Già Thiên
Chương 196 : Đại Đế Đã Tới Chậm
Đây đúng là một sinh vật hình người, cao khoảng hai thước, hai cánh trải rộng dài bốn thước. Nó từ sâu trong cổ mỏ bay ra tấn công Diệp Phàm.
Một cái móng sắc nhọn như đao tỏa hàn quang lóng lánh nhắm thẳng tới cổ họng của Diệp Phàm, đồng thời miệng của nó còn phát ra sóng âm kỳ dị, làm cho màng nhĩ người nghe bị ảnh hưởng.
Diệp Phàm giơ thanh đao bằng đá lên, rồi vắt ngang lên đỡ móng vuốt của con sinh vật hình người này.
Keng!
Cái móng sắc nhọn đánh lên trên thân thanh đao bằng đá tạo nên âm thanh sắt đá va vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía.
- Không phải Trương Ngũ Gia nói bộ quần áo này có thể trừ tà sao? Sao ta mới vào thì đã bị sinh vật này tấn công?
Tuy Diệp Phàm thấy khó hiểu, nhưng cũng không sợ hãi lắm. Bởi vì hắn cảm thấy sinh vật hình người này không khó đối phó.
Xoẹt!
Sinh vật hình người giương hai cánh ra rồi phóng lên cao, súc tích lực lượng để chuẩn bị đánh xuống lần nữa. Lần này miệng nó phun ra một đạo ánh sáng trắng như tuyết, đạo ánh sáng này biến thành một lưỡi dao vô cùng sắc bén.
Diệp Phàm cất thanh đao bằng đá đi. Rõ ràng sinh vật này bẩm sinh đã biết dùng pháp thuật, nếu như dùng thanh đao đó để chém giết nó, chắc chắn sẽ bị nó bẻ gãy.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Hắn đưa năm ngón tay lên, lập tức có năm đạo kiếm quang vọt ra, nhanh như một tia chớp. Năm đạo kiếm quang chiếu sáng cổ mỏ đen nhánh.
Tách!
Đạo ánh sáng từ trong miệng sinh vật hình người bị đánh nát, bốn dạo kiếm quang còn lại chém lên người nó.
Phốc!
Sinh vật hình người bị các đạo kiếm quang xuyên thủng, máu từ trên người văng ra khắp nơi. Nó vội vàng đập mạnh hai cánh, muốn trốn vào sâu trong mỏ.
Diệp Phàm không muốn để nó chạy trốn, miệng khẽ quát một cái. Lập tức có một luồng kình khí phóng mạnh lên trời, trực tiếp chấn nó rơi xuống.
Hắn biết con sinh vật hình người này không phải là sinh vật trước Thái Cổ, nếu không, không thể nào yếu đến như vậy được, hoàn toàn khác xa truyền thuyết.
Diệp Phàm tiến lên, dùng sức mở hai cánh ra để thấy rõ toàn thân con sinh vật này. Hắn cẩn thận quan sát.
Con sinh vật này cao khoảng hai thước, có một bộ lông màu xám tro bao phủ khắp người. Hai cánh của nó rất giống cánh của một con dơi khổng lồ hình người.
- Đây là...
Diệp Phàm nhớ trong sách cổ có từng ghi lại một loại sinh vật tên là ma dơi sống ở dưới đất, loài này vô cùng thưa thớt, hiếm khi thấy được.
Theo truyền thuyết, cách đây rất lâu có một con dơi thành tinh tu luyện đến Đại năng, sau đó bắt đầu sinh hạ. Qua nhiều thời đại, máu huyết của nó dần dần bị pha loãng đi. Nếu như đời sau không thể tịnh tiến được, sẽ thoái hóa làm ma dơi.
- Dựa theo những gì sách cổ ghi lại, những nơi ma dơi thường lui tới chính là vùng đất đại hung đại ác.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng.
Không biết có phải là do trời cao không cho phép hay không, sách cổ nói rằng loại sinh vật hiếm thấy này luôn sống ở dưới lòng đất, và thường sống ở những nơi tuyệt địa.
- Đây không phải là điềm tốt.
Diệp Phàm tự nói.
Hắn cho rằng rất có thể bên trong Tử sơn có lưu lại truyền thừa của Đại Đế cổ đại, nhưng lúc này xem lại, hình như không phải là mảnh đất tốt.
Diệp Phàm không kéo dài thời gian thêm nữa, tiếp tục đi tới phía trước. Sau khi đi được khoảng mười dặm, hắn gặp phải phiền phức, có khoảng trăm con ma dơi tấn công hắn. Hắn không nương tay chút nào, lập tức dùng Kim Thư chém chết cả đàn.
Cho đến một lúc sau, khi hắn dùng một quyền đánh nát một con ma dơi khổng lồ cao đến năm thước, hai cánh trải rộng hơn mười thước thì cổ mỏ mới bình tĩnh trở lại.
Tiếp tục đi tới hai mươi mấy dăm nữa, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ, cổ mỏ càng lúc càng đen nhánh, trông vô cùng u ám.
Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tiến vào trong phạm vi tuyệt địa rồi sao?
Diệp Phàm không nhanh không chậm, tiếp tục đi tới phái trước bảy tám dặm nữa. Lúc này hắn thấy trên vách động có không ít vết tích, đây là những dấu vết do cổ nhân dùng đao rìu lưu lại.
Đó là những đồ án vô cùng mộc mạc, ghi chép lại những việc khai thác nguyên năm xưa. Diệp Phàm không cảm thấy khô khan, kiên nhẫn đọc hết.
Mới đầu chỉ là những chuyện nhỏ bé bình thường, nhưng khi đọc tới những đồ án phía sau, Diệp Phàm mới cảm thấy có rất nhiều xác người được khắc lên trên vách động, mọi người đều té ngã chết ở trên mặt đất.
- Cổ nhân mười mấy vạn năm trước muốn nói điều gì sao?
Diệp Phàm càng xem càng kinh ngạc, hắn cảm thấy đây là một chuyện xưa. Đến cuối cùng, các đồ án đó nói lên rằng mọi người đào phải được một đồ vật kỳ dị, làm cho người chết càng nhiều hơn.
Sau đó cổ nhân từ trong mạch nguyên đào được một sinh vật có sừng ngay tại mi tâm, con sinh vật này gần như giết chết tất cả mọi người.
Con sinh vật có sừng tại mi tâm ấy là một sinh vật giống đực, nó có sáu cánh tay, ngoài ra còn có một đôi cánh nữa. Dáng vẻ nó uy nghi, bễ nghễ cả thiên hạ. Các đồ án còn vẽ một hình hắn ngửa mặt lên trời gầm thét, làm cho cả vùng đất bị nứt nẻ, mỏ quặng sụp đổ, ngay cả dung nham nóng chảy dưới mặt đất cũng phun lên.
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ đây chính là sinh vật được phong trong thần nguyên? Chỉ một rống của nó mà đã có uy thế làm người khác sợ hãi đến vậy, khó trách có nhiều người chết trong tay nó.
Các đồ án được khắc hạ phía sau càng lúc càng làm người khác kinh ngạc, con sinh vật hình người có sừng ngay tại mi tâm ấy lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía một khối nguyên khổng lồ.
- Một sinh vật mạnh mẽ như thế mà còn nơm nớp lo sợ, dập đầu trước mặt người khác?
Diệp Phàm chấn động trong lòng.
Hắn vội vàng quét nhìn xuống những bức đồ án phía sau, muốn nhìn xem thử rốt cuộc sinh vật được phong trong thần nguyên tuyệt thế rốt cuộc có hình dạng ra sao, uy thế sao mà khủng khiếp đến vậy.
Nhưng bức đồ án phía sau lại nói lên rằng sinh vật trong thần nguyên tuyệt thế không xuất hiện, xung quanh khối nguyên đó chỉ là những làn sương mù mông lung. Mặc dù nó không xuất thế, nhưng làn sương mù ấy lại làm cho vô số người ngã xuống, hài cốt nhiều gần như vô tận, kéo dài đến tận phương xa.
- Rốt cuộc trong khối nguyên đó có vật gì?
Diệp Phàm cả kinh.
Sinh vật còn chưa xuất thế mà đã hại chết nhiều người như vậy, căn cứ vào những đồ án được khắc ở đây, số người chết đếm không xuể, phải hơn ngàn vạn.
Mấy bức đồ án kế tiếp cũng không thấy sinh vật trong thần nguyên xuất hiện, nhưng khối thần nguyên lại tự di chuyển được. Nơi thần nguyên đi qua là hài cốt chất thành đống, rất nhiều người trong đó là tu sĩ.
Máu tươi hội tụ lại như biến thành một con sông chân thật, quanh co chảy về phương xa, thật giống như một địa ngục khủng khiếp trên chốn nhân gian.
Còn con sinh vật hình người có sừng tại mi tâm kia từ đầu đến cuối vẫn luôn quỳ sát bên cạnh khối thần nguyên, dáng vẻ cũng trở nên tiều tụy hẳn đi.
- Mấy chục vạn năm trước xảy ra chuyện thảm khốc như vậy, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết đi? Dựa theo những gì các đồ án này ghi lại, dường như cả vùng đất này đã bị nứt vỡ rồi mới đúng chứ? Nhưng sao cổ mỏ này vẫn còn tồn tại?
Vốn Diệp Phàm đến đây là để tìm "Nguyên Thiên thư", nhưng bây giờ lại bị những bức đồ án trên vách động hấp dẫn.
Trong những bức đồ án kế tiếp, khối thần nguyên tuyệt thế kia vẫn rất mông lung, không thấy có sinh vật ào xuất thế, nhưng thi thể nhân tộc càng lúc càng nhiều.
Mà con sinh vật hình người quỳ lạy trước khối thần nguyên vẫn không xuất thủ, nó chỉ dập đầu liên tục.
- Con sinh vật trong khối thần nguyên này chắc chắn là một tồn tại vô cùng khủng bố trước Thái Cổ...
Diệp Phàm cả kinh, hắn tiếp tục quan sát. Đến lúc này vẫn không có sinh vật nào từ trong thần nguyên bước ra, nhưng hài cốt tu sĩ chung quanh càng lúc càng nhiều, máu tươi đã nhuộm đỏ cả một vùng đất.
Cho đến lúc cuối cùng, bỗng nhiên có một cường giả nhân tộc được ánh hào quang bao phủ từ trên trời giáng xuống, lúc đó sự việc mới có biến chuyển.
Không thể thấy rõ được dung mạo người này, cũng không thể biết được là nam hay là nữ. Cả người người này được ánh sáng màu ngọc bích lượn lờ bao bọc, ngay ở trên đỉnh đầu còn có khắc một chữ "Đế".
- Là vị Đại Đế cổ đại kia!
Diệp Phàm giật mình, vội vàng nhìn tiếp xuống phía dưới.
Không hổ là Đại Đế quân lâm thiên hạ, vừa ra tay đã trấn áp được con sinh vật hình người có sừng tại mi tâm đang thành kính bái lạy thần nguyên kia, vị Đại Đế này trực tiếp đánh nó vào sâu trong lòng đất.
Loại khí thế chấn kinh cả thiên hạ này đã được cổ nhân dùng giọng văn đơn giản khắc ghi sâu sắc vào trong tâm hồn người đọc, biểu hiện được toàn bộ Đế uy vô thượng của vị Đại Đế này.
Mây mù thập phương bị diệt, khí tức quán xâu thành cầu vồng, cả trăng trời cũng bị lay động: đây chính là uy thế Đại Đế!
Hắn vừa mới ra tay thì đã trấn áp được sinh vật hình người.
Mà ở những bức đồ án tiếp theo, cổ nhân có nói rằng vị Đại Đế đó trực tiếp ra tay với khối thần nguyên. Đáng tiếc đến đây thì vách động ở cổ mỏ lại bị bể tan thành, đồ án mất đi, Diệp Phàm không thể thấy kết quả trận chiến đó ra sao.
Lược qua đoạn này, Diệp Phàm tiếp tục nhìn về sau. Hắn có cảm giác bản thân mình như đang quay trở lại vùng đất này vào thời kỳ mấy chục vạn năm trước Thái Cổ kia, cảm nhận được phong thái vô thượng của vị Đại Đế đó.
Hiển nhiên trong khối thần nguyên tuyệt thế đó là một tồn tại vô cùng kinh khủng, cường đại đến mức ép được Đại Đế phải lấy vũ khí của mình ra. Đó là một cái chuông lớn, có kích thước như muốn ngang với cả trời đất. Cái chuông này từ trên cao áp xuống, bao trùm cả thần nguyên.
- Vũ khí Cực Đạo!
Diệp Phàm giật mình trong lòng. Uy lực do chính vũ khí Đại Đế đánh ra quả nhiên rất đáng sợ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được uy thế khủng khiếp đến thế.
Uy thế đó được cổ nhân khắc lại trong bức đồ án thật sống động, giống như phong thái vô thượng của Đại Đế này muốn phá vách tường mà ra!
Có thể nói tâm tình Diệp Phàm bây giờ như bốn bề dậy sóng, thần uy cái thế của Đại Đế cổ đại làm hắn sinh lòng hướng tới.
Trong những bức đồ án tiếp theo, khối thần nguyên kia bị nứt vỡ, sinh vật bên trong đã bước ra ngoài. Nhưng đến đây thì vách động lại bị vỡ nát, chỉ có thể thấy có một bàn chưởng nhỏ xinh vươn ra ngoài, không thể thấy rõ toàn bộ chân thân.
Diệp Phàm không thể bình tĩnh được, nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Nhưng vách động kế đó lại liên tiếp bị phá vỡ, các đồ án đã bị hư hại hoàn toàn.
Dù sao đã qua hơn mấy chục vạn năm, nếu như không phải vách động trong mỏ quặng này là loại đá không tầm thường thì không thể nào bảo tồn đến bây giờ, có bị hủy hoại cũng là điều bình thường.
Mãi đến khi đi ra xa hơn trăm thước, các đồ án mới tiếp tục xuất hiện. Đáng tiếc, đến lúc này thì trận chiến đã sớm kết thúc, vũ khí Cực Đạo của vị Đại Đế kia - một cái chuông, đã trấn áp được sinh vật trước Thái Cổ, một lần nữa phong ấn vào trong thần nguyên tuyệt thế.
Rốt cuộc cũng không thể thấy được hình dáng của sinh vật kinh khủng kia.
- Cái bàn tay nhỏ xinh như thế hình như là của một nữ tử, nhưng lại cường đại đến vậy...
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh. Sinh vật trước Thái Cổ quả nhiên khó mà đo lường được, bị thần nguyên phong ấn mà không chết, tồn tại cho đến mấy vạn năm sau.
Nhưng hắn càng bội phục vị Đại Đế kia hơn, ngay cả một sinh vật khủng bố như vậy mà cũng có thể trấn áp được. Quả nhiên không hổ danh là nhân vật tuyệt đỉnh đứng ở trên cao, phóng mắt nhìn cả chúng sin.
Đáng tiếc không thể thấy được trận đại chiến kia, từ lúc các đồ án ghi lại trận chiến bắt đầu, rồi cho đến lúc vị Đại Đế đó trấn áp sinh vật kinh khủng kia thì độ dài vách tường bị hủy hơn cả trăm thước, nhất định các cổ nhân đã ghi chép lại bằng những hình ảnh đặc sắc và kịch liệt nhất của trận chiến.
Diệp Phàm lại tiếp tục đi tới mười thước, rốt cuộc đã nhìn xong các bức đồ án đó.
Vị Đại Đế trước Thái Cổ đó dùng thần thông phục hồi vùng đất lại như cũ, sau đó dùng chuông trấn áp thần nguyên, bay tới một ngọn núi lớn ở đằng xa.
- Tử sơn!
Diệp Phàm nhận ra được ngọn núi lớn đó, chính là "long châu" được chín nhánh long mạch bảo vệ.
Sau khi nhìn xong toàn bộ, Diệp Phàm không đi tới nữa. Hắn đứng yên tại chỗ, yên lặng suy tư.
Đây là những bức đồ án do cổ nhân từ mấy chục vạn năm trước lưu lại, ghi chép một số tình huống đã xảy ra trong khi khai thác cổ mỏ, tất cả đều ở trong đồ án.
Cái mạch nguyên này nằm dưới một sơn lĩnh, cũng chính là nằm dưới một nhánh long mạch.
Cả khu vực này có tất cả chín dãy sơn lĩnh, tạo thành địa thế chín nhánh long mạch cùng bảo vệ một châu. Ở dưới một nhánh long mạch này đã có thần nguyên, như vậy có phải rằng trong mỗi nhánh long mạch đều có sinh vật kinh khủng? Chẳng lẽ cả tám nhánh long mạch còn lại kia đều có chuyện tương tự xảy ra, rồi tất cả đều bị Đại Đế đó trấn áp?
Khi còn ở khu nguyên của Diêu Quang Thánh Địa, đã có lúc kim tự tháp kia phóng xuất ánh sáng màu xanh rực rỡ, tái hiện lại những hình ảnh tràn đầy sức sống của Bắc vực năm xưa, Diệp Phàm từng tận mắt nhìn thấy nguyên được tạo thành như thế nào.
Sinh vật bị phong lại ở bên trong nguyên chỉ là trùng hợp, tất cả là do nguyên dịch rơi xuống, ngăn thi thể tiếp xúc với mặt đất.
Nhưng sinh vật mạnh mẽ trước Thái Cổ ở đây là bị động bị nguyên phong ấn, hay là chủ động tiến vào trong long mạch, rồi tự động ngủ say bên trong thần nguyên tuyệt thế?
Theo lý thuyết, nếu như thần nguyên đã đọng lại thì không thể nào tiến vào được nữa. Dù sao khi đó mạch nguyên đã được tạo thành, nếu như mạnh mẽ tiến vào thì chắc chắn thần nguyên sẽ bị vỡ vụn, không thể nào giữ lại được.
Hơn nữa, Diệp Phàm nhận thấy rõ ràng đây là một mạch nguyên nguyên thủy, chứ không phải do con người bố trí. Nhưng không hiểu tại sao, Diệp Phàm lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nếu như chính sinh vật mạnh mẽ trước Thái Cổ tự phong mình vào trong thần nguyên, từ đó có thể liên tưởng nhiều hơn.
Nơi này có chín nhánh long mạch, ít nhất cũng có chín khối thần nguyên. Nếu trong mỗi khối thần nguyên đều có sinh vật kinh khủng như thế, vậy giữa chúng nó có mối liên quan nào không?
Chẳng lẽ chín con sinh vật cổ đáng sợ đó trong quá khứ xa xôi đã từng biết nhau, rồi cùng lựa chọn như vậy sao?
Vị Nguyên Thiên sư tổ tiên Trương Ngũ Gia đã từng nói nếu như không phải là Đại Đế thì không có ai dám động đến "đại thế" ở nơi đây, nhưng các sinh vật cổ lại chọn nơi này, bọn họ dám động đến "đại thế"...
Suy đoán thêm một bước nữa, Diệp Phàm lại nghĩ tới một kết quả đáng sợ. Các sinh vật mạnh mẽ trước Thái Cổ đã sớm chiếm cứ nơi này, như vậy có phải ngọn núi màu tím kia cũng vậy hay không?
Nếu như là như vậy, mỗi một nhánh long mạch đều có một sinh vật kinh khủng, rốt cuộc bọn họ muốn bảo vệ cái gì?
Không phải là Đại Đế không thể nào động đến "đại thế" ở đây, vị Đại Đế Nhân tộc kia lại là người đến sau. Lúc hắn phát hiện ra chỗ này, đã sớm có chủng tộc khác vào làm chủ.
Đúng vậy, nếu mọi suy đoán của Diệp Phàm là đúng, thì vị Đại Đế kia đã tới chậm!
- Toàn bộ đều ở trong Tử sơn...
Diệp Phàm hiểu rằng, căn nguyên của toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở đây đều tập trung ở trong ngọn núi màu tím kia.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương