẽ điên cuồng lên đó.
Hắc Hoàng trầm giọng nói:
- Nhất định phải biết được nơi bọn họ đã lấy hồ lô này.
Diệp Phàm mượn lại hồ lô từ trong tay Bạch Phượng, hơi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Cái ấn ký kỳ lạ này có chút quen quen, hình như ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
- Ồ, thật sao?
Bạch Phượng hơi kinh ngạc.
Thiếu nữ Yêu tộc Kim Yến cười một cái, nói:
- Ra vẻ cao thâm, ngươi đến được Bắc vực bao lâu chứ? Biết được bao nhiêu chuyện xưa?
Đúng là Diệp Phàm đang cố ý nói dối, tất cả cũng vì muốn có thêm tin tức.
- Không được vô lễ!
Bạch Phượng trách mắng, sau đó xoay người nói với Diệp Phàm:
- Chiều nay ta và một số tuấn kiệt Yêu tộc có tổ chức thịnh hội, hay là Diệp tiểu huynh đệ cũng đến đó uống vài chén nhé?
- Cái này...không hay lắm, ta không quen biết bọn họ.
- Ha ha, có gì đâu mà không thể, ngươi cứ cùng đi với Đồ Phi huynh, cả hai đều là khách quý.
Bạch Phượng cười nói.
- Bạch Phượng ca, huynh mời hắn làm gì vậy?
Kim Yên hơi bất mãn, nói với Bạch Phượng.
Tần Dao trợn mắt nhìn nàng một cái, sau đó cười nói quyến rũ với Diệp Phàm:
- Hay là đi tới đó một chút đi, có khi những anh kiệt tới đó sẽ là những người nắm cả Yêu tộc ở Bắc vực trong tay đấy.
- Ồ, vậy thì ta cảm ơn trước vậy, chiều nay sẽ đến đó quấy rầy Bạch Phượng huynh.
Diệp Phàm gật đầu cười.
* * * * *
Chiều đến...
Bên trong một cung điện sáng rực, rất nhiều cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc đang tụ tập ở đây, ngay cả Nhan Như Ngọc và Thanh Y Tiểu Giao vương cũng tới.
Có rất nhiều yêu tinh xinh đẹp đang nhảy múa trong đại điện, người nào người nấy đều khoác lên mình một bộ y phục mỏng manh, thân thể lả lướt chuyển động qua lại, múa may nhẹ nhàng.
Trong đại điện bày xếp nhiều bàn ngọc, sau mỗi một bàn ngọc đều là một cường giả trẻ tuổi có địa vị siêu nhiên trong Yêu tộc, những người này đang thưởng thức thức ăn ngon, mùi thơm của mỹ tửu truyền ra theo làn gió, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp đại điện.
Các tuấn kiệt trẻ tuổi của Yêu tộc ở xung quanh cùng tề tụ ở nơi đây, mọi người nâng ly cạn chén với nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
501 chương
28 chương
321 chương
6 chương
124 chương
179 chương
22 chương