Già Thiên

Chương 218 : Lại Thấy Vô Thủy

Trên ngọn núi cao nhất của phái Thanh Hà là cảnh tượng nước xanh chảy quanh, vạn vật tỏa sức sống bừng bừng. Những cây phong lan ẩn hiện trong rừng, trên đó là những đóa hoa trắng noãn nở rộ, hương thơm ngào ngạt tỏa đi khắp nơi. Một cơn gió nhẹ thổi qua cây phong lan, làm cho cánh hoa tuôn rơi xuống dưới rồi bay lượn đầy trời, cảnh tượng lúc này trông như những đốm tuyết trong suốt bay trong hư không vậy, mùi thơm càng nồng hơn. Ở cạnh khu rừng cây phong lan này còn có một dòng suối mát chảy ngang qua, mang những cánh hoa thơm đó chảy về phương xa. Mùi hoa tiếng chim, cảnh đẹp như tranh vẽ, làm cho từng ngọn núi cao nhất ở phái Thanh Hà thật gần với tự nhiên. Nhưng lúc này ba vị trưởng lão và hai mươi ba tên đệ tử của phái Thanh Hà lại mặt buồn rũ rượi, hiện rõ nét u sầu. Diệp Phàm lẳng lặng đứng ở trong khu rừng phong lan, từng cánh hoa trong suốt bay lượn vờn quanh thân thể, hương thơm ngào ngạt làm tinh thần thật thoải mái. Khi đứng ở trong khu rừng này, hắn có cảm giác mình đã gần đạt tới cảnh giới không minh (1) Qua một lúc sau, hắn mới xoay người lại, nói: - Nếu như những gì các ngươi nói là thật, vậy nhất định sẽ có phiền toái. Huyền Nguyệt động cũng chỉ là một đám giặc cướp, nhưng lại bí ẩn hơn một chút. Nếu như nói về kích thước và thực lực, Huyền Nguyệt động cũng chỉ ngang với phái Thanh Hà. Nhưng điều làm Diệp Phàm kiêng kỵ chính là bọn họ lại có một vị thái thượng giáo chủ còn tại thế. Mười năm trước, lúc lão động chủ Huyền Nguyệt động quy ẩn, bên trong Đạo Cung lão ta đã dựng dục được ba vị thần, cũng được coi là người có danh tiếng ở khu vực này. Phải nói rằng, thực lực người này tạo thành một uy hiếp rất lớn với một môn phái như phái Thanh Hà. Tuy thể chất Diệp Phàm đặc thù, chiến lực cũng kinh người, có thể nói là một nhân vật tuyệt đỉnh trong những người đồng giai, nhưng đối với mấy lão quái vật như thế, hắn vẫn còn thua xa. Cảnh giới khác nhau sẽ dẫn đến thực lực chênh nhau rất nhiều, tỷ như người đang ở trên thang lên trời vậy: tiếp một bước là "tiên", lui một bước là "phàm". Chỉ cách nhau một bước, nhưng thực lực của hai bên lại khác nhau hoàn toàn. Thiên phú Diệp Phàm kinh người, có thể cùng một lúc đối kháng mười mấy vị cường giả đồng giai đã cho thấy thực lực hắn rất cao. Nếu như hắn có thể đạt tới cảnh giới như mấy truyền nhân Thánh Địa, rất có thể hắn sẽ một mình đối chiến nhiều vị Thánh tử được. Nếu như việc này được truyền đi, nhất định làm chấn động khắp nơi! Bởi vì theo những gì Diệp Phàm đã làm bây giờ, hắn đã chứng minh mình vẫn có thể ở vị thế "phàm" mà thắng "tiên". Với lực công kích kinh khủng của hắn, dù hắn đối mặt với tu sĩ có hai vị thần trong cơ thể thì cũng không cần sợ hãi. Đúng vậy, quả thật Diệp Phàm có khả năng chiến thắng những "tiên" ở trên thang trời, mặc dù cảnh giới của hắn còn thấp hơn! Nhưng vị thái thượng giáo chủ kia đã dựng dục được ba vị thần từ mười năm trước rồi. Chênh lệch đến hai cảnh giới như vậy, nguy hiểm đối với hắn là quá lớn, hầu như không có phần thắng nào dành cho hắn. Dù ngươi có là kỳ tài ngút trời, nhưng nếu như cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn, thì sự chênh lệch cũng như một cái kênh rạch ngang trời vậy, căn bản không thể nào vượt qua để chiến thắng được. Điều quan trọng nhất chính là, lão động chủ đó đã bế quan hơn mười năm, liệu lão ta có tiến bộ hay không là một việc rất khó nói. Khi đối diện chống lại một người như thế, lựa chọn tốt nhất chính là tạm thời tránh lui, còn việc chém chết lão ta lại là việc rất khó. Hai mươi sáu người phái Thanh Hà lo lắng, nếu như Huyền Nguyệt động quyết tâm tiêu diệt bọn họ, chỉ sợ thiếu niên ma vương này cũng không ngăn lại được. Hiện tại, cả Ly Hỏa giáo, phái Lạc Hà; Huyền Nguyệt động và Thất Tinh các, bốn môn phái đều đang nhìn chằm chằm vào, tình cảnh của phái Thanh Hà thật đáng lo. - Không sao, các ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ tới Huyền Nguyệt động một lần, lúc về sẽ tính tiếp. Diệp Phàm muốn thăm dò thật giả thế nào. Nếu như có cơ hội, hắn sẽ dùng đại thuật sát sinh trực tiếp ám sát lão động chủ kia. Huyền Nguyệt động cách xa phái Thanh Hà chín trăm dặm, cũng nằm ở trong một ốc đảo. Nơi đây có rất nhiều động cổ và khe núi thăm thẳm, nếu như so với chỗ ở của phái Thanh Hà thì nơi đây còn toát lên một cỗ khí tức huyền bí. Khi còn cách mấy chục dặm, Diệp Phàm liền đáp xuống đất, rồi cả thân thể hắn hơi lay động một chút, hình thể liền biến dạng theo. Giờ phút này, hắn biến thành một người có thân thể mập mạp, khác xa so với bộ dáng thanh tú lúc trước. Hắn dùng thuật "cải thiên hoán địa" được ghi lại trong Nguyên Thiên thư, làm cho hình dạng bên ngoài của mình biến đổi hoàn toàn, trở thành một lão đạo sĩ mặt mày hồng hào. - Vô lượng thiên tôn, bần đạo là Đoạn Đức! Diệp Phàm vung tay vung chân một phen, cảm giác bộ dáng của mình rất giống tên đạo sĩ này. Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi không biết tại cuối chân trời, đạo sĩ vô lương Đoạn Đức đứng dậy trong một di tích cỗ, hắt hơi một cái rồi lẩm bẩm: - Tên khốn khiếp nào đang chửi ta? Diệp Phàm thản nhiên đi tới Huyền Nguyệt động. Ở đây có rất nhiều kênh rạch, khe nước chảy xuôi theo, còn có những đại thụ cao chọc trời, dây leo lượn quanh trên những sườn đồi tạo thành một đường đi. - Đạo sĩ mập dừng bước, ngươi là ai? Tới đây làm gì? Một vài đệ tử trẻ tuổi thủ hộ sơn môn hỏi. - Vô lượng thiên tôn, nghe tiếng Huyền Nguyệt đại động đã lâu. Bần đạo tới đây muốn luận đạo với động chủ các ngươi một chút. Diệp Phàm vung phất trần, niệm mấy câu đạo hiệu, cũng có mấy phần cao nhân đắc đạo. Đệ tử thủ hộ sơn môn nghe vậy liền bị chấn kinh, người này vừa mở miệng là đòi luận đạo với chưởng giáo, chắc cũng không phải là người phàm tục. Bọn hắn không dám đắc tội, vội vàng vào trong bẩm báo. Diệp Phàm đã tu luyện thuật "cải thiên hoán địa" đến một cảnh giới nhất định. Nếu như nói hắn còn lo lắng điều gì, thì đó chỉ là khí chất và phong thái thôi. Hắn cảm giác mình còn chưa làm tốt việc này, cũng vì lý do đó nên hắn chưa thể đến Dao Trì Thánh Địa được. Qua một lúc sau, một vị trưởng lão Huyền Nguyệt động đi ra ngênh đón, nói: - Đạo hữu phương nào tới bái kiện Huyền Nguyệt động ta? - Bần đạo Đoạn Đức, đạo hiệu Vô Lượng, chính là một tán tu, thật không có danh tánh gì! "Vô Lượng? Tên gọi to nhỉ!", trưởng lão Huyền Nguyệt động oán thầm, nghĩ ngợi trong đầu: "Đạo hiệu của người này thật kỳ quái, nghe qua giống như là vô lương?" - Không biết đạo hữu có gì chỉ giáo? Vị trưởng lão này lại hỏi nữa. - Nghe tiếng bí pháp Huyền Nguyệt động ảo diệu đã lâu, nay muốn cùng các vị cao nhân thảo luận một chút. Nói tới đây, Diệp Phàm lại niệm một câu đạo hiệu. - Đạo hữu, mời vào bên trong. Vị trưởng lão Huyền Nguyệt động này bị hù dọa thật, khách khí mời hắn vào bên trong sơn môn, dùng lễ để tiếp đãi rồi giải thích: - Động chủ ta đang có chuyện quan trọng, nên không thể nào đến đây được, ta mạn phép chiêu đãi đạo trưởng vậy. Vị trưởng lão này dẫn Diệp Phàm vào sâu trong Huyền Nguyệt động. Khi vào trong, Diệp Phàm thấy ở trên sườn đồi có rất nhiều dây leo, còn có nhiều động cổ nữa, gây cho người ta cảm giác đi vào một động thiên khác. Diệp Phàm có chút kinh ngạc, hắn cảm thấy nơi đây không tầm thường, tuy không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nhưng tuyệt đối bất phàm. Diệp Phàm được mời vào bên trong một đình đài ở ngay dưới một đại thụ bên cạnh con suối mát, hắn ngồi đối diện với tên trưởng lão kia. Một lát sau lại có đồng tử đi tới dâng trà thơm. Trò chuyện được nửa giờ đồng hồ, Diệp Phàm cảm thấy mình không thể nào thấy được vị động chủ kia, chứ đừng nói đến lão động chủ, căn bản không có biện pháp để chém giết hai người đó. - Bần đạo một lòng hướng đạo, luôn truy cầu đại đạo. Thấy núi non ở đây thật bất phàm, bên trong có súc tích linh khí, nên mới đi ngang qua đánh giá, động chủ quý động không thể nào xuất hiện gặp mặt thật sao? - Ồ, không biết đạo trưởng nhìn thấy điều gì? Vị trưởng lão này cười hỏi. - Ta xem qua nơi này, hình như bên trong có long khí dao động, động cổ rất nhiều, tựa như đã từng có Thánh Hiền cư ngụ tại đây. Không ngờ vị trưởng lão này lại đứng dậy, nói: - Ngươi...đạo trưởng quả nhiên bất phàm. "Tưởng ta khen các ngươi thật ư?", Diệp Phàm âm thầm bĩu môi. Nhưng khi hắn tập trung thần trí, tản phát thần thức cường đại ra thì lập tức sững sờ ngây ngác. Bởi vì những gì hắn nói ở trên lại là sự thật! Thần thức hắn hóa hình tản ra, quét qua các động cổ, lướt nhanh các dây leo chằng chịt và đại thụ ở trên sườn đồi, quả thật nhìn thấy không ít vật không tầm thường. Trên vách tường khu vực này có rất nhiều vết khắc, dấu tích cổ xưa. Điều làm hắn giật mình chính là thật sự có sương mù nhàn nhạt lượn quanh, nhưng người bình thường không thể nào nhìn thấy được, chỉ có những người có thần thức hơn người mới có thể nhận biết. Hơn nữa, những sương mù ấy còn uốn lượn tạo thành hình rồng. - Vị Thánh Hiền từng ở chỗ này tên gì? Diệp Phàm giật mình hỏi. - Không tên không họ, chỉ lưu lại một động cổ, bên trong có không ít chữ. Đáng tiếc, hắn lại không truyền đạo lại. Diệp Phàm không nói, ngưng thần cẩn thận quan sát. Cảnh vật nơi này mông lung, càng nhìn kỹ càng thấy bất phàm. Mặc dù thần thức tản phát ra ngoài ở trạng thái vô hình, và bản thân Diệp Phàm đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn làm cho tên trưởng lão này cảm nhận được một chút áp lực. Lão ta vội nói: - Đạo trưởng, mời đi qua bên này. Vị trưởng lão Huyền Nguyệt động dẫn Diệp Phàm tới một mảnh đất yên lặng, nơi này không có một ngọn cỏ, khắp nơi chỉ toàn là đất đá, thoạt nhìn rất hoang vu. Nhưng chính cảnh tượng này lại gây cho người ta cảm giác năm tháng dài dàng đặc, vĩnh viễn không mất đi. Vị trưởng lão này không cảm nhận được gì, nhưng Diệp Phàm nhạy cảm lại cảm nhận được một khí tức phi phàm, hoàn toàn mới lạ, làm cho hắn phải ngạc nhiên. - Năm xưa cũng có vài nhân vật tuyệt đỉnh đi ngang qua, cảm giác được đây là nơi Thánh Hiền đã từng ở lại. Bọn họ đi vào tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch gì, nơi này không có mật địa nào cả, không biết đạo trưởng nhìn thấy được gì không? Trưởng lão Huyền Nguyệt động giải thích. - Huyền Nguyệt động lập phái ở đây, không biết có phát hiện được gì đặc biệt không? Diệp Phàm hỏi, hắn cảm thấy nơi này không giống những nơi khác. - Cũng không phát hiện được gì! Thật ra thái thượng trưởng lão Dao Trì Thánh Địa cũng từng đi ngang qua đây, rồi ở đây vài năm. Nhưng hắn cũng không có thu hoạch nào cả, chỉ cho là đã từng có Thánh Hiền thượng cổ ở qua, nhưng không có truyền đạo pháp xuống. Tâm tình Diệp Phàm thoáng cái nguội lạnh. Ngay cả người của Thánh Địa cũng không lấy được gì, chứng tỏ nơi này không có đại đạo nào cả. Ở ngay phía trước có một ngọn núi đá bị gãy lìa, nơi đó còn có một động cổ. Tuy Diệp Phàm còn chưa đến đấy, nhưng hắn lại có cảm giác thời gian năm tháng ở đây tựa như đã biến thành một dòng sông, rồi từ đâu đó chảy xuôi ra. - Đạo mênh mông mà không biết sao? Tâm hào phóng mà không bó (2) sao? Vật phức tạp mà đơn giản sao? Trên một vách đá dựng đứng sát vách động có lưu lại ba câu này, chữ viết gần như đã bị xói mòn, cũng không biết đã tồn tại bao lâu. Diệp Phàm chấn động trong lòng. Hắn không phát hiện được bí pháp nào, cũng không cảm thấy được đại đạo, nhưng ba hàng chữ kia lại làm hắn chấn động. Bởi vì ba hàng chữ này thật quá quen thuộc, hắn không thể nào quên được. Đây chính là bút tích của Vô Thủy Đại Đế. Hắn từng tận mắt nhìn thấy quyển sách bằng đá dài hơn mười thước ở trong Tử sơn, bên trên có khắc ba chữ: Vô Thủy kinh, bút tích ở nơi đây hoàn toàn giống với ba chữ đó. Không trách được nơi này bất phàm, có khí tức huyền bí lưu chuyển trong hư không...thật không ngờ ở đây từng có một vị Đại Đế cư ngụ. Đã qua mấy chục vạn năm, nhưng những dấu vết hắn lưu lại vẫn không thể bị phá hủy, đâu đó còn có tiên vụ chuyển động, làm cho người ta cảm nhận được uy thế vô thượng của Đại Đế thượng cổ. Nhất định phải đánh chiếm được nơi này! Diệp Phàm âm thầm quyết định, bởi vì nơi này rất quan trọng với hắn! Huyền Nguyệt động cũng như phái Thanh Hà, đều là bọn giặc cướp cả, quanh năm suốt tháng đi cướp bóc làm hại dân lành ở đây. Hắn sẽ không có chút cảm giác bứt rứt, diệt một môn phái như vậy chính là vì dân trừ hại. - Thật ra bần đạo tới đây là có chuyện, phụng mệnh gia sư thương lượng với động chủ quý động một chút. Sau khi trở về đình đài lại, Diệp Phàm không muốn ở lại thêm, nên đã mở lời nói như thế. - Lệnh sư là... Trưởng lão Huyền Nguyệt động giật mình. - Gia sư hiện đang ở phái Thanh Hà, người hi vọng có thể hòa thuận với Huyền Nguyệt động. Nói xong câu này, Diệp Phàm liền tập trung tinh - khí - thần, lưu lại trên bàn đá hai chữ "hòa thuận". Sau đó hắn đứng dậy cáo từ, nháy mắt biến mất khỏi sơn môn, giống như lá rụng lướt nhẹ. Ngay cả động chủ Huyền Nguyệt động cũng không thấy được, hắn không dám nghĩ đến việc tập kích lão giáo chủ kia. Hiện giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian, để cho bọn họ không dám vọng động. Hắn quyết định sau khi trở về, sẽ lập tức bế quan ngay. Hắn phải tranh thủ thời gian để luyện hóa hơn ngàn cân nguyên kia, tấn chức vào cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung. Nửa khắc đồng hồ sau, chưởng giáo Huyền Nguyệt động đích thân đến ngọn đình đài khi nãy. Sau khi nhìn thấy hai chữ "hòa thuận" trên bàn đá, hắn nhíu mày lại nói: - Vị đạo sĩ không tầm thường, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ. Hắn còn có một người sư phụ, này...trừ phi thái thượng giáo chủ xuất quan. Chuyến đi tới Huyền Nguyệt động vừa rồi đã giúp cho Diệp Phàm có thu hoạch rất lớn, bút tích do chính Vô Thủy Đại Đế lưu lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn. - Đường cuối tiên lộ ai là đỉnh, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không... Vừa nghĩ tới câu này, Diệp Phàm không thể bình tĩnh được nữa. --------------------------- (1): đạt đến cảnh giới đầu óc gần như trống rỗng, tinh thần hoàn toàn buông lỏng. (2): bó buộc.