Già Thiên

Chương 192 : Thiên Thư

N- Ngươi biết tên vị Đại Đế kia không? Diệp Phàm vội vàng hỏi. Vương Xu lắc đầu, nói: - Không biết, ta chỉ nghe Trương Ngũ Gia nhắc đến một vị Đại Đế trong lúc say, nhưng người không nói tên. - Nghe gia gia của ta nói... Bỗng nhiên Nhị Lăng Tử làm bộ thần bí, mở miệng nói: - Nguyên nhân nhà họ Trương ở chỗ này chính là coi chừng ngọn Tử sơn đó. - Gia gia ngươi nói thế nào? Diệp Phàm giật mình trong lòng. - Gia gia của ta cũng nghe mấy vị trưởng bối nói lại thôi, chỉ có một câu nói đó, không nói thêm gì cả. Nhị Lăng Tử suy nghĩ một chút, nói: - Mấy người đó còn nói rằng cuốn "Nguyên Thiên thư" của Trương gia hình như cũng vì ngọn Tử sơn này mà ngàn năm trước đã bị mất. - "Nguyên Thiên thư" và Tử sơn có quan hệ gì? Diệp Phàm khó bình tĩnh được, hắn đánh giá rất cao bộ kỳ thư kia. - Gia gia của ta nói hình như Trương gia có một vị tổ tiên không nghe tổ huấn, đã tiến vào trong Tử sơn, nhưng không thể ra ngoài được. "Nguyên Thiên thư" từ đó mất đi. Nhị Lăng Tử thất thần cằn nhằn, nói xong còn quay đầu lại nhìn một cái, sợ người khác nghe được. Lòng Diệp Phàm bây giờ giống như bốn bề dậy sóng, bí mật Tử sơn thật nhiều, tuyệt đối là một ngọn núi không bình thường. Đại Đế xưa nay có mấy người? Vũ khí Cực Đạo do họ luyện chế ra phải nói là uy lực chấn kinh cổ kim, chỉ cần có được một kiện là có thể tung hoành thiên hạ, các Thánh Địa luôn coi những vũ khí đó là chí bảo trấn giáo. Nếu như thân thể tương hợp với vũ khí Cực Đạo, rồi có thể cung cấp thần lực không ngừng nghỉ cho nó, chắc chắn khó có ai ở Đông Hoang này xứng tầm làm đối thủ của người đó. Thành tựu của hậu nhân rất khó vượt qua được những gì các Đại Đế đã làm được, còn có người suy đoán rằng mấy bộ kinh cổ ở Đông Hoang hiện nay là do chính các vị Đại Đế sáng tạo ra. Chỉ nghĩ tới những điều này thôi, sao Diệp Phàm còn bình tĩnh được? Những vũ khí Cực Đạo do các Đại Đế cổ đại luyện chế, hay là những kinh cổ tuyệt thế được họ sáng chế ra...tất cả đều là báu vật vô giá của Đông Hoang. - Tử sơn có liên quan tới các vị Đại Đế, nếu như có thể tìm được pháp môn tu hành của hắn thì cũng giống như lấy được một bộ kinh cổ đầy đủ! Diệp Phàm tin chắc pháp môn tu hành của các vị Đại Đế không thua kém gì mấy bộ kinh cổ hiện nay. - Nếu như còn tìm được một vũ khí Cực Đạo... Chỉ suy nghĩ một chút thôi mà hắn đã rất kích động. Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, Trương Ngũ Gia đã từng cẩn thận nhắc nhở hắn đó là mảnh đất không tốt. Nếu như muốn được gì ở đó, sợ rằng còn khó hơn lên trời. Diệp Phàm rời khỏi thôn trại, khoảng nửa tiếng sau đã tới trước Tử sơn, rồi bay lượn quanh nó một vòng, - Nơi này có gì đặc biệt thật sao? Hắn tự hỏi bản thân mình, nhưng dù hắn có quan sát kỹ càng như thế nào thì cũng không thấy điểm gì đặc biệt. Kể cả dùng thần thức kiểm tra, cũng không thu hoạch được gì. - Rốt cuộc vị Đại Đế kia đã để lại gì ở chỗ này? Có liên quan gì tới hắn? Hắn rất hi vọng ở chỗ này có một bộ kinh cổ chưa được truyền lưu cho hậu thế, đây là điều mà hắn cần nhất bây giờ. Nhưng mà hắn cũng chỉ hi vọng mà thôi. Uy thế Đại Đế cổ đại hậu nhân không thể lường được, chỉ sợ hắn có lưu đồ lại thật thì cũng rất khó mà tìm thấy. Diệp Phàm lại bay lên trên đỉnh núi tìm kiếm. Ngay một khắc này, mắt hắn thoáng cái đã trợn lên, khuôn mặt hiển lộ thần sắc không thể nào tin được. Đúng, hắn không thể tin vào những gì đôi mắt mình đang nhìn thấy nữa. Sáng sớm hôm qua hắn có dùng Kim Thư chém xuống đỉnh núi, tạo thành một cái rãnh to. Nhưng mà đỉnh núi bây giờ lại bằng phẳng không một dấu vết, không có chút tổn hại nào, hoàn hảo như ban đầu. - Sao có thể như vậy...rõ ràng hôm qua ta đã... Bỗng nhiên Diệp Phàm rùng mình một cái. Bốn chữ "mảnh đất không tốt" hiện lên trong đầu hắn, hắn nhanh chóng bay lên trời rồi huyền phù ngay đỉnh núi. - Tại sao lại như vậy? Nó có thể tự chữa trị? Diệp Phàm không thể bình tĩnh được. - Hay là...hôm qua ta bị ảo giác lừa gạt? Thật ra ta đã không chém vỡ đỉnh núi, chẳng lẽ ở đây có khắc hạ đạo văn không thể thấy rõ? Diệp Phàm suy nghĩ một chút, hắn lui về phía sau rồi tế Kim Thư ra chém mạnh xuống. Ánh sáng màu vàng xẹt qua, các tảng đá bị vỡ vụn rồi bay tán loạn, đỉnh núi bị chém thành một cái rãnh to. Đích thân hắn thu lấy một tảng đá lớn màu tím, rõ ràng là cầm trong tay được, như vậy đây không phải là ảo giác. Sau đó hắn cầm lấy tảng đá lớn màu tím ấy bay ra xa, lẳng lặng quan sát Tử sơn. Diệp Phàm rất kiên nhẫn, huyền phù ở trên hư không cả một ngày. Cho đến khi các vì sao hiện lên trong đêm tối, Tử sơn vẫn sừng sững ở ngay đó, không có gì thay đổi. Diệp Phàm không lo lắng, tiếp tục huyền phù ngay đó không nhúc nhích. Đồng thời hắn tản phát thần thức mình ra, cẩn thận quan sát. Ngọn núi màu tím này có liên quan tới một vị Đại Đế, hắn phải cẩn thận quan sát mọi thứ. Bản thân hắn hi vọng rất nhiều vào ngọn núi này, cho nên hắn phải chờ đợi. Cho đến nửa đêm, Diệp Phàm mới phát hiện cái rãnh to trên đỉnh núi bỗng nhiên có biến hóa, từ từ bằng phẳng lại, khôi phục như ban đầu. Mà tảng đá trong tay hắn cũng không biến mất, vẫn còn ngay đó. - Ngọn núi này có thể tự mình sinh trưởng! Diệp Phàm giật mình không thôi. Hắn không tiếp tục nghiên cứu nữa, bởi vì nửa đêm ở đây rất lạnh. Dù cho thể chất của hắn hơn xa người bình thường, nhưng cũng cảm nhận được gió lạnh thấu xương. Nếu như Trương gia đã định cư ở nơi đây, nhất định biết được bí mật gì đó. Hắn không muốn hành động tùy tiện nên đã bay trở về thôn trại, quyết định ngày mai phải hỏi cẩn thận. Diệp Phàm trở lại trong thôn, đi vào nhà đá của mình. Nhưng lại phát hiện thấy Trương Ngũ Gia còn chưa ngủ, đang ngồi bên trong chờ hắn, thần sắc lão nhân này lộ vẻ lo lắng. - Cuối cùng quay về rồi, có phải hôm nay ngươi đã đi thăm dò Tử sơn không? Diệp Phàm gật đầu. Trương Ngũ Gia đứng dậy, rồi la lên: - Không được đi tới đó nữa, không phải ta đã nói với ngươi rồi ư? Đó không phải là mảnh đất tốt, người thường không thể lui tới được. Nếu như còn tiếp cận nó, chắc chắn ngươi sẽ gặp chuyện không may. - Rốt cuộc ngọn núi màu tím đó có quan hệ như thế nào với Đại Đế cổ đại? - Được rồi, ta nói cho ngươi biết. Nếu không, chắc chắn ngươi còn đến đó tìm kiếm. Trương Ngũ Gia thở dài một hơi, nói: - Thật ra, những điều ta biết cũng không nhiều lắm. - Ngài từ từ nói. - Ngọn núi màu tím đó do tổ tiên Trương gia ta phát hiện, cũng chính là vị Nguyên Thiên sư ngày xưa. Người chỉ căn dặn hậu nhân không được đến gần nơi đó, chỉ được phép bái lạy từ xa. Vị Nguyên Thiên sư này trịnh trọng dặn con cháu mình Tử sơn có quan hệ với một vị Đại Đế trước Thái Cổ, cho nên con cháu không được khinh nhờn, mà phải lễ kính nó để lấy phúc cho đời sau. - Bên trong có một đồ vật không được trêu chọc. Nếu không, sẽ có đại họa xảy ra, tổ tiên ta cũng dặn như vậy. Trương Ngũ Gia ngừng một chút, rồi nói tiếp: - Đáng tiếc, cách đây ngàn năm có một vị tổ tiên làm trái tổ huấn, cầm "Nguyên Thiên thư" trong tay xông vào Tử sơn, ài! Diệp Phàm càng lúc càng động tâm, hắn cảm thấy bên trong có thể có thần nguyên tuyệt thế, thậm chí là vũ khí Cực Đạo. Trương Ngũ Gia nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: - Trong Tử sơn quả thật có bảo vật, cũng không chỉ có một khối thần nguyên, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng có ý đồ gì với nó. - Không chỉ có một khối? Mỗi một khi khai quật được thần nguyên tuyệt thế, lần đó đều chấn động cả Đông Hoang. Các đại Thánh Địa sẽ vì nó mà điên cuồng tranh đoạt, thậm chí còn chém giết với nhau. Có thể để cho các Thánh Địa không ngại mà trở mặt với nhau, có thể hiểu rõ được sự trân quý của thần nguyên. Mà trong Tử Sơn lại không chỉ có một khối, hỏi sao Diệp Phàm không sợ hãi chứ? - Tổ tiên của ta được gọi là Nguyên Thiên sư, nên hiểu rất rõ nguyên, có thể nói không người nào hơn được. Nhưng căn cứ vào địa thế sông núi trấn định long mạch ở đó, hắn nói ngọn Tử sơn này đã mượn lực lượng các vì sao trấn trụ thần nguyên. Nói tới đây, Trương Ngũ Gia thở nhẹ một cái, nói: - Người đã từng động tâm muốn lấy thần nguyên trong Tử sơn, nhưng cuối cùng lại rút lui. - Tại sao? Trương Ngũ Gia lắc đầu, nói: - Thậm chí người còn từng có ý định muốn Dao Trì tiên tử tương trợ, nhưng sau đó lại bỏ qua. Vì sợ sẽ làm liên lụy đến Dao Trì Thánh Địa. - Cái gì? Diệp Phàm rất khiếp sợ, nói: - Lấy thần nguyên trong núi sẽ làm ảnh hưởng đến một Thánh Địa? - Người nói rất mơ hồ, nhưng ta nghĩ ý người là như vậy: nếu tiếp tục làm việc đó, chắc chắn sẽ làm Dao Trì Thánh Địa bị tổn thất. Diệp Phàm cảm thấy chuyện này có chút khó tin. Dao Trì Thánh Địa là một trong những thế lực lớn được truyền thừa từ Thái Cổ xuống, tổ sư khai phái là một nữ Thánh Hoàng, người này có lưu lại cho hậu nhân mình một kiện vũ khí Cực Đạo và một bộ kinh cổ. Dao Trì Thánh Địa đã được truyền thừa qua vô tận năm tháng, dù cho thế gian có thay đổi thế nào, dù cho trần thế chìm nổi ra sao, Dao Trì Thánh Địa vẫn không bị cuốn vào, thủy chung đứng vững không ngã. Thế nhưng ngọn Tử sơn kia lại uy hiếp được các nàng? - Dưới chân núi Tử sơn...có sinh vật còn sống. Nói xong câu này, sắc mặt Trương Ngũ Gia hơi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống lễ bái về ngọn núi màu tím đó. Sau đó mới đứng dậy, nói: - Cho nên, ta mới nói ngươi đừng có đi đến đó nữa. Không những không tìm được bảo vật gì, mà còn làm hại cả tính mạng của mình, Diệp Phàm nghe vậy liền biến sắc. Nếu như có sinh vật sống ở đó thì hi vọng của hắn rất xa vời. Nhưng mà hắn vẫn còn vài điểm không hiểu được. Trong thần nguyên có phong ấn sinh vật kinh khủng trước Thái Cổ, đến nay vẫn còn sống. Nhưng điều này có quan hệ gì với vị Đại Đế kia? Hắn để lại một sinh vật đó để làm gì? - Ta cũng không biết vị Đại Đế cổ đại kia làm như vậy để làm gì, tổ tiên của ta không để lại đầu mối. Trương Ngũ Gia trả lời như thế đối với nghi vấn của Diệp Phàm. Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm liên tục thỉnh giáo Trương Ngũ Gia, học tập làm thế nào tìm nguyên được. "Nguyên Thiên thư" đúng là một bộ kỳ thư, dù chỉ truyền thừa xuống một bộ phận nhỏ, nhưng vẫn có ích cho hắn. Tên thiếu niên lanh trí tên Vương Xu thấy Diệp Phàm mấy ngày nay luôn học tập làm thế nào để tìm nguyên, cười nói: - Diệp tiểu ca, có phải ngươi muốn đi đổ thạch (1) không? - Đổ thạch? Diệp Phàm rất kinh ngạc, hắn không lạ gì hai chữ này. Ở Trái Đất hiện nay, việc đánh cược mấy ngọc bảo trân quý như Phỉ Thúy rất thịnh hành. - Đúng vậy a, ngươi không biết sao? Vương Xu hơi nghi ngờ. - Ngươi nói cẩn thận cho ta nghe một chút. - Chính là đánh cược nguyên... Vương Xu kiên nhẫn giải thích. Quả nhiên không khác là mấy so với những gì Diệp Phàm đã dự đoán. Bên ngoài nguyên có một lớp da đá vô cùng đặc biệt, cả tu sĩ cũng khó mà nhìn thấu. Dù cho dùng thần niệm hay thần lực, tu sĩ cũng không thể tra rõ trong đó có phải là nguyên hay không, chỉ có cắt ra hoàn toàn thì mới thấy rõ được. Diệp Phàm đã sớm biết được những thứ này, nhưng không ngờ công việc này ở đây cũng hưng thịnh đến vậy. - Mấy năm trước thôn trại chúng ta rất giàu có, có vài đời mấy gia gia của ta cũng từng đi tới đó để tham dự đổ thạch. Vương Xu nói, dáng vẻ rất hâm mộ. - Không sao, ngươi cứ nói kỹ càng cho ta biết, sau này ta sẽ dẫn ngươi đi. Diệp Phàm động tâm. - Thật ra cũng rất đơn giản, không có quy tắc gì... Vương Xu nói rất nhiều. - Ta cũng muốn đi. Nhị Lăng Tử tình cờ đi ngang qua nơi này, thấy hai người đề cập đến chuyện đổ thạch liền xen vào nói: - Nhưng mà đường đi đến đó rất xa, chỗ gần nhất cũng cách nơi đây đến mấy trăm dặm. Ở đó có một ốc ảo diện tích một ngàn dặm, rất phồn hoa. - Đó là một mảnh đất dành cho đổ thạch, ta còn nghe nói có một mảnh đất mà việc đổ thạch ở đó rất hưng thịnh, nằm trong một tòa Thánh thành ở Bắc vực. Vương Xu lộ vẻ say mê, nói: - Có hơn một nửa nguyên thạch cực phẩm mà các Thánh Địa đào được chung quanh mỏ cổ Thái Sơ được đưa đến đó, nơi đó đúng là thiên đường đổ thạch a... - Các đại Thánh Địa... Diệp Phàm kinh ngạc. - Đúng vậy a, nghe nói mấy trò tiêu khiển ở các nơi đổ thạch đó đều thuộc loại cao cấp nhất, ngay cả cường nhân ở Trung Châu và Bắc Mạc cũng bị thu hút tới, hầu hết là các nhân vật truyền kỳ. Vương Xu càng nói càng mê mẩn, nói tiếp: - Toàn bộ phục vụ đều thuộc loại cao cấp, ngay cả tiểu thư cắt đá cũng là tiên tử, thức ăn đồ uống ở đó được làm từ các loại dị thú, chim muôn quý hiếm và tiên dược, loại rượu ngon kém cỏi nhất cũng được ủ trên trăm năm. Có thể đi đến đó đổ thạch thì sẽ được hưởng thụ... - Ngừng! Nhị Lăng Tử bĩu môi, nói: - Mấy lời này đều do các tên đạo sĩ lang thang nói, ngươi chưa từng tận mắt nhìn thấy, sao biết được thật giả? - Tự nhiên là thật! Vương Xu phản bác, nói: - Ngươi có thấy tổ tiên Trương Ngũ Gia không, đó là một vị Thiên Nguyên sư đó. Năm đó người đã từng đi đến nơi đó, để lại rất nhiều truyền thuyết. - Điều này cũng đúng, ta đã từng nghe qua. Nhị Lăng Tử gãi gãi đầu một chút, nói: - Diệp tiểu ca, ngươi học phương pháp tìm nguyên là để đi đổ thạch thật ư? Có thể mang ta theo cùng để mở rộng tầm mắt không? - Nghe các ngươi nói như thế, ta cũng muốn đi đến đó nhìn một chút. Nếu có thể đánh bại mấy Thánh Địa khác, thật là thoải mái đó. Trong đầu xuất hiện mấy ý nghĩ tà ác, Diệp Phàm lẩm bẩm. - Mấy Thánh Địa đó thì có gì hơn người cơ chứ. Nhị Lăng Tử dửng dưng, nói: - Nghe gia gia ta nói, vị tổ tiên lúc ấy của Trương gia, cũng chính là một Thiên Nguyên sư, đã từng đổ thạch đến nỗi mặt mày mấy Thánh Địa đó tái hết. Nghe thấy câu này, Diệp Phàm rất kinh ngạc, hỏi: - Ngươi nói thật ư? - Tất nhiên là thật! Nhị Lăng Tử tiếp tục nói: - Đây là chuyện mà các trưởng bối trong thôn chúng ta ai ai cũng biết, Nguyên Thiên sư Trương gia có rất nhiều truyền kỳ. Vương Xu ở bên cạnh bổ sung, nói: - Đó là sự thật, hắn không nói dối đâu. Tổ tiên Trương Ngũ gia từng đổ thạch lấy được một thần nguyên trong tay mấy người Thánh Địa. Ngươi nói thử xem mặt bọn họ không tái đi ư? Lúc đó mà có con sông, chắc họ cũng nhảy xuống tự vẫn rồi. Diệp Phàm chỉ còn biết mở to mắt ra mà nghe, rốt cuộc nhãn lực của vị Nguyên Thiên sư kia cao đến đâu cơ chứ? Ngay cả thần nguyên mà cũng nhìn ra được ư? Cái gọi là Nguyên Thiên sư kia thật làm người ta giật mình. - Tổ tiên Trương Ngũ Gia năm đó không chỉ đổ thạch ăn được một khối thần nguyên thôi đâu, hắn ăn nhiều đến nỗi mấy Thánh Địa kia phải tức giận, suýt nữa là bắt lại rồi. Lúc nói đến chuyện này, vẻ mặt Nhị Lăng Tử rất hưng phấn, giống như người làm chính là hắn vậy. - Nguyên Thiên sư lợi hại như vậy... Diệp Phàm không thể bình tĩnh được nữa, hắn cảm thấy mình phải học được loại kỳ thuật này. Đến lúc đó, không cần binh khí gì thì hắn cũng có thể làm cho Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia phải khổ tâm đau lòng không thôi. - Tất nhiên là phi phàm! Phải biết rằng từ xưa đến nay, cả Bắc vực mà chỉ có mấy vị Nguyên Thiên sư, nhưng đến bây giờ thì truyền thừa đã bị chặt đứt, chắc không còn ai nữ. Vương Xu giả bộ thần bí, nói: - Tổ tiên Trương Ngũ Gia năm xưa còn làm rất nhiều chuyện khác nữa... - Còn có chuyện gì nữa? Diệp Phàm cảm thấy hứng thú. Vương Xu thấp giọng nói: - Hắn đổ thạch như thần, không chỉ làm cho mặt mũi mấy Thánh Địa kia mất sạch, mà còn đánh cược thắng được một vị Dao Trì Thánh nữ nữa. Phụt! Diệp Phàm mới uống được miếng trà, nhưng nghe thấy câu này lại phun hết ra ngoài. hắn nói: - Cái này...mà cũng đồn được sao? - Thật mà, ban đầu tổ tiên Trương Ngũ Gia chỉ đổ thạch nguyên mà thôi, tình cờ lại nhằm trúng vào nguyên thạch của bên Dao Trì Thánh Địa. Đánh cược đến bảy ngày bảy đêm, vị Thánh nữ kia vì muốn gỡ gạc chút ít mà đã vô ý đánh cược cả mình, kết quả lại thua. Vào giờ khắc này, nội tâm Diệp Phàm đã sôi trào cả lên, hắn vội vàng hỏi: - Cuối cùng thế nào? - Ài, đáng tiếc là Thiên Nguyên sư Trương gia không làm khó đối phương, khách khí để cho Dao Trì Thánh nữ rời đi. Nhưng cũng từ đó mà quan hệ giữa vị tổ tiên này và bên Dao Trì Thánh Địa lại trở nên không tầm thường. Vương Xu làm vẻ tiếc nuối. Diệp Phàm càng lúc càng cảm thán, vị Thiên Nguyên sư kia đúng là một kỳ nhân. Đồng thời, hắn càng muốn được nhìn qua bộ kỳ thư "Nguyên Thiên thư" kia một lần. - Không được, ta phải tìm cách để bộ kỳ thư đó tái hiện trên thế gian một lần nữa. Diệp Phàm suy nghĩ cẩn trọng rồi quyết định. Thể chất Thánh thể Thái Cổ của hắn giống như một cái động không đáy khổng lồ, mỗi một lần muốn tăng lên cảnh giới thì cái giả phải bỏ ra cũng tăng lên gấp mười lần. Hắn đã tính toán sơ bộ, muốn để cho chín lần lột xác của cảnh giới Bỉ Ngạn thành công, qua đó đạt tới đại viên mãn, hắn cần hơn một trăm cân nguyên. Nếu như tu hành cảnh giới thứ nhất của bí cảnh Đạo Cung, giả sử vẫn gấp mười lần thì hắn lại cần đến một ngàn cân nguyên. Với số lượng nguyên như vậy, cả một môn phái nhỏ cũng không đủ cho hắn dùng. Nếu như tu hành đến cảnh giới thứ hai của bí cảnh Đạo Cung, và số lượng vẫn tăng lên gấp mười lần như thế...mới nghĩ đến đây thôi mà Diệp Phàm đã suýt bất tỉnh, đây đúng là một điều kinh khủng! Hắn cũng không dám tính toán thêm nữa, mà nếu tính hết toàn bộ ra, sợ rằng cả Thánh Địa cũng phải hộc máu thất kinh trước mấy con số khổng lồ đó. - Ta phải lấy được "Nguyên Thiên thư"! Mỗi lần nghĩ đến con đường tu hành đằng sau là mặt mày Diệp Phàm liền tái đi. Nếu như không có "Nguyên Thiên thư", sợ rằng Thánh thể Thái Cổ như cái động không đáy này không thể nào đạt đến đại thành được. Hắn nhất định phải trở thành Nguyên Thiên sư, và hắn cũng thầm nhắc nhở chính mình là không được để mặt mình tái đi, nếu muốn tái thì phải để cho bọn người Thánh Địa tái mặt. - Xem ra ta phải mạo hiểm vào bên trong Tử sơn một lần, ta muốn "Nguyên Thiên sư" phải xuất hiện lại trên thế gian. - Diệp tiểu ca, sao mặt của ngươi tái đi vậy? Nhị Lăng Tử thật thà hỏi. - Nói nhảm, sao mặt của ta tái được? Muốn tái thì phải để cho mặt mày mấy tên Thánh Địa kia tái kìa. - Diệp tiểu ca, ngươi muốn đi đổ thạch thật sao? Vương Xu có chút mong đợi, hỏi. - Tất nhiên phải đi, ta chuẩn bị đánh cược thắng được một Dao Trì Thánh nữ. Nhưng ta sẽ không thả nàng đi, nếu không, ta còn không bằng cầm thú. ------------------------- (1) Đổ thạch: Một trò chơi cá cược, những người tham gia sẽ đưa mấy tảng đá mình lên và để chung một chỗ với những người khác. Những người thi đấu với nhau sẽ lựa chọn cho mình một hoặc nhiều khối đá trong đống đá chung, sau đó sẽ nhờ một người trung gian ra cắt đá để xem thử trong khối đá hai người có gì. Giá trị của những vật bên trong khối đá người nào cao hơn thì người đó thắng.