Già Thiên
Chương 214 : Công Kích Mạnh Nhất Trong Năm Ngàn Năm Qua ( Thượng)
Xung quanh phái Thanh Hà có tất cả mười tám ngọn núi màu xanh, mỗi một ngọn đều có sương mù lượn lờ, vờn quanh đó chính là nững dòng nước suối chảy róc rách, thoạt nhìn trông rất mông lung.
Có thể thấy thấp thoáng đâu đó còn có những đình đài, bên dưới con suối quanh co chảy nhẹ, cỏ cây tràn đầy sức sống, màu xanh của sự sống bao phủ khắp nơi.
Diệp Phàm đứng ở nơi non xanh nước biếc, cảm thụ loại tự nhiên này, không hề khẩn trương khi phải đối mặt với mười cường giả vây quanh mình.
- Chính là ngươi muốn ta phải đi chỗ khác, để ngươi khai tông lập phái ở chỗ này?
Chưởng giáo phái Thanh Hà có một bộ tóc đen nhánh, râu dài bồng bềnh, ánh mắt như điện. Nhìn bề ngoài thì trông hắn ta mới chỉ khoảng bốn mươi tuổi, khí huyết dồi dào giống như một lò lửa bùng cháy mạnh mẽ.
- Không sai, ta đang có ý đó. Nơi này non xanh nước biếc, rất hợp ý ta.
Diệp Phàm đứng ngay trước đầm nước, trên mặt nước có những tia sáng lấp lánh phản chiếu ra từng bóng người cao to.
- Còn nhỏ tuổi nhưng lại cậy mạnh như vậy, thấy phái Thanh Hà ta xinh đẹp mỹ lệ liền muốn chiếm làm của riêng, đây là đạo lý làm người mà sư trưởng ngươi dạy cho ngươi sao?
Một thái thượng trưởng lão bên cạnh lạnh lùng nói.
Diệp Phàm buồn cười, cười một tiếng rồi nói:
- Các ngươi đang giảng đạo lý cho ta sao? Vậy những người khai thác nguyên đã chết kia nên đi tìm người nào kể khổ, nên đi oán hận kẻ nào, hay là họ nên căm tức các ngươi? Những chuyện ta làm hôm nay không phải là những chuyện các ngươi vẫn hay làm sao? Nếu như cảm thấy ta cậy mạnh, vậy tại sao bọn ngươi vẫn làm? So với bọn ngươi, ta thấy mình còn nên khiêm nhường gọi một tiếng sư phụ đó. Đường đường là một môn phái, dù lớn hay nhỏ thì môn phái đó vẫn có truyền thừa của riêng mình. Nhưng các ngươi lại giúp đỡ giặc cướp đi cướp bóc khắp nơi, đốt giết người vô tội, nơi đây đúng là căn nguyên của tội ác!
- Ngươi đừng vội ăn nói lung tung!
Một người thái thượng trưởng lão khác quát mắng.
Diệp Phàm cười dài một tiếng, rồi nói:
- Ta đã đánh tới cửa rồi, nơi này cũng không có người khác, bọn ngươi không cần dối trá. Mặt mũi các ngươi ư? Trong mắt của ta, nó còn không bằng những hạt đất sạch sẽ trên mặt đất.
- Một môn phái muốn phát triển thì cần những thủ đoạn cứng rắn. Nếu không, môn phái đó rất khó để phát triển lên được.
Chưởng giáo phái Thanh Hà trầm giọng nói.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cất tiếng cười to, sắc mặt cũng theo đó mà trầm lại. Hắn nói:
- Tốt, một lý do thật tốt, ngươi nói cũng rất hay.
- Có lẽ có một vài hành động hơi quá khích, nhưng sẽ không đả thương đến căn cơ nơi này.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cũng không trở mặt, mà bình tĩnh đối đáp lại. Trong một thoáng chốc, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, e sợ Diệp Phàm chính là truyền nhân của một thế lực lớn nào đó.
- Chỉ là quá khích thôi ư?
Bỗng nhiên Diệp Phàm xoay người lại, lấy tay chỉ Nhị Lăng Tử ở cách đó không xa, nói:
- Hắn vốn có một tỷ tỷ, trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, thanh lệ đoan trang. Vốn nhà họ đang hòa thuận vui vẻ bên nhau, nhưng kết quả thế nào? Các ngươi giúp đỡ đệ tử mình làm giặc cướp, cho phép bọn hắn làm những chuyện súc sinh làm, để cho một thiếu nữ khuất nhục mà chết, để cho cả nhà này bị mây đen bi thảm bao phủ.
Lôi Bột ở cách đấy không xa đột nhiên dùng tay vò lấy tóc mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ dáng thống khổ không chịu nổi.
- Đệ tử các ngươi làm việc không kiêng sợ, đi các thôn chung quanh tìm người đào nguyên, hễ có người không đồng ý là bọn hắn lại động thủ quyền cước. Ngay cả một lão nhân sáu - bảy mươi tuổi cũng không buông tha, đánh đến nỗi gần chết.
- Chỉ là một việc cá biệt mà thôi.
- Một việc cá biệt?
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Một thôn trại chỉ có mười mấy gia đình, nhưng đã có một thiếu nữ tuổi thanh xuân bị làm nhục, một ông lão suýt bị dánh chết, còn có mấy người bị giết. Nếu phóng mắt nhìn khắp cả phương viên năm trăm dặm quanh đây, ngươi nói xem thử có bao nhiêu thảm kịch? Các ngươi alf tu sĩ sao? Các ngươi lập nên môn phái này là để có cái cớ giết người hợp lý sao?
- Diệp tiểu ca, ngươi phải báo thù cho tỷ tỷ ta!
Nhị Lăng Tử ở đằng xa kêu khóc.
- Trương Ngũ Gia bị họ đánh, dù sao cũng còn sống.
Tâm tình Vương Xu lúc này cũng kích động, nói:
- Nhưng mà, trong những người bạn chơi với ta và Nhị Lăng Tử từ nhỏ đến nay, đã có ba người bị đánh đến chết...
- Các ngươi còn gì để nói?
Diệp Phàm nhìn thẳng vào những người này.
- Chỉ khi chúng ta cường đại lên, chúng ta mới có thể giúp cho khu vực này ổn định. Khi đến thời điểm, tất cả giặc cướp tự nhiên sẽ biến mất.
Một vị thái thượng trưởng lão lớn tuổi phái Thanh Hà mở miệng.
- Nói những lời này ra, các ngươi không cảm thấy lương tâm mình cắn rứt sao?
Diệp Phàm quét nhìn bọn họ, nói:
- Ta cảm thấy chỉ có cách giết sạch toàn bộ các ngươi, mới có thể diệt trừ được mọi tai họa, giúp cho khu vực này trở nên thái bình!
- Ăn nói ngông cuồng, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi mà có thể diệt được một môn phái sao?
Một vị thái thượng trưởng lão nóng tính nổi giận, lông mày vểnh ngược lên.
- Rốt cuộc ngươi là truyền nhân nhà nào?
Có người quát hỏi.
Đây cũng là vấn đề họ kiêng kỵ nhất, lỡ như người thiếu niên đứng trước mắt là đệ tử một thế lực lớn nào đó, mà bọn họ lại giết hắn ở ngay đây, lúc đó đúng là tai họa ngập đầu.
- Ta chỉ là một tán tu, các ngươi không cần kiêng kỵ.
Diệp Phàm nhẹ nhàng cất bước, đi tới chỗ chưởng giáo phái Thanh Hà.
Một số thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà nhìn mặt nhau một chút, sát khí hiện rõ ra. Một người trong đó nói:
- Giết chết hắn đi!
Chưởng giáo phái Thanh Hà càng giận dữ hơn, quát to ra lệnh với những đệ tử ở xa:
- Mau mau phong tỏa sơn môn lại, tuyệt đối không được để ba người này chạy thoát.
Bọn họ đã nhìn ra cảnh giới Diệp Phàm chỉ ngang với bọn họ, dù cho chiến lực kinh người tới đâu thì hắn cũng không thể chống lại mười ngươi liên thủ vây giết. Chỉ sợ các Thánh Chủ lúc còn trẻ cũng không thể làm được.
- Vốn chúng ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại không cho bản thân mình đường lui. Vậy cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác, ở chỗ này diệt khẩu!
- Dù ngươi có lai lịch gì đi nữa, bây giờ chỉ có thể xem như ngươi là một tán tu, bị chúng ta đánh chết!
Những người này liên tục cười lạnh, nói rõ là muốn giết chết Diệp Phàm, không để cho hắn có chút cơ hội sống sót.
- Nghe thấy mấy lời này của các ngươi, lòng ta không còn thẹn rồi. Thanh Hà từ đây trở thành lịch sử, vĩnh viễn không còn tồn tại.
Tay áo Diệp Phàm phất phới, đứng ngay bên cạnh một đầm nước. Hoa cỏ chung quanh tỏa hương thơm ngào ngạt, tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng bên cạnh, trông hắn không có chút sát khí nào. Nhưng chính bộ dáng này của hắn, lại càng làm cho những người chung quanh e sợ.
Các đệ tử phái Thanh Hà ở xa lui nhanh về sau, bọn họ không thể nào quên được cảnh tượng trước đó không lâu, rõ ràng đây là một thiếu niên ma vương. Tuy nhìn bề ngoài rất thanh tú, nhưng lúc động thủ lại làm khiếp sợ tâm hồn người khác, uy thế không gì có thể so sánh nổi.
- Ra tay chém hắn, không thể để hắn rời đi!
Mười mấy vị tu sĩ bí cảnh Đạo Cung đồng thời xuất thủ. Tuy tất cả những người này mới chỉ tu luyện ra được một vị thần, nhưng mười người liên thủ lại vô cùng kinh khủng.
Bọn họ cùng lúc tế vũ khí mình ra, đồng thời tấn công giết Diệp Phàm.
Thật ra khi đạt đến cảnh giới này rồi, Diệp Phàm mới hiểu được sự mạnh mẽ của tu sĩ bí cảnh Đạo Cung. Một khi vũ khí của bản thân được các vị thần khu động thì uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.
Tỷ như chưởng giáo phái Thanh Hà. Người này tế ra một đồng đèn, rồi vị thần ở ngay tim hóa thành một vòng mặt trời xông vào trong đồng đèn. Vật người hợp nhất, đồng đèn lơ lửng trên không trung.
Cái đồng đèn đó lúc này giống như một cái đèn thần từ thế giới bên ngoài bay tới, rồi lơ lửng ở trên trời cao. Cái đồng đèn này phóng ra từng ngọn lửa đốt cháy Diệp Phàm, nhiệt độ nóng đến nỗi làm cho một thác nước ở gần đó cũng bị bốc hơi, hơi nước sương mù lượn quanh làm cho nơi này thoạt nhìn như tiên cảnh.
Ầm!
Diệp Phàm tung quyền đánh tới cái đồng đèn kia. Chiến lực mãnh liệt như sóng trào, làm cho mây mù trên bầu trời cũng bị khuấy động. Một quyền này trực tiếp làm hơi nước sương mù tan biến đi, hiện ra sóng kình kinh khủng.
Một quyền này của hắn đánh xuyên qua không trung, tạo nên âm thanh ù ù như một cỗ chiến xa đang chuyển động, làm cho cả bầu trời phải lay động theo.
Loại thần lực cường đại đao dộng như sóng trào mãnh liệt này làm cho chưởng giáo và tất cả thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà biến sắc, chiến lực người này quá kinh khủng.
Một thiếu niên còn trẻ mà lại có chiến lực hùng hòn như vậy, nếu không phải là thiên tài, thì nhất định cũng là truyền nhân được các Thánh Địa chú trọng bồi dưỡng.
- Nếu đã ra tay với hắn, vậy không còn cách nào để thân thiện nữa đâu. Cứ bắt hắn lại đã, sau đó hãy quyết định là nên giết chết hay là luyện hóa.
Những người này có điều kiêng kỵ trong lòng.
Vũ khí của mười cường giả hợp sức lại chống chọi với quả đấm màu vàng của Diệp Phàm, nhất thời cả bầu trời bị một ngọn lửa bao phủ, điện mang theo đó xuất hiện ra, âm thanh leng keng truyền khắp nơi.
- Người này quá cường đại, nhất định phải trừ đi!
Chưởng giáo phái Thanh Hà cả kinh trong lòng, hắn rất lo lắng. Nếu như để Diệp Phàm tiếp tục đi lên, chỉ cần qua một hay hai năm nữa thôi là bọn họ không còn cơ hội nào để sống sót nữa.
Bỗng nhiên một vị thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà hét to, rồi có một đạo ánh sáng đen từ trong miệng bay ra. Cùng lúc đó, hai tay người này liên tục kết ấn, đánh ra chín chín tám mươi mốt đóa hoa sen màu xanh hộ tống đạo ánh sáng màu đen kia tấn công tới Diệp Phàm.
Những người kia thấy vậy cũng rối rít xuất thủ, tấn công giết Diệp Phàm.
- Hắc liên ( hoa sen đen) đốt hồn, trảm hình diệt thần.
Tên thái thượng trưởng lão kia hét lớn.
Tám mươi mốt đóa hoa sen màu đen phát sáng, rồi hợp lại làm một với đạo nhân hình dạng ánh sáng đen kia, hóa thành một con Thiên quỷ đánh tới Diệp Phàm.
Đây là một bí thuật cường đại! Vị thái thượng trưởng lão kia muốn mở linh hồn Diệp Phàm ra để thôn phệ thần lực, muốn xé rách màn sáng hộ thể để trực tiếp thôn phệ bổn nguyên thần thức.
- Chỉ là ánh sáng đom đóm!
Diệp Phàm cũng không e sợ, miệng khẽ quát một tiếng. Hai tay hắn chuyển động, một lần nữa sử dụng đại thuật sát sinh.
Biển rộng mênh mông!
Ngay sau lưng Diệp Phàm xuất hiện một đại dương mênh mông, nước biển có màu vàng. Ngay sau đó có một ngọn sóng cao ngàn trượng trào lên. Diệp Phàm vừa tung một quyền ra, thì ngọn sóng màu vàng đó đã hóa thành một con Thương long vượt lên trên không trung, đánh tới phía trước.
Đây là một cỗ sát ý kinh thiên động địa, có lực lượng công kích không thể đo lường được. Thương long bay lượn trên biển động, riếng rồng ngâm vang đội chín tầng trời, đâu đâu ở phái Thanh Hà cũng có thể nghe thấy.
Phá hủy hoàn toàn!
Chín mươi chín đóa hoa sen màu đen bị long quyền màu vàng đánh náy bấy, đạo nhân hình dạng Thiên quỷ ở ngay giữa cũng bị xé thành năm bảy mảnh, rồi bị chấn nát thành phấn vụn.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm vọt tới trước, không muốn bỏ qua cho đối phương.
Tất cả mọi người giật mình, lực công kích của Diệp Phàm thật quá cường đại, những người khác không thể ngăn cản được. Một vị thái thượng trưởng lão đã bị hắn khóa chặt lại.
Diệp Phàm thoáng cái đã lao tới, con Thương long còn đó liền nhảy lên hư không cuốn động phong vân, trông như thần chủ giáng thế!
"Phốc"
Diệp Phàm đánh một quyền ra, chấn nát cơ thể thái thượng trưởng lão kia tành từng khúc, rồi sau đó thân thể người này giống như bọt nước trong đại dương vậy, nháy mắt đã biến mất!
Một người cường đại như thái thượng trưởng lão đã bị hắn dùng một quyền đánh chết!
Chín người còn lại vô cùng giật mình, đại thuật công sát này làm cho bọn họ phải run rẩy.
Trong đòn tấn công vừa rồi, có thể nói vai trò vị thái thượng trưởng lão vừa rồi như một lưỡi dao, là người đầu tiên xông về phía trước, còn bọn họ chính là thân đao. Tuy không phải là mười người hợp lực, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm. Nhưng đối phương lại trực tiếp đánh nát lưỡi đao, sạch sẽ mà dễ dàng. Điều này làm cho những người còn lại rất rung động.
Các đệ tử phái Thanh Hà ở nơi xa càng sợ hơn, mười cường giả vây thủ giết một người, nhưng kết quả là để cho đối phương giết một thái thượng trưởng lão.
- Rốt cuộc ngươi là truyền nhân Thánh Địa nào?
Chưởng giáo phái Thanh Hà trầm giọng hỏi.
- Không phải là truyền nhân Thánh Địa thì không thể có thực lực như vậy sao?
Biển rộng mênh mông sau lưng Diệp Phàm biến mất, trông hắn bây giờ như một đám mây trắng đang bay đi tự nhiên, phiêu dật mà linh động.
- Chúng ta luyện hóa hắn!
Chín vị thần tại Đạo Cung trong cơ thể chín người vọt ra ngoài, rồi mười tám bóng người ( chín người và chín vị thần) kết thành thiên la địa võng, phong tỏa Diệp Phàm ở bên trong.
Nhưng thần sắc Diệp Phàm lại bình tĩnh, hành động rất tự nhiên. Tay trái hắn kết thành Nguyệt ấn, tay phải hắn kết thành Nhật ấn, giống như đang thôi động mặt trăng và mặt trời vậy.
Đúng vậy, một cảnh tượng kinh khủng xảy ra!
Một mặt trăng to như cái thớt chậm rãi xoay chuyển ngay trước tay trái hắn, mặt trời bên tay phải cũng to lên như một cái thớt, chuyển động qua lại liên tục.
Một cỗ uy áp vô thượng bỗng nhiên tràn ngập ra khắp nơi. Diệp Phàm đã đi vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, trông hắn bây giờ như một vị thần, đang thôi động mặt trăng và mặt trời!
Dù các đệ tử phái Thanh Hà đã trốn ra đằng xa, nhưng cả người cũng không nhịn được mà run rẩy. Chưa bao giờ họ nhìn thấy hay nghe đến một loại đại thuật công sát như vậy, sát ý cường đại bao phủ xuống làm cho thâm tâm bọn họ phải rét lạnh.
- Chiến lực thật kinh khủng!
Chưởng giáo và các thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà biến sắc, cảm thấy rất khó chống lại Diệp Phàm.
- Chỉ sợ các đại Thánh Chủ lúc trẻ cũng chỉ đến như vậy.
- Chẳng lẽ là một Thánh Chủ còn trẻ thật sao? Nếu không, tại sao hắn có chiến lực kinh khủng đến thế?
- Nếu như hắn không phải là truyền nhân Thánh Địa, thì tiềm lực của hắn còn đáng sợ hơn. Chẳng lẽ hắn là Thần thể trong truyền thuyết?
Tay trái Diệp Phàm nắm Nguyệt ấn, tay phải nắm Nhật ấn, bản thân hắn cùng thôi động cả mặt trăng và mặt trời cùng nhau áp xuống làm chấn động cả trời cao, không có ai có thể ngăn cản.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương