Già Thiên

Chương 203 : Vừa Thấy Vô Thủy, Đạo Thành Không

Không thể lấy được bộ kinh cổ này, Diệp Phàm chỉ đành thở dài một hơi. Tâm pháp do Đại Đế lưu lại, nếu như được truyền thừa xuống, chắc chắn phát triển nên được một Thánh Địa. Đây cũng không phải là khoa trương, mà quả thật đúng như như thế. Điều căn bản để mấy Thánh Địa kia được xây dựng là do họ đều có một bộ bí điển của riêng mình, đây chính là uy lực của kinh cổ vô thượng. Đột nhiên Diệp Phàm phát hiện được mấy hàng chữ cổ trên một khối thạch bích cách đó không xa. Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhận ra đây là hàng chữ do Khương Thái Hư lưu lại. Cường đại như Thần Vương Đông Hoang cũng không thể không đánh giá kinh cổ này một phen. - Vô Thủy đại đế công sâm tạo hóa, vang dội cổ kim. Chỉ đáng tiếc không thể đánh giá kỳ pháp, làm cho người ta thật không cam lòng... Dựa theo những gì Khương thần vương thuật lại, quyển sách bằng đá kia đã được Vô Thủy đại đế đích thân phong ấn, người khác không thể nào mở ra được. Trừ khi chính Đại Đế sống lại, hoặc cầm tín vật Đại Đế đến đây. Ngoài ra hắn còn đoán đúng được một điều: trong cuốn kinh này có ẩn chứa lực lượng đại đạo, được lưu lại để trấn áp nơi này. Mà bản thân chỗ hắn đang đứng chính là một môn hộ, nếu còn đi vào bên trong thì đó chính là trung tâm của Tử sơn. Diệp Phàm vừa nhìn thấy mấy hàng chữ này, lòng liền muốn gào khóc. Kinh cổ vô thượng ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại chỉ có thể giương mắt nhìn, không có biện pháp mở ra. - Ta muốn nhìn nó... Hắn thật không cam lòng. Diệp Phàm đi xung quanh quyển sách bằng đá này một lần nữa, lại thấy được mấy chữ cổ khác, hình như còn xa xưa hơn những hàng chữ của Thần Vương Khương Thái Hư. - Thử hỏi ai là người đứng đầu trên con đường thành tiên, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không... Ở dưới còn có thêm ba chữ Cổ Thiên Thư, người này cũng từng tới đây. Tất nhiên Diệp Phàm sẽ không quên người này, đây là cổ nhân bảy vạn năm trước, thực lực còn mạnh hơn cả Khương Thái Hư. Trong ba mươi bảy người từng tiến vào Ma sơn, có thể nói đây là người mạnh nhất. Cổ Thiên Thư là nhân vật kinh thiên động địa bảy vạn năm trước, nhưng cũng không thể phá vỡ phong ấn Vô Thủy đại đế. Từ trong lời nói người này, có thể thấy được hắn rất sùng bái Vô Thủy đại đế. Nếu như ngẫm nghĩ lại, có thể thấy những lời này rất đúng. Từ xưa tới nay, cả Đông Hoang mới chỉ có mấy vị Đại Đế, họ là những đỉnh núi cao nhất từ cổ kim đến nay. - Thử hỏi ai là người đứng đầu trên con đường thành tiên, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không... Diệp Phàm mặc niệm, cảm xúc mênh mông. Vị Đại Đế này mạnh mẽ như vậy thật sao? Chỉ có mười mấy chữ, nhưng đã nói lên được thành tựu quán triệt cổ kim của vị Đại Đế này. Không thể sống cùng thời đại với vị Đại Đế này thật làm cho người ta tiếc nuối, không thể nhìn thấy mặt lại càng làm người ta cảm thán hơn. Diệp Phàm cẩn thận tìm tòi chung quanh quyển kinh cổ bằng đá này, nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì. Khi hắn dừng lại, bất đắc dĩ ngồi xuống đất thì bỗng nhiên phát hiện nơi này rất quái lạ. Mặt đất nhô cao lên trông như một tế đàn, quyển kinh cổ bằng đá được đặt ở trên cao. Đây rõ ràng là một tế đàn cao rộng rãi, có hoa văn khổng lồ được khắc ngay trên vách đá. Nếu như nhìn không kỹ, còn tưởng những hoa văn đó là khe rãnh do thiên nhiên tạo thành. Diệp Phàm đứng dậy. Sau khi xác định được trung tâm tế đàn, hắn liền đi thẳng tới đó, lúc này mảnh Đế ngọc trên người hắn càng lúc càng sáng hơn. - Có cổ quái, không biết là hung hay là cát... Sau khi đi tới vị trí trung tâm, hắn cảm thấy nơi này rất kỳ dị. Ở đây có rất nhiều hoa văn được khắc hạ, giống như những đạo văn vậy. Loại thủ pháp này khác hẳn với những thủ pháp đương thời, trông chúng rất gần gũi với tự nhiên. Các hoa văn này đan xen tạo thành hình thù mưa gió lôi điện cùng với chim muông côn trùng. Ở ngay vị trí trung tâm, Diệp Phàm phát hiện thấy một chỗ trũng xuống, lớn như đầu người vậy. Oong! Đế ngọc trong tay hắn run rẩy dữ dội, giống như có tánh mạng của riêng mình, tỏa ra ánh sáng chói mắt. - Chẳng lẽ khối ngọc cổ này được đặt ở ngay đây... Trong tâm hắn có rất nhiều câu hỏi, hắn cầm lấy miếng ngọc cổ tới so sánh một chút, phát hiện miếng ngọc trong tay mình phù hợp với một góc ở trong đó. - Nếu như để miếng ngọc này vào bên trong, sẽ phát sinh điều gì? Hắn cảm thấy rất kinh hãi, nhưng cũng không dám thực hiện ngay. - Không phải là mở ra phong ấn gì chứ? Chẳng lẽ có thể mở được "Vô Thủy kinh"? Mới chỉ liên tưởng đến điều này, hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa. Dĩ nhiên hắn cũng liên tưởng đến điều xấu nhất: rất có thể có liên quan tới sinh vật Thái Cổ, thậm chí còn liên quan tới tồn tại khủng khiếp được phong trong thần nguyên. - Đáng tiếc, miếng ngọc cổ này lại không trọn vẹn, chắc chắn không thể phát huy được tác đụng đích thật của nó. Diệp Phàm không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi nơi này. Có lẽ chỉ cần đợi thêm mấy năm nữa, đến khi các sinh vật Thái Cổ đã xuất thế mục nát chết đi là hắn có thể rời đi được. Bởi vì dựa theo những gì hắn đã thấy được, một khi các sinh vật Thái Cổ phá nguyên ra thì dù có làm gì đi nữa, ngắn thì mấy năm, lâu là mấy chục năm, toàn bộ sẽ bị biến thành bụi bậm. - Ta cũng không phải là Khương thần vương, nhiều lắm chỉ kiên trì được mấy năm mà thôi. Bỗng nhiên Diệp Phàm cảm thấy sởn tóc gáy lên, hắn cảm thấy hình như có đồ vật gì đó đang nhòm ngó hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy đại sự không ổn. Nếu như có sinh vật Thái Cổ đuổi theo tới đây, tình cảnh của hắn sẽ là lành ít dữ nhiều. Chẳng lẽ đối phương không sợ phong ấn của Vô Thủy đại đế bên trong "Vô Thủy kinh" sao? Diệp Phàm nhanh chóng lui về phía sau, đi tới gần quyển kinh bằng đá, sau đó quan sát chung quanh. Nhưng hắn không phát hiện được điều gì lạ thường, cũng không thấy có động tĩnh gì. - Chẳng lẽ là ảo giác? Hắn có chút nghi ngờ, có thể là do mấy ngày qua thần kinh căng thẳng quá mức, nên bây giờ sinh ra ảo giác. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không dám đi lộn xộn ở nơi này. Hắn ngồi xuống trước bộ kinh cổ bằng đá, bắt đầu tu hành, lẩm bẩm: - Kiên nhẫn chịu đựng mấy năm, ta sẽ được tự do. Tuy nhiên, mới chỉ qua nửa ngày mà Diệp Phàm đã cảm thấy không ổn. Nhất định ở đây có đồ vật gì đó, Diệp Phàm cảm thấy nó ở cách đây không xa, dường như vật này không sợ bộ kinh cổ bằng đá. - Nó đang quan sát chung quanh... Sau khi có phán đoán như vậy, Diệp Phàm thật không thể ngồi yên được nữa, hắn vội vàng đứng dậy. Ở nơi xa dường như có những tiếng hí hô truyền tới như có như không. Các sinh vật Thái Cổ kia đang tìm cách đi qua đại điện do vũ khí Cực Đạo biến thành, sau đó tiến công tới nơi này. Cùng lúc đó, con sinh vật đang ẩn núp ở gần đây vừa mới để lộ thần niệm ra, hắn có thể cảm thấy rõ ràng được. - Chỗ này không thể ở lâu được... Hắn quyết định lui về trong chuông điện. Trước khi rời đi, hắn nhìn chỗ trũng tại trung tâm tế đàn. Hắn đi tới gần, cắn răng một cái rồi để miếng ngọc cổ xuống. - Đồ vật do Đại Đế lưu lại, vốn không phải để làm hại hậu nhân. Ngay lúc miếng ngọc cổ được lắp vào, đột nhiên có những tia sáng ngất trời hiện lên, màn sáng khổng lồ thoáng cái đã bao trùm nơi này lại. Diệp Phàm đã sớm tế đỉnh ra từ trước, vội vàng tự thu mình vào bên trong để đỉnh che chở. Diệp Phàm kinh hãi, hắn cũng không biết sau khi lắp miếng ngọc cổ vào trong chỗ trũng đó thì sẽ có biến cố kinh người nào phát sinh. Nhưng hắn không cần liên tưởng quá nhiều, bởi vì màn sáng đã nhanh chóng xé rách hư không, toàn bộ mọi vật bỗng chốc tối đen lại. - Dĩ nhiên là vượt qua hư không, nhưng rốt cuộc là đi đến đâu? Miếng cổ ngọc không hoàn chỉnh được lắp vào rồi mở ra hư không như vậy, rất dễ dẫn đến sai lầm nghiêm trọng. Nhưng hắn không thể nào nghịch chuyển được việc đã xảy ra. Cảnh vật chung quanh trở nên tối đen, yên tĩnh không một tiếng động, cũng không thể thấy được cái gì. Diệp Phàm ở trong tiểu đỉnh đã bị cuốn vào trong hư không. Một đạo ánh sáng bay tới, miếng ngọc cổ kia cũng bay theo vào. Diệp Phàm vội vàng dùng đỉnh thu vào bên trong, rồi nắm chắc trong tay. Miếng ngọc cổ không hoàn chỉnh, không thể nào tới nơi Vô Thủy đại đế đã sắp đặt ban đầu, điều này làm hắn cảm thấy đau lòng. Điều duy nhất khiến hắn thấy may mắn đó là bản thân mình đang ở trong tiểu đỉnh được tạo thành từ vạn vật mẫu khí, nên hắn không cần lo lắng thân thể sẽ bị nát bấy. Xoẹt! Qua một thời gian không lâu, hư không lại bị xé rách. Nhưng hiện ra trước mắt Diệp Phàm vẫn là bóng tối khôn cùng, không thể nhìn thấy được gi. Phù phù... Hắn rơi vào trong nước, nước ở đây lạnh như băng, xuyên thấu qua đỉnh truyền vào. - Đây là nơi nào? Diệp Phàm từ trong đỉnh thoát thân ra. Vừa mới đặt chân ra ngoài thì hắn đã cảm thấy dòng nước lạnh dưới chân bắt đầu chuyển động, nước sông chảy rất xiết. - Đây là dưới đất sao? Hắn tung một quyền đánh về phía trước, lập tức có tiếng vang ù ù truyền đến. Hắn đi theo dòng nước chảy, tuy cảnh vật chung quanh tối đen, nhưng hắn vẫn biết được hai bên đều là thạch bích. Bỗng nhiên ở ngay phía trước xuất hiện một con sông lớn, tất cả sông ngầm từ khắp nơi đều chảy dồn về đây. Diệp Phàm nhảy lên khỏi mặt nước, rồi dùng sức đập phá, hắn còn dùng cả Kim Thư liên tục chém mạnh về phía trước để mở đường xông thẳng lên tới mặt đất. Thật không thể tưởng tượng nổi hắn thâm nhập xuống dưới đất sâu như thế nào, đã khai mở được vài trăm thước rồi mà vẫn chưa tới được bề mặt quả đất. Đến khi khai phá được hơn một ngàn thước, rốt cuộc hắn đã cảm thấy có không khí lưu động chung quanh. Diệp Phàm vội vàng từ dưới đất vọt ra, nhưng chung quanh vẫn là bóng tối khôn cùng. - Đây là... Hắn cảm thấy cảnh vật chung quanh có chút quen thuộc. Đây là một cái cổ mỏ khổng lồ, giống như không có điểm cuối. - Long mạch, ta đi ra ngoài rồi! Diệp Phàm cả kinh kêu lên. Hắn thật không thể tin được chính mình lại có thể từ bên trong Tử sơn đi ra ngoài. Nơi này chính là con đường ban đầu hắn đã chọn để đi vào Tử sơn - cổ mỏ dưới long mạch. Thậm chí hắn còn thấy được những đồ án được khắc lại ở bên vách mỏ. - Không sai, ta đã đi ra ngoài rồi! Hắn xông về phía trước, dùng tay xoa nhẹ lên những bức đồ án cổ xưa, bức đồ án này ghi lại hình ảnh vị Đại Đế kia trấn áp thần nguyên tuyệt thế. Hắn khó mà bình tĩnh được, vốn tưởng rằng sẽ bị vây chết bên trong giống như Khương Thái Hư, nhưng không ngờ lại nhanh chóng thoát khốn như vậy. Ban đầu, khi lựa chọn tiến vào trong Tử sơn, Diệp Phàm đã có suy đoán ngọc bội của Đại Đế chắc chắn có tác dụng to lớn, nhưng thật không ngờ vào thời khắc mấu chốt, nó lại có tác dụng giúp hắn vượt qua hư không. - Gì đó? Đột nhiên Diệp Phàm rùng mình trong lòng, dường như có đồ vật gì đó trong cổ mỏ đang nhìn trộm hắn. - Chẳng lẽ là ma dơi? Không phải, bọn nó không thể chống lại được thần niệm của ta dò xét... Điều này làm cho hắn có dự cảm xấu. Diệp Phàm không dám lưu lại đây, hắn vội vàng hóa thành một đạo điện quang rồi phóng ra ngoài như bay. Hắn làm như vậy coi như đã lạy chín mươi chín lạy rồi, chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ thoát khốn. Vạn nhất lại bị thua ngay lúc này, thật đúng là quá oan! Chỉ trong chốc lát, hắn đã phóng tới điểm cuối của cổ mỏ. Diệp Phàm không dám chần chừ, lập tức phi thân bay lên mấy ngàn thước. Ánh sáng ở phía trên truyền tới, không khí tươi mát thổi ngay vào mặt hắn. Rốt cuộc hắn đã đi tới mặt đất. Diệp Phàm bị vây trong Tử sơn khoảng hơn một tháng, lúc này lại đứng trên mặt đất màu nâu đỏ, cảm thụ được ánh sáng mặt trời ấm áp, hắn có cảm giác như được trọng sinh lại một lần, thật lâu mà không thể bình tĩnh. Qua một hồi lâu sau, hắn mới rời khỏi nhánh long mạch này, đi về nơi xa. Hành trình đi tới Tử sơn lần này giúp hắn có thu hoạch khổng lồ, đồng thời cũng có tiếc nuối trong lòng. Một đời Thần Vương nhưng lại chịu khổ bốn ngàn năm, kết quả cuối cùng là sắp biến thành tro bụi. Khương Thái Hư truyền cho hắn bí pháp vô thượng, điều này làm hắn rất cảm kích, hắn cũng cảm thấy lão Thần Vương này có chút đáng thương. - Nếu như thực lực ta cường đại hơn, chắc chắn sẽ lại đi vào. Dù không thể cứu được tính mạng ngài, nhưng sẽ chôn cất hài cốt tử tế để tế bái. Cửu Bí đại biểu vô thượng, không có vật nào có thể so sánh được, giá trị không thể lường được! Đó là bí thuật mạnh nhất trong chín loại lĩnh vực. Thần Vương truyền pháp, đây chính là đại ân. Cuối cùng hắn lại nghĩ tới "Vô Thủy kinh". Không thể mang bộ kinh cổ này ra ngoài, đây chính là điều làm hắn tiếc nuối nhất. - Thử hỏi ai là người đứng đầu trên con đường thành tiên, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không... Câu đánh giá này đã nói lên thành tựu của Vô Thủy đại đế là vang dội cổ kim, bộ kinh cổ của một người như vậy đối với Diệp Phàm tuyệt đối có sức hấp dẫn không gì so sánh nổi. Điều hắn thiếu hụt nhất bây giờ chính là tâm pháp tu hành. Bộ "Vô Thủy kinh" không truyền hậu thế như vậy chính là tâm pháp thích hợp nhất cho hắn. Khi hắn tu luyện nó, chắc chắn sẽ không dẫn tới phân tranh, cũng không bị người khác chú ý. Một nhân vật cường đại như Cổ Thiên Thư mà để lại câu nói như vậy, làm cho hắn phải than thở không thôi. Diệp Phàm cảm thấy sau này cần phải sưu tầm những mảnh Đế ngọc khác ở Bắc vực, nói không chừng có ngày hắn sẽ tìm thấy toàn bộ. Đến lúc đó, hắn sẽ tiến nhập vào Tử sơn một lần nữa, có lẽ sẽ có cơ hội mở "Vô Thủy kinh" ra. - "Vô Thủy kinh" đã được đặt ở đó mấy ngàn năm rồi, dù sao cũng không mất đi. Sớm muốn gì cũng có ngày ta sẽ nhìn thấy được nó! Diệp Phàm đi ra xa hơn mười dặm, cảm thấy dường như có đồ vật gì đó luôn đi theo sau. Nhưng mà, mỗi khi hắn quay đầu lại đều không thấy được gì, điều này làm hắn có chút nghi ngờ. - Nhất định có sinh vật nào đó đi theo ta, cảm giác như vậy...rất đặc biệt! Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ. Đồ vật này dường như không phải là ác niệm, bởi vì hắn không cảm giác được sát ý. Hắn suy nghĩ một hồi, rồi liên tưởng đến cảm giác bị sinh vật nào đó nhìn trộm khi ở trước "Vô Thủy kinh", dường như hai cảm giác rất giống nhau. Hắn liền rùng mình một cái, tự nói: - Không thể nào, chẳng lẽ có sinh vật nào đó trong Tử sơn cũng cùng đi theo ra ngoài? Nhưng lúc vượt qua hư không, hắn lại không phát hiện được điều gì. Nghĩ như thế, Diệp Phàm chỉ còn cách tự nói: - Có lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều...