Già Thiên

Chương 247 : Dao Trì Cố Địa (*)

Đến lúc này Diệp Phàm đã kết luận được một vài điều: con chó mực này không phải là chủng tộc Thái Cổ, nhưng lại có chút thân cận với Vô Thủy đại đế. Nhưng hắn cũng nếm phải không ít quả đắng, mấy ngày sau bị chó cắn thường xuyên. Con chó mực này thù rất dai, lâu lâu lại bất thình lình cắn hắn một phát, làm cho hắn dù đang ăn cơm hay ra bên ngoài đều phải cẩn thận nhìn ngó chung quanh. - Con bà nó, ngày nào cũng bị chó cắn, chuyện này là sao chứ!. Thật sự hắn cũng không biết nói gì, chưa từng thấy con chó nào thù dai đến thế. Đường đường là một tu sĩ nhưng lại bị chó cắn, chuyện này mà truyền ra ngoài sợ rằng sẽ làm cho thiên hạ cười lăn cười bò, thật sự rất mất mặt. Nếu như không phải thân thể hắn có thể sánh với thần thiết thì cũng khó mà chịu đựng nổi. Dù vậy, trên người hắn cũng có không ít chỗ bầm tím. - Còn dám cắn ta, ta liền lột da ngươi ăn thịt chó. Hắn vừa nói câu này liền gây ra họa lớn. Mười mấy ngày sau không có ngày nào được yên ổn, chó mực thỉnh thoảng lại xông tới cắn hắn. Cũng có vài lần Diệp Phàm ra tay đánh lại, nhưng không thể làm gì được nó. Cái thân thể bóng loáng đen thùi lùi kia thật quá cứng rắn, bàn chưởng màu vàng phát ra uy thế rung trời của hắn cũng không làm gì được nó. - Con chó này được đúc từ cái gì vậy? Thật là quá biến thái. Điều duy nhất Diệp Phàm cảm thấy may mắn là chó mực không cần biết chuyện gì xảy ra liền lao vào cắn xé, vồ giết, nhưng tuyệt không thi triển pháp thuật, thậm chí cũng không thể bay lên trời. - Quái, một con chó yêu tộc bình thường cũng biết bay mà. Diệp Phàm quan sát mười mấy ngày liền, thấy vào sáng sớm mỗi ngày chó mực đều lượn một vòng quanh Tử sơn, sau đó bắt đầu phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt. Ngoài việc này ra, nó không có hành động nào khác thường nữa. - Hắc Hoàng, ngươi tu luyện kiểu gì mà đến bay cũng không biết, uy thế vô thượng của ngươi đâu rồi? Chó mực liếc mắt nhìn hắn, nói: - Đại đạo của ta huyền diệu khó lường, cảnh giới đã đạt đến mức "phản phác quy chân", làm sao ngươi hiểu được? Đừng hòng có ý đồ với ta. - Rõ ràng kinh văn của ngươi không thích hợp để Nhân tộc tu hành, ta có ý đồ với nó làm gì? Diệp Phàm cảm thấy con chó lớn rất cảnh giác, muốn lấy được lợi lộc gì từ nó thì còn khó hơn đi lên trời. - Đừng nghĩ là ta không biết ngươi muốn làm gì. Chó mực nghểnh cái đầu to lớn lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: - Nói cho ngươi biết sao? Chuyện đùa à, mau mau từ bỏ hi vọng viễn vông đó đi. Diệp Phàm sờ sờ cằm, cảm thấy đã hết cách đối phó với yêu nghiệt này, nó sống lâu quá nên khôn hơn cả người rồi. - Cũng không phải không thể có cổ kinh, chỉ cần đưa ta một khối thần nguyên là được. Diệp Phàm muốn đập nó một trận, nói: - Sao ngươi không nói đưa nguyên trong mỏ cổ Thái Sơ cho ngươi ăn luôn đi? Muốn thần nguyên cơ đấy, cái đó ta còn chưa thấy qua đây này! - Vậy thì miễn bàn nhé. Chó mực nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rồi nghênh ngang rời đi. - Thật ra ta có biết tung tích cổ kinh của một vị Đại Đế Yêu tộc. Diệp Phàm hờ hững nói. - Trò hề như vậy cũng nói ra được. Chó mực tỏ vẻ xem thường, không thèm ngoái đầu lại, lắc lắc cái đuôi cụt rồi rời đi. Trong nháy mắt, Diệp Phàm trích ra một giọt máu tươi, sau đó không nói gì thêm, rời đi theo hướng ngược lại. Chó mực sủa gâu một tiếng, nhanh chóng chạy lại, nhe hàm răng trắng như tuyết ra cản đường đi của hắn. - Hắc Hoàng, ngươi muốn làm gì? - Ngươi từng được ăn thịt Yêu Đế phải không, ta ngửi thấy được mùi yêu huyết vô thượng ở đây. Sắc mặt nó rất khó coi, thần thái còn sinh động hơn con người. - Ngươi nghĩ ta dã man như ngươi à, cả đời này ta còn chưa từng sát sinh đó. - Có gặp quỷ thì bổn Hoàng mới tin lời ngươi! - Thế bây giờ ngươi tin không, đây là khí tức Đại Đế Yêu tộc, ta thực sự biết tung tích cổ kinh của một vị Đại Đế nào đó đấy. Diệp Phàm từng bước từng bước dụ dỗ. - Hèn gì ta luôn ham muốn nuốt lấy ăn thịt ngươi, thì ra trong người ngươi có một chút tinh huyết Đại Đế. Chó mực nhe răng nanh ra, đầu lưỡi liếm liếm miệng. - Hắc Hoàng, ngươi muốn làm gì? - Bổn Hoàng muốn ăn ngươi! Chó mực há cái mõm to như chậu máu ra, bất thình lình xông tới. Diệp Phàm bắt kết Nhật Nguyệt ấn, tiến lên nghênh tiếp, bàn tay màu vàng kim vung lên muốn đánh ngã con chó này. Nhưng hắn lại có cảm giác như đánh vào một khối kim loại, lúc đánh lên tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Hai canh giờ sau, cánh tay Diệp Phàm tê rần đến nỗi không đánh tiếp được nữa, hắn đành bay lên giữa không trung, lấy một bộ quần áo khác mặc vào. Con chó mực này cắn xé điên cuồng, làm hắn suýt chút nữa chịu thiệt lớn. - Mẹ nó, lại bị chó cắn! Diệp Phàm nhìn mấy dấu răng trên người, thực sự không biết nói gì nữa. Từ trước tới nay, sợ rằng chưa từng có tu sĩ nào bị chó đuổi cắn như hắn. Chó mực lè cái lưỡi đỏ lòm ra thở hồng hộc, nói: - Ta tin ngươi thực sự luyện hóa được tinh huyết của Đại Đế, quả thật da dày thịt béo không dễ ăn. Diệp Phàm gào to xui xẻo, rồi xoay người rời đi. - Gượng đã, chúng ta có thể thương lượng. Nếu ngươi tìm được cho ta một khối thần nguyên, ta cho ngươi biết tung tích một bộ cổ kinh. Chó mực ở phía sau hô to. -Không có hứng thú! Diệp Phàm không thèm quay đầu lại, bay luôn về phía thôn trại. Rõ ràng con chó mực này đã động lòng, nhưng vẫn giở công phu sư tử ngoạm ra, bây giờ hắn phải cố nhịn mới được. Hai ngày sau, Hắc Hoàng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chưa tới tìm hắn. Nhờ thế mà hắn được yên ổn hai ngày, không bị chó chắn. Cuối cùng, tới ngày thứ tư chó mực cũng lộ mặt, nó nói: - Tiểu tử, ngươi cố ý câu dẫn ta phải không? Dù sao hai chúng ta đều muốn cổ kinh, bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện rồi đó. - Vậy ngươi đưa ta ba khối thần nguyên đi, ta nói cho ngươi tung tích của cổ kinh Đại Đế Yêu tộc. "Gâu..." Thiếu chút nữa chó mực đã nhào tới, nó trừng mắt hung dữ nhìn hắn. - Vậy thôi, một khối thần nguyên thì thế nào? Diệp Phàm không nhanh không chậm nói. - Tiểu tử, ngươi còn chưa có cửa lừa bịp tống tiền ta đâu. Nói cho ngươi hay, nửa khối thần nguyên cũng không có, muốn cổ kinh của Nhân tộc thì nôn ra một khối thần nguyên. Chó mực nghiến răng nghiến lợi nói. - Nghĩ hay nhỉ, ta còn chưa từng nhìn thấy được thần nguyên kìa. - Đừng tưởng ta không biết, ngươi chiếm được Nguyên Thiên thư, sau này nhất định tìm được thần nguyên. - Tìm được cũng không cho ngươi. Lần nói chuyện đầu tiên kết thúc không vui vẻ gì, Diệp Phàm và chó mực không ai nhường ai. Ngày tiếp theo, cãi vã lại nổi lên. - Này nhóc, ngươi cho ta một khối thần nguyên, ta cho ngươi biết tung tích cổ kinh. Cho ta mười khối, ta đọc nửa bộ cổ kinh cho ngươi. Cho ta năm mươi khối, ta cho ngươi một bộ cổ kinh hoàn chỉnh. Hắc Hoàng từng bước dụ dỗ. - Vậy sao ngươi không đâm đầu vào mỏ cổ Thái Sơ chết quách luôn đi, cả Bắc vực có tổng cộng mấy khối thần nguyên? Há mồm là mười khối, ngậm mồm liền năm mươi khối, ngươi nghĩ đây là khoai lang chắc? Mấy ngón tay Diệp Phàm đã tản phát ánh màu vàng kim nhàn nhạt, hắn muốn đập con chó này mấy phát. - Không thể nói thế, cổ kinh vô thượng là báu vật vô giá. Nếu không, ngươi nói cho ta biết tung tích cổ kinh Đại Đế Yêu tộc đi. - Ngươi nói lời này nghe cũng được đấy, ngươi có thể dùng thần nguyên để đổi lấy cổ kinh Yêu đế. Diệp Phàm mỉm cười. - Gâu... coi như ngươi lợi hại! Giọng điệu của chó mực cũng hòa hoãn hơn một chút, nói: - Nếu vậy chúng ta trao đổi tung tích cổ kinh với nhau đi, làm vậy không có ai bị thiệt cả. - Nhưng ta cảm thấy bị thiệt, con chó già nhà ngươi quá gian xảo, ai biết ngươi nói thật hay nói giả. Diệp Phàm lấy miếng ngọc xanh hình con rùa ra, nhẹ nhàng cầm trong tay quan sát, hắn cố ý làm vậy. Bởi vì hắn thấy lai lịch con chó mực này rất thần bí, hắn muốn xem thử đối phương có nhìn ra được gì hay không. Kết quả còn hơn cả dự kiến của hắn, ánh mắt con chó mực này ngay lúc ấy lóe lên rồi vô thanh vô tức lao tới, đánh lén nhanh như sấm sét, há to miệng ra. Dù Diệp Phàm đã phòng bị, nhưng vẫn bị cắn hai phát. Cuối cùng, vì sợ nó cướp mất miếng ngọc này, hắn đành phải bay lên cao. -Mẹ nó, lại bị chó cắn rồi! Diệp Phàm tức điên lên, thật muốn lột da ăn thịt chó mà. - Nhà ngươi nói vậy là ý gì? Cái gì mà bị chó cắn? Ngươi đang vũ nhục ta sao? Đại Hắc cẩu hùng hồn trực tiếp chất vấn. - Nhân phẩm một con chó của ngươi còn hay không? Toàn há mồm cắn lén, chưa từng thấy con chó nào thất đức như thế. Nói những lời này với một con chó, Diệp Phàm có cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Nhưng con chó này thật quá xấu xa, không khác gì một người đã thành tinh cả. - Tiểu tử, có thể cho ta xem miếng ngọc vỡ trong tay ngươi không? Chó mực liếc mắt nhìn hắn. - Cho ngươi xem à? Cũng như thả dê vào miệng cọp, một đi không trở lại, đừng có nằm mơ. Diệp Phàm đứng giữa không trung, nói: Đại Hăc cẩu rất khó chịu với cái câu "thả dê vào miệng cọp" này, mặt đen xì lại, nói: - Không phải chỉ là một miếng ngọc vỡ sao? Đúng là hẹp hòi, chỉ là ta nhìn thấy có vẻ giống một miếng ngọc ta từng đeo qua, không cho xem thì dẹp đi, đừng nói nữa. Nó tỏ vẻ không quan tâm nữa, nghênh nghênh ngang ngang rời đi. Bỗng nhiên Diệp Phàm phát hiện con chó mực này thật sự còn âm hiểm hơn người rất nhiều, nói: - Hắc Hoàng, ngươi đừng có giả bộ, tưởng ta không biết đây là cái gì ư? Nói cho ngươi biết cũng không sao, miếng ngọc này chính là một cái thần nguyên không xác. Chó mực khẽ động một cái rồi ổn định thân mình, quay đầu lại, đáp: - Cái đó là cái gì, ta đây không biết. Diệp Phàm cười nhạt, nói: - Ngươi cứ giả vờ đi! Hắc Hoàng không đi nữa, từ từ bước tới gần rồi nói: - Cũng chỉ là một cái vỏ thần nguyên, bên trong không còn bao nhiêu linh khí. Như vậy đi, ta miễn cưỡng coi nó bằng nửa khối thần nguyên, ngươi tìm thêm nửa khối nữa, ta sẽ nói tung tích cổ kinh cho ngươi. - Chưa từng thấy con chó nào xấu xa như ngươi, đừng có làm bộ, ta biết chắc chắn bên trong miếng ngọc này có phong ấn một bí mật kinh thiên. Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên, nói: - Đây là vật ta lấy được từ một tòa thần miếu to lớn bên trong cấm địa Thái Sơ, ta khẳng định ngươi nhìn ra được gì đó, muốn dùng cổ kinh đổi lấy đúng không? - Đừng có bốc phét, chỉ dựa vào ngươi mà cũng có thể tiến vào cấm địa Thái Sơ? Chỉ cần một sinh vật nào đó xuất hiện thôi, nó đã giết chết ngươi rồi. Đại Hắc cẩu ngẩng cao đầu, nói Diệp Phàm đưa qua đưa lại miếng ngọc màu xanh trong tay, đáp: - Đây là đồ vật được cung phụng trên bàn thờ bên trong miếu cổ, ngay cả Đại la ngân tinh cũng mục nát nhưng nó vẫn hoàn hảo như cũ, không hư tổn chút nào. - Thật sao, cho ta xem rõ một chút. Chó mực lao tới trước. - Ngươi lại muốn há mõm cướp đi à! Diệp Phàm bay lên trên. Trong những ngày sau đó, Diệp Phàm và Hắc Hoàng cãi cọ liên miên. Hắn thấy con chó này thật quá phiền phức, rất muốn ăn thịt nó. Nhưng tiếc là hắn không đánh nổi, con chó này sống còn dai hơn đĩa. Cho đến nửa tháng sau, hắn thật sự không chịu nổi nữa, không thèm kiên trì cò kè mặc cả. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi thôn trại, tới lúc này chó mực mới chịu nhượng bộ. - Xem như tiểu tử ngươi lợi hại, đây là lần đầu tiên bổn Hoàng chịu nhường người khác. Ta chỉ cho ngươi một đường để đi tìm cổ kinh, nhưng có thể tìm được hay không thì phải dựa vào vận may của ngươi. "Không thể tin con chó này!" - Diệp Phàm nói thầm trong bụng, rồi làm vẻ giận tím mặt, nói: - Đừng có nói mấy lời vô dụng đó, ta chỉ muốn Tây Hoàng kinh. Nếu như ngươi không lấy ra được thì không cần nói nữa, bây giờ ta sẽ rời đi ngay, và cả đời này ngươi đừng hòng thấy được miếng ngọc xanh này. Sắc mặt chó mực biến đổi liên tục, nói: - Tiểu tử ngươi vắt mũi chưa sạch mà sao ác độc vậy, tại sao ta phải dẫn ngươi đi tìm cổ kinh trước, tới khi ngươi đoạt được cổ kinh trong tay thì mới cho ta con rùa xanh đó? Thật quá bất công! - Ta còn có danh dự để bảo đảm, còn ngươi...ta không thấy danh dự ở đâu cả. - Tên nhóc ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn dội nước bẩn lên đầu ta sao? - Vậy sau này chúng ta đừng nên gặp lại nữa! Diệp Phàm định xoay người rời đi. - Người trẻ tuổi đúng là thiếu tính nhẫn nại, thôi được, đích thân bổn Hoàng dẫn ngươi đi tìm cổ kinh. Chó mực hùng hổ nói: - Nhưng trước hết phải nói cho rõ, nếu ngươi lấy được rồi thì nhất định phải đưa miếng ngọc xanh hình con rùa cho ta. - Không thành vấn đề! Diệp Phàm gật đầu đồng ý. - Còn tung tích cổ kinh Đại đế Yêu tộc nữa, cũng phải nói cho ta biết. Chó mực bổ sung. - Chuyện này thật quá đơn giản. Diệp Phàm đáp. - Tiểu tử ngươi tự nhiên dễ dàng đáp ứng như thế, phải chăng có âm mưu gì khác? - Ta cũng nghi ngờ ngươi là một con chó đen thui hay một con hồ ly đen thành tinh đây. - Gâu... nếu còn dám khinh thường bổn Hoàng, ta sẽ cho ngươi biết tay! Hắc Hoàng uy hiếp. ---------------o0 - 0o---------------- Nói ra cũng lạ, dường như con chó mực này rất tôn kính Trương Ngũ Gia, trước khi rời đi cùng với Diệp Phàm, nó còn vẫy đuôi chào lão ta một lần. "Lách cách", "lách cách" Diệp Phàm lại thi triển thuật "cải thiên hoán đia", hóa thân thành một người thiếu niên, hình dạng hoàn toàn đổi khác. Chó mực ở bên cạnh khinh khỉnh cười lạnh, nói: - Vừa nhìn là biết ngươi từng làm đủ chuyện xấu, đi ra ngoài đều phải làm như vậy. Rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý rồi? - Đừng có nói lời vô vị, nhanh đưa ta đi tìm cổ kinh. Diệp Phàm cảm thấy con chó mực này thật khó đối phó. - Trước tiên đưa ta đi dạo một vòng quanh thành đã. Hắc Hoàng ngẩng cao đầu, phóng mắt nhìn khắp mặt đất đỏ nâu. - Không có chuyện gì làm thì đi loanh quanh thành làm gì? Chúng ta không phải đi du lịch, mà là đi tìm Tây Hoàng kinh. Không phải ngươi đã nói lúc Tây Hoàng Mẫu sáng lập kinh này, đã khắc lên một vách đá dựng đứng sao. - Bổn Hoàng đã lánh đời nhiều năm, đất đai sông núi đều có thay đổi, làm sao mà nhớ rõ ràng được. Ta cần đi dạo đây đó một tý, rồi mới tìm lại được phương vị chính xác. Cái đuôi cụt của nó dựng đứng lên, tỏ vẻ cao siêu. - Ngươi sống được bao lâu rồi, còn bày đặt nói đất đai sông núi hoàn toàn đổi khác... Đúng là to mồm nói khoác! Diệp Phàm trợn mắt nhìn nó một cái. Cường đại như Thần Vương cũng chỉ sống được mấy ngàn năm mà thôi, tuổi thọ những người khác còn ngắn hơn rất nhiều. - Cứ yên tâm, đợi ta lượn vài vòng rồi, đảm bảo có thể tìm được vách đá kia. Chó mực hóa thành một tia chớp màu đen, chạy tới phía trước. Trong mấy ngày liền sau đó, một người một chó đã đi hết ba mươi mấy tòa thành trì. Chó mực cứ loanh quanh quẩn qua quẩn lại, giống như đang đi dạo vậy, nhàn nhã vô cùng. - Tên nhóc ngươi đúng là chuyện xấu gì cũng làm đấy. Ngươi cứ xem đi, chỗ nào trong thành này cũng có dán hình ngươi, còn được treo thưởng đến một ngàn cân nguyên đấy. Trong một cổ thành có tên "Trường Phong", Diệp Phàm thấy được hình vẽ của hắn, chính là lệnh truy nã do Cơ gia và Diêu Quang thánh địa hạ lệnh truy bắt. ,Hắn đã từng nhìn thấy qua cái lệnh truy nã Diệp Phàm này ở nhà của lão Đao Cầm, hai cái hoàn toàn giống nhau. - Chờ ta rảnh rối, ta sẽ giết hết toàn bộ thế hệ trẻ tiến vào Bắc vực của họ. - Ngươi muốn lấy được Tây Hoàng kinh trước, sau đó dùng bọn hắn để luyện tập? Chó mực nhìn thấu tâm tư của hắn. - Ngươi vẫn không tìm được vị trí sao? Đừng nói với ta là ngươi quên rồi, nhanh lên nào. Diệp Phàm đen mặt lại, nói. - Ta gần nhớ ra rồi, có thể bắt đầu lên đường. Chó mực khẳng định. Sau khi đi được mấy ngày, Diệp Phàm cảm thấy không đúng, rõ ràng con chó này đang dẫn hắn về hướng mỏ cổ Thái Sơ. - Ngươi tin chắc không nhớ nhầm chứ, đây là hướng đ tới cấm địa Thái Sơ mà. - Không sai, chúng ta đang đi đến Dao Trì cố địa. Chó mực đáp. Diệp Phàm cũng từng nghe qua nơi ở cũ của Dao Trì thánh địa nằm cách mỏ cổ Thái Sơ chỉ hơn vạn dặm, sau đó toàn bộ môn phái rời đi, bây giờ không còn ai biết nơi ở cũ của Dao Trì thánh địa ở phương nào, cũng không ai tìm được nó. Có người nói lúc Dao Trì thánh địa rời đi, họ đã triệt để phong ấn nơi đó lại. Bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ là một khu vực khai thác mỏ rộng lớn mênh mông, nhưng dường như chó mực rất quen thuộc nơi này. Nó quan sát địa thế sông núi một lúc, không ngừng tránh né các khu vực khai thác mỏ của các Thánh Địa, dẫn Diệp Phàm đi sâu vào bên trong. - Tại sao Dao Trì thánh địa phải rút khỏi nơi đây? Diệp Phàm hỏi. Thật ra có rất nhiều sách sử ghi chép lại Dao Trì năm xưa cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng vạn dặm, nhưng lại không đề cập tới việc rời đi này. - Không ai biết được nguyên nhân cụ thể. Ánh trăng mỏng manh như một làn nước lan tỏa khắp mặt đất, Diệp Phàm và Hắc Hoàng đã đi mười mấy ngày, nhưng vẫn chưa tìm được nơi gọi là Dao Trì cố địa. - Ủa, không đúng! Dao Trì cố địa là một dãy núi thanh lệ, quang cảnh xinh đẹp thoát trần, đúng là một ốc đảo. Đáng lẽ nó phải ở nơi này chứ, tại sao bây giờ lại không thấy? Chó mực nghi ngờ. Ở dưới ánh trăng sáng là mặt đất màu đỏ trải rộng bao la bát ngát không thấy điểm cuối, hoang vu vô tận, đừng nói là một ngọn núi, chỉ là một tảng đá lớn thôi đã không thấy rồi. Hắc Hoàng ngửa mặt lên trời nhìn trăng, rồi lại nhìn quanh vùng đất đỏ ngòm này, nói: - Nơi này bị phong ấn, tiểu tử ngươi nhanh chóng tìm thử xem. Nếu như chúng ta tiến vào được một thế giới đầy hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, nói không chừng sẽ có cơ duyên lớn đó. Bất chợt Diệp Phàm thấy kinh ngạc, hắn nhìn thấy xa xa cuối chân trời có một bóng người màu trắng đang bay lên. - Dao Trì phi tiên! Đôi mắt Hắc Hoàng bắn ra hai tia sáng, nói: - Chúng ta đến đúng chỗ rồi, nhất định phải tìm ra chỗ phong ấn Dao Trì cố địa, ta cũng muốn biết tại sao các nàng phải rời đi.