Già Thiên

Chương 253 : Vân Đoạn

Bởi vì tửu lâu Diệp Phàm đang dùng cơm ở gần đổ thạch phường nên làm ăn rất tốt, người ra vào nơi này không phải là tu sĩ cũng là người đổ thạch, lúc trả tiền bọn họ rất hào phóng. Tại vị trí gần cửa sổ ở lầu hai có một nam tử mặc áo xanh, khoảng hai mươi mốt hay hai mươi hai tuổi, làn da người này trắng noãn, nhưng khí chất trên người lại có chút âm nhu, thiếu mất đi cái cương khí vốn có của nam tử. Rõ ràng người này là một đệ tử thế gia, bên cạnh hắn còn có hai người thiếu nữ đứng rót rượu gắp thức ăn, hầu hạ vô cùng chu đáo. Hắn uống một chén rượu, nói: - Có thể đốt chết thái thượng trưởng lão Cơ gia không phải là vì tu vi hắn kinh thế, mà là do đại nhân vật Cơ gia không phòng bị, bị ngọn lửa kinh khủng kia kính vào người nên mới chết. Nếu mất đi ngọn lửa đó, hắn không phải là gì cả. - Vị huynh dài này nói quá rồi, dù sao người thiếu niên kia cũng thiêu chết một đại nhân vật, chắc chắn không đơn giản. Bên cạnh có người không đồng ý. Nam tử mặc áo xanh nhìn đối phương một cái, nói: - Nửa năm trước hắn mới chỉ đạt đến cảnh giới Bỉ Ngạn thôi, nếu như không có ngọn lửa kia, nhiều người có thể dễ dàng giết hắn như xé một bức tranh. Trên tửu lâu có người thấy hắn ăn nói lớn lối, nên mở miệng: - Vị huynh dài này, ngươi cũng nói quá thật đấy. Giết hắn như xé bức tranh, ngươi làm được sao? Nam tử âm nhu mặc áo xanh vừa uống vừa nói: - Giết hắn dễ như trở bàn tay, một tát đã đủ đánh chết! Diệp Phàm ngồi cách đó không xa, không khỏi đưa mắt nhìn hắn một cái: thần sắc người này bình thản, mặc dù không hiển lộ ngạo khí, nhưng lại hơi tự phụ. Có người rất ghét cách nói chuyện này của hắn, nói: - Người thiếu niên kia chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, cũng tương đối kinh người rồi. Không biết cảnh giới của huynh đài cao sâu đến đâu. - Cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung. Nam tử mặc áo xanh đáp, rồi nhận lấy cái khăn trắng của thị nữ đưa tới lau miệng. Rất nhiều người hơi kinh hãi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, quả thật rất kinh người, khó trách lại tự phụ như thế. - Không biết công tử tên họ là gì? Có người hỏi. - Tư Đồ Phong! Nam tử mặc áo xanh nhẹ nhàng ném khăn trắng xuống bàn, nói. - Là Tư Đồ Phong của Yến Vân môn? - Không sai. - Khó trách, hắn chính là Tư Đồ Phong, một trong những cường giả trẻ tuổi nhất. Ở Khúc Châu có rất ít người tranh phong được với hắn. - Khúc Châu không đại giáo, cũng không có Thánh Địa. Còn trẻ tuổi như vậy mà đạt đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung, hắn có thể kiêu ngạo được rồi. Mọi người ở trên tửu lâu nghị luận rối rít, hiển nhiên họ đã từng nghe qua cái tên Tư Đồ Phong này. Tất nhiên Diệp Phàm sẽ không có hảo cảm với tên nam tử âm nhu nói rằng có thể dùng một tát đánh chết hắn này, nhưng hắn cũng không vì thế mà so đo với Tư Đồ Phong. Hắn hỏi người bên cạnh: - Không biết thịnh hội các đệ tử trẻ tuổi của Khúc Châu sẽ tổ chức ở đâu? Ta cũng muốn tới đó quan sát một chút. - Trong sơn mạch Vân Đoạn, cách thành Triêu Dương không xa lắm. Một người nhiệt tình nói cho hắn biết. - Đa tạ huynh đài, không biết khi nào sẽ bắt đầu? Diệp Phàm hỏi thăm kỹ càng. - Hai ngày sau, lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi ở Khúc Châu tới đấy. Diệp Phàm cười cười, hỏi: - Không biết có nhân vật lợi hại nào trong các đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia cũng như Diêu Quang thánh địa đến không? - Cái này...ta không biết. Nhưng mà chắc chắn sẽ có nhân vật kiệt xuất đích thân tới, dù sao đây cũng là thịnh hội do họ tổ chức. Diệp Phàm đi xuống tửu lâu không lâu thì Hắc Hoàng cũng từ xa chạy tới, miệng con chó này đang lẩm bẩm gì đó, bộ dáng hung hăng. Diệp Phàm cẩn thận lắng nghe, nhất thời cười lớn lên. Thì ra con chó mực này xui xẻo gặp phải mấy tên bán thịt chó, bọn họ nhất quyết đuổi theo nó để lột da lấy thịt. May mà nó cũng có chừng mực, không ra tay với người phàm. --------------------o0 - 0o -------------------- Diệp Phàm và Hắc Hoàng di tới một dãy núi cách thành Triêu Dương khoảng một trăm hai mươi dặm, thế núi ở đây cao chót vót, tiến thẳng đến các tầng mây, được người khác gọi là sơn mạch Vân Đoạn. Bởi vì đây là ốc đảo, nên núi non nơi đây xanh um tươi tốt, chứ không phải là những ngọn núi đá trụi lủi như Diệp Phàm thường thấy. Nếu như đưa mắt nhìn khắp nơi, có thể thấy có rất nhiều cây lớn, màu xanh phủ khắp núi đồi. Ngọn núi cao nhất cao khoảng sáu ngàn thước, xung quanh có sương trắng bốc hơi, từng đám mây lượn lờ xung quanh, trông rất hùng vĩ. Diệp Phàm nói rằng muốn đến đây trước để tìm hiểu địa hình một chút, Hắc Hoàng không tình nguyện đi theo, mặt luôn xị ra nhăn nhó. Sơn mạch có nhiều ngọn núi nối dài liên tiếp nhau đến trăm dặm, nhưng không thuộc về bất cứ môn phái nào cả, đúng là một nơi vô chủ. Cũng không phải là nơi đây không mỹ lệ thanh tú, mà bởi vì hơn ngàn năm trước đã từng có ba môn phái hạng trung đến đây lập giáo, nhưng trước sau đều bị tiêu diệt. Những giáo phái khác cảm thấy nơi đây không tốt, nên từ đó không còn ai dám đến đây làm chủ cả. Thực ra sơn mạch Vân Đoạn là một nơi rất thanh lệ, non xanh nước biếc, long tuyền cuồn cuộn chảy mạnh, linh khí lượn quanh núi, đúng là một địa phương tốt để tu luyện. Nếu không phải như vậy thì cũng không có ba môn phái chọn nơi đây để lập phái. - Thì ra là nơi này... Bộ lông màu đen của Hắc Hoàng dựng thẳng lên. Nhìn thấy nó như vậy, nhất thời Diệp Phàm thất kinh, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm thấy con chó mực này khẩn trương như thế. - Ngươi đã tới nơi này? Ánh mắt Hắc Hoàng vẫn còn kinh hãi, rồi từ từ khôi phục bình tĩnh lại, bộ lông đen trơn nhẵn cũng mềm mại xuống. - Để ta nhìn kỹ đã! Nó chạy quanh ngọn núi này khoảng mười dặm, sau đó dừng lại ở một mảnh đất trống trải. - Có nhìn ra được gì không? Diệp Phàm hỏi. - Đúng là nơi quỷ quái này, thật không ngờ ta lại đến đây. Sắc mặt Hắc Hoàng rất khó coi. - Nơi này có gì đặc biệt? Thấy bộ dáng nó như vậy, Diệp Phàm biết đây không phải là một sơn mạch bình thường. - Năm xưa, bổn Hoàng từng bị thiệt thòi ở nơi này! Hắc Hoàng cất bước đi, vẻ mặt càng lúc càng khó coi hơn. - Chuyện xảy ra khi nào? - Tất nhiên đã lâu lắm rồi, có nói ngươi cũng không biết. Hắc Hoàng tỏ ra lạnh lùng. - Thần Vương cũng chỉ sống được bốn ngàn năm, ngươi sống được hơn ngàn năm là phải cảm tạ trời đất lắm rồi, rốt cuộc chỗ này đã từng có chuyện gì? - Bổn Hoàng bị thiệt thòi, tại sao phải nói cho ngươi. Hắc Hoàng xoay người, tiếp tục di chuyển quanh sơn mạch này. Từ lúc nhận được Nguyên Thiên tư đến nay, Diệp Phàm luôn cố gắng tập luyện, hắn liền sử dụng phương pháp xem địa thế để quan sát, nhất thời toàn bộ cảnh vật sơn mạch này xuất hiện trong mắt hắn. - Không có gì đặc biệt, cũng không phải là tuyệt địa. Mặc dù dưới đất có nguyên mạch, nhưng số lượng cũng ít đến đáng thương. Đây là kết luận của hắn. - Ý, không đúng. Bỗng nhiên Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Mặc dù nơi đây không phải là đại hung, nhưng lại hơi đặc biệt, khi hắn dùng phương pháp địa thế nhìn về phía trước, hắn lại thấy có chút sương trắng bay lên. Đây không phải là mây mù trong núi, đám sương trắng này từ dưới đất bốc lên cao, trông chúng như hơi nước vậy. - Nơi này không phải là tuyệt địa, cũng không phải là mảnh đất thần thánh gì, nhưng lại có chút cảm giác khác thường. - Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng nó vẫn không thay đổi gì. Hắc Hoàng thì thầm. Diệp Phàm đi tới, nói: - Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe một chút, dù thế nào ta cũng là môn đồ Nguyên Thiên thư, ít ra còn hiểu địa thế song núi hơn ngươi đấy. - Nghề nghiệp của bọn ngươi là chuyên đi đào đất, đáng tiếc vấn đề ở đây không phải là nguyên. Hắc Hoàng lẩm bẩm. - Vậy năm xưa ngươi đã gặp gì ở đây? Diệp Phàm hỏi. - Năm xưa bổn Hoàng bị vây khốn ở đây mười tám năm, thiếu chút nữa đã chết rồi. Hắc Hoàng cắn răng. - Ta không thấy nó nguy hiểm ở đâu cả. Diệp Phàm quan sát một lần nữa, nhưng ngoại trừ một chút sương trắng ra, hắn không cảm nhận được vật khác. - Nếu như ngươi nhìn thấy được nó có nguy hiểm gì thì mới là phiền toái đó, nơi này đã từng là đàn tràng một đại nhân vật, không tầm thường chút nào. - Nhất định là ngươi muốn trộm đồ của người ta. - Người nọ đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, ta tới được đây là nhờ cơ duyên! Hắc Hoàng hung hăng cãi lại. - Rốt cuộc đây là đàn tràng của người nào mà có thể làm ngươi bị thiệt thòi được? Diệp Phàm rất tò mò. - Là một người hung ác tàn nhẫn, cuối cùng luyện cả chính mình. Hắc Hoàng không muốn nói nhiều đến vấn đề này, dù Diệp Phàm nói thế nào thì nó cũng không nói tiếp. - Nếu những gì ngươi nói là đúng, vậy chúng ta không thể nào nơi này sao? - Không sao, chỉ đi vào thôi thì không có vấn đề gì. Mà ngươi đừng có đào móc lung tung gì đó, không khéo lại mất mạng. Rốt cuộc Hắc Hoàng cũng lỡ miệng nói ra. Diệp Phàm cười to, nói: - Nhìn thấy ngươi như vậy, chắc chắn ngươi đã đào móc gì đó để tìm bảo bối đúng không? Sắc mặt Hắc Hoàng đen lại, nói: - Mấy người như ngươi toàn thích đào loạn xạ lên, ta đang nhắc nhở ngươi đó! Diệp Phàm tới đây chỉ vì muốn tham gia thịnh hội những người trẻ tuổi ở Khúc Châu, chứ hắn không có ý định ở đây quá lâu, nên cũng không lo lắng là mấy. Nơi này có một con sông vô cùng rộng lớn, nhưng cũng không biết nó đã khô cạn bao nhiêu năm rồi, ngay cả đá cuội cũng bị hóa thạch. Con sông lớn khô cạn này uốn lượn từ trong núi kéo dài ra xa, nhìn xa cứ như một giao long vậy. Diệp Phàm dọc theo đường sông tiến vào núi, đã di chuyển hơn nửa ngày nhưng hắn cũng không nhìn được nơi này có gì đặc biệt. Hắn có hỏi Hắc Hoàng, nhưng con chó này lại thận trọng, không chịu tiết lộ. - Bảo bối làm ngươi động tâm chắc chắn không tầm thường, chẳng lẽ ngươi không muốn đào? Diệp Phàm dụ dỗ. - Tất nhiên là bảo vật, nhưng nó đã được chôn mấy vạn năm rồi, ta cũng không ngại để nó ở đấy thêm mấy chục năm nữa. Đến khi thực lực của ta đủ mạnh, ta sẽ đích thân tới lấy. Hắc Hoàng nghiêm mặt. Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, sơn mạch Vân Đoạn không còn yên tĩnh nữa, thoáng cái đã náo nhiệt hẳn lên. Thỉnh thoảng ở cuối đường chân trời lại có mấy đạo cầu vồng xuất hiện, rồi bóng người bay đến nơi này, hầu hết là tu sĩ trẻ tuổi. Ở khu vực trung tâm của sơn mạch có một ngọn núi bị cắt ngang, bề mặt bằng phẳng vô cùng rộng rãi, giống như bị một thanh thần binh tuyệt thế chém đứt, tạo thành một bề mặt to lớn. Tuy trên đó có rất nhiều người, nhưng lại không chật chội, thật sự là ngọn núi bị cắt ngang này quá lớn, nên còn có rất nhiều chỗ trống trải. - Ngọn núi bị cắt ngang này còn rộng gấp mười lần các ngọn núi to lớn khác, nếu như không bị cắt ngang, sợ rằng đỉnh của ngọn núi này sẽ đâm lên tới tận trời, đúng là ngọn núi cao nhất ở đây. Diệp Phàm tự nói. - Bọn họ cũng biết chọn chỗ đấy! Đôi mắt Hắc Hoàng mở to ra như chuông đồng, lấp lánh phát sáng. - Đây chính là đàn tràng của đại nhân vật ngươi đã nói sao? Diệp Phàm thử dò xét. Hắc Hoàng không đáp lại. Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm ngự mây cưỡi gió bay tới trước, cùng các tu sĩ khác đi tới ngọn núi bị cắt ngang. Nhưng hắn không cùng đi với Hắc Hoàng, vì làm như vậy sẽ lưu lại sơ hở. Khắp nơi đều là tu sĩ trẻ tuổi, mấy người này đang tụ lại nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn có vài người từ trên trời đáp xuống. Bỗng nhiên một đạo ánh sáng năm màu phá vỡ hư không, rồi một chiếc thuyền ngọc bay tới. Chiếc thuyền này tỏa ra vạn đạo ánh sáng màu ngọc bích, từ trên trời giáng xuống, xung quanh nó có thần lực cường đại dao động. Mấy người kia lập tức xôn xao bàn luận, bọn họ biết có nhân vật trọng yếu tới đây. - Anh kiệt Cơ gia và Diêu Quang thánh địa tới rồi.. - Cơ gia và Diêu Quang thánh địa truyền thừa bất hủ, lực lượng ẩn sâu bên trong tích lũy đến mấy vạn năm, các đệ tử của bọn họ rất cường đại... .... Mọi người nghị luận sôi nổi, thoáng cái đã vây quanh nơi đó lại, giống như có vô số vì sao sáng đang vây quanh trước chiếc thuyền thần kia. Diệp Phàm không tiến tới, hắn vẫn đứng yên tại chỗ. Đúng lúc này hắn phát hiện Tư Đồ Phong, người tuyên bố có thể dùng một tát đánh chết hắn. Tên nam tử âm nhu này vẫn mặc một bộ quần áo màu xanh, tương đối tự phụ. Người này cũng không chen chúc đi lên trước, mà đứng ở bên ngoài, bộ dáng có chút kiêu ngạo. - Tư Đồ huynh... Diệp Phàm tiến lên. Tư Đồ Phong quay đầu lại, nhíu mày nói: - Ngươi là ai? -Diệp Phàm! Tư Đồ Phong vừa nghe vậy liền xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn.